Chương 578: Rót cho bà ta một bình nước máy.
Cô run rẩy bước xuống, phân phó bà vú mang theo đứa bé đi bệnh viện: “Anh, em muốn đi bệnh viện một chuyến, Tiểu Quân hẳn là còn chưa tỉnh, anh giúp em chăm sóc nó một chút.”
“Yên tâm đi, Tiểu Quân giao cho anh.” Tần Như Thông gật đầu.
Trong bệnh viện, bà vú thím Trương không có mang đứa bé cho bác sĩ xem, mà là ở cổng chờ Hoa Hiền Phương.
Hoa Hiền Phương bế đứa bé từ trong tay thím ấy, đang muốn hỏi chuyện, nghiêng mắt nhìn thấy Tư Mã Ngọc Như từ nơi không xa đi tới.
“Hiền Phương, tại sao cô lại ở chỗ này?” Cô ta giả bộ ra vẻ kinh ngạc, trong mắt lóe lên ánh sáng quỷ quyệt.
“Thật là khéo nha, mẹ nhỏ.” Hoa Hiền Phương hơi híp mắt lại, cảm xúc khó tả lặng lẽ lướt qua trên mặt.
Ánh mắt Tư Mã Ngọc Như dừng lại ở trên người đứa bé: “Cái này không phải là con của Kiều An sao? Đứa bé làm sao vậy, ngã bệnh sao?”
Không đợi Hoa Hiền Phương trả lời, bà vú phía sau liền tiếp lời: “Cả một hôm nay ngày đứa bé bị đau bụng, còn có chút phát sốt, tôi báo cho bà Lục đưa bé đến xem bác sĩ.”
“Ồ?” Tư Mã Ngọc Như nhíu mày: “Bà chăm sóc đứa bé thế nào vậy, mới mấy ngày liền ngã bệnh?”
Lời này nghe thì như đang chất vấn thím Trương, chẳng bằng nói là đang chất vấn Hoa Hiền Phương.
Hoa Hiền Phương làm sao nghe không hiểu?
Thím Trương gục đầu xuống, lẩm bẩm một câu: “Tôi đều làm theo lời bà chủ phân phó.”
Thanh âm của thím ấy rất nhỏ, nhưng Hoa Hiền Phương vẫn nghe được, cân nhắc đến việc xem bệnh cho đứa bé quan trọng hơn, cô không nói thêm gì, đi thẳng vào.
Tư Mã Ngọc Như nhanh chóng đi theo sau.
Bác sĩ cho đứa bé làm kiểm tra, xác định là viêm ruột do vi khuẩn.
Hoa Hiền Phương hết sức kinh ngạc, đứa bé nhỏ như vậy, ngoại trừ sữa bột, sẽ không đụng vào đồ ăn khác, vi khuẩn lây nhiễm nhất định là do nuôi nấng xảy ra vấn đề.
Cô chưa kịp mở miệng hỏi thím Trương, Tư Mã Ngọc Như liền cướp lời nói: “Đứa bé làm sao lại lây nhiễm vi khuẩn, có phải hay không các người chăm sóc không chú ý vệ sinh?”
Thím Trương khoát khoát tay, lắp ba lắp bắp nói: “Bà Lục kêu tôi làm cái gì, thì tôi làm cái đó, tôi đều nghe theo lời bà chủ phân phó đi làm.”
Lời này giống như là đang chỉ chứng Hoa Hiền Phương.
Tư Mã Ngọc Như lập tức nói: “Ý của bà, là Hiền Phương kêu bà không chú ý vệ sinh, để đứa bé sinh bệnh?”
“Cái này…” Thím Trương cúi đầu xuống, không nói, giống như là chấp nhận.
Lửa giận từ đáy mắt Hoa Hiền Phương dần nổi lên: “Thím Trương, thím muốn nói là thím không có trách nhiệm gì.”
Tư Mã Ngọc Như bĩu môi: “Hiền Phương, làm trưởng bối, tôi muốn khuyên cô một câu, đừng có xả giận trên người đứa bé, việc này không chỉ trái với gia quy nhà họ Lục, mà còn đang phạm pháp nha.”
Hoa Hiền Phương sâu kín nhìn cô một chút: “Mẹ nói đúng, đây đúng là phạm pháp, nhưng đến cùng là ai phạm tội, phải điều tra rõ ràng. Thím Trương là bà vú Finn mời tới, tôi sẽ gọi cho Finn, để anh ta về nước xử lý, tôi ngược lại muốn xem xem là ai đang gian dối.”
Cô nói xong, phất tay với Khải Liên: “Đem thím Trương mang về, trông giữ chặt chẽ.”
Khóe miệng Tư Mã Ngọc Như co quắp xuống dưới, cô ta tuyệt đối sẽ không cho Hoa Hiền Phương cơ hội trở mình.
“Kiều An là mẹ của đứa bé, chuyện này hẳn là giao cho cô ấy đến xử lý, còn có Kiến Nghi, hiện tại tôi sẽ gọi cho cậu tôi, nói cho cậu tôi biết sự việc đứa bé bị hại.”
Hoa Hiền Phương cười lạnh: “Mẹ nhỏ, mẹ hẳn là biết rõ ràng, quyền nuôi dưỡng đứa bé này thuộc về Finn, cùng Kiều An nửa điểm quan hệ cũng không có. Còn mẹ, biểu hiện tích cực như vậy, muốn làm cái gì đây? Mượn cơ hội này gây sóng gió sao? Ngụy trang nhiều năm như vậy, rốt cục muốn kéo xuống mặt nạ, khôi phục bộ mặt thật rồi?” Giọng nói của cô bén nhọn mà sắc bén, giống như băng tuyết, hoàn toàn không cho Tư Mã Ngọc Như nửa phần thể diện.
Tư Mã Ngọc Như đã hiểu, đây là muốn cùng mình vạch mặt.
“Hiền Phương, cô đây là chột dạ, sợ sao? Thân là trưởng bối nhà họ Lục, mẹ chồng cô, tôi có trách nhiệm giám sát cô, tuyệt đối sẽ không để cô làm bậy.”
Thanh âm của cô ta có chút lớn, đánh thức đứa bé: “Oa” khóc lên.
Hoa Hiền Phương dỗ dành đút núm vú cao su cho đứa bé, trấn an đứa bé, sau đó lên xe, không muốn lại để ý tới Tư Mã Ngọc Như.
Nhưng Tư Mã Ngọc Như không buông tha cô, lên xe, ra lệnh lái xe đi theo phía sau, gọi điện thoại cho bố con Lục Kiến Nghi, để bọn họ tới xử trí đứa con dâu ác độc này.
Hoa Hiền Phương an bài đứa bé ở trong biệt thự Bích Thủy.
Sau khi đi vào, cô trực tiếp phân phó Khải Liên đóng cửa sân lại, nhốt Tư Mã Ngọc Như ở bên ngoài.
Tư Mã Ngọc Như xanh mặt, bố con Lục Vinh Hàn lập tức sẽ tới ngay, cô đừng hòng trốn thoát.
Trong biệt thự còn có hai bà vú khác.
Hoa Hiền Phương cũng không tin tưởng bọn họ, cho đứa bé uống thuốc xong, cô để vệ sĩ mang đứa bé vào phòng.
Sau đó, cô kêu Khải Liên điều tra camera giám sát.
Ở biệt thự chỗ nào cũng lắp đặt camera giám sát, 360 độ không góc chết.
Bên trong băng ghi hình, lúc thím Trương chuẩn bị sữa, lén lút cho nước máy vào bên trong bình sữa.
Đây chính là nguyên nhân đứa bé bị lây nhiễm vi khuẩn.
Mặt khác hai bà vú đứng cạnh hít vào một hơi: “Bà chủ, việc này không có quan hệ gì với chúng tôi, chúng tôi không hề biết chuyện này.”
“Các người đi lên trên lầu chăm nom đứa bé, không được tôi phân phó, không cho phép xuống đây.” Hoa Hiền Phương ra lệnh.
Hai bà vú liền lên lầu.
Thím Trương ngồi trên ghế run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch, Hoa Hiền Phương nâng tay lên: “Chát chát” bàn tay đánh tới: “Nói, là ai xúi giục bà?”
Thím Trương bụm mặt, đứng lên muốn chạy ra bên ngoài, nhưng bị Khải Liên giữ lại.
Ném một cú, thím Trương liền ngã nhào trên mặt đất, chó ngã gặm bùn.
“Cứu mạng, cứu mạng…” Thìm ta vô cùng hoảng sợ, mở miệng kêu to, tưởng là Hoa Hiền Phương muốn giết thím ta.
Khải Liên nhấc thím ta lên, trói trên ghế.
Lúc này, điện thoại di động Hoa Hiền Phương vang lên, là Lục Kiến Nghi gọi tới.
“Cô ngốc này, anh ở bên ngoài, mở cửa ra.”
Cô nhấn nút trên tường gác cổng, đem cửa sân mở ra.
Lục Kiến Nghi vừa vào, liền kéo cô vào trong ngực: “Đừng sợ, anh có biện pháp để bà già này nói thật.”
Cô không phải người ngu, trên đường, cô liền gửi zalo cho anh, đem sự tình từ đầu đến cuối nói cho anh.
Tư Mã Ngọc Như xém chút đã hôn mê.
Hình ảnh so với tưởng tượng của cô ta hoàn toàn khác biệt.
Chẳng lẽ cậu không phải nên quan tâm đứa bé trước?
Chẳng lẽ cậu không nên giận dữ chất vấn Hoa Hiền Phương sao?
Làm sao ngược lại là dáng vẻ cô ta đã chịu ủy khuất vô cùng to lớn vậy?
“Hiền Phương, cô trói thím Trương lại là có ý gì, chẳng lẽ lại còn muốn dùng tư hình, buộc bà ấy thay lời?”
Thím Trương khóc lên: “Tôi đều nghe theo lời bà chủ phân phó mà làm, tôi không có nói sai, cho dù là đánh tôi, tôi cũng sẽ không thay lời.”
Hoa Hiền Phương kêu Khải Liên mở băng ghi hình cho mọi người xem: “Bà lén lút thêm nước máy vào bên trong sữa bột của đứa bé, cho nên đứa bé nên mới có thể lây nhiễm vi khuẩn.”
Vẻ giận dữ như muốn giết người xuất hiện trên mặt Lục Kiến Nghi, anh cầm lên bình sứ trắng trên bàn trà, đi đến phòng bếp, đổ đầy một bình nước máy, sau đó đổ hết vào miệng thím Trương làm thím ta uống hết.