Chương 6: Tìm thấy cô gái ở khách sạn kia chưa.
Hoa Hiền Phương cắn môi để giữ bình tĩnh rồi nói tiếp: “Tôi muốn nói với anh rằng chúng ta có thể làm thụ tinh nhân tạo, như thế thì tốt cho cả hai chúng ta.”
Chắc anh ta phải hiểu chuyện này chứ, cũng không cần cô phải nói thẳng. Ép một người đồng tính quan hệ với một phụ nữ thì chắc chắn anh ta sẽ rất đau khổ, mà người bị anh ta tra tấn còn đau khổ hơn.
“Nên làm như thế nào thì do tôi quyết định.” Ánh mắt của Lục Kiến Nghi lạnh lùng như lưỡi dao quét qua mặt cô, dường như muốn lột một lớp da của cô ra.
“Tôi chỉ là muốn thương lượng với anh một chút.” Hoa Hiền Phương nói với vẻ lúng túng.
“Cô không có tư cách này.” Lục Kiến Nghi bỏ lại một câu nói lạnh thấu xương rồi đứng dậy đi thẳng lên lầu. Dường như chỉ cần đứng chung với cô nhiều hơn một phút, nói nhiều hơn một chữ đều sẽ làm dơ cái thân phận cao quý của anh.
Hoa Hiền Phương chỉ là một con rối, một vật trang trí, chỉ có nghĩa vụ phục tùng chứ chẳng có quyền lợi thương lượng.
Hoa Hiền Phương không hiểu được Lục Kiến Nghi không nghĩ gì, cô chỉ cảm thấy anh ta muốn tra tấn mình, để mình không tiếp tục ở đây được nữa mà cuốn gói cút đi.
Cô chắc chắn sẽ không để anh ta được như ý muốn! Vì em trai nên dù có khổ có nhục hơn nữa cô cũng sẽ kiên trì.
Lúc chiều, nhà họ Lục có khách tới, đó là một cô gái xinh đẹp.
Cô ta tên là Tiêu Ánh Minh, là cô chiêu của tập đoàn Tiêu Thị.
Cô ta nhìn thấy Hoa Hiền Phương thì cất tiếng hỏi dì Mai: “Dì Mai, nhà họ Lục lại có thêm hầu nữ mới à?”
“Đây là mợ chủ.” Dì Mai nói từng chữ rõ ràng mà có lực.
Tiêu Ánh Minh thốt lên rồi hỏi với vẻ không thể tin được: “Người nhà họ Hoa à?”
“Đúng thế, là cô hai của nhà họ Hoa.” Dì Mai nói.
Mỗi một dây thần kinh trên mặt của Tiêu Ánh Minh đều đang run rẩy, cứ như là bị ong vè vẽ đốt vậy.
Cuối cùng thì người nhà họ Hoa vẫn gả vào đây!
Tiêu Ánh Minh đánh giá Hoa Hiền Phương một phen, không biết trang điểm, quần áo rẻ tiền, ngay cả hầu nữ của nhà họ Lục còn biết cách ăn mặc hơn là cô ta.
Loại con người hèn hạ quê mùa như thế này mà còn dám gả vào nhà họ Lục à?
Khi ánh mắt của Tiêu Ánh Minh chạm vào vết đỏ như ẩn như hiện đầy vẻ mập mờ trên cổ của Hoa Hiền Phương thì cô ta lại càng thêm tức giận: Đáng chết, con quỷ này còn dám quyến rũ Kiến Nghi.
Cô ta mím môi một lúc rồi nở một nụ cười đầy giả dối: “Cô Hoa à, tôi khuyên cô nên chăm chút bản thân một chút, làm hại tôi nhận nhầm thành hầu nữ, thật là ngại quá.”
Sao mà Hoa Hiền Phương không nghe ra được sự châm chọc và khinh bỉ trong lời nói đó chứ. Rõ ràng đối phương rất không thích cô, dường như người phụ nữ này thích Lục Kiến Nghi, chẳng lẽ cô ta không biết Lục Kiến Nghi là người đồng tính sao?
“Cô Tiêu tới thăm có chuyện gì không?” Hoa Hiền Phương dùng một giọng điệu khách sáo mà xa lạ để hỏi.
“Anh Kiến Nghi của tôi ở đâu rồi?” Tiêu Ánh Minh cố ý nhấn mạnh cái từ của tôi, giống như là đang thể hiện chủ quyền của mình vậy.
“Cậu chủ đang ở trong phòng đọc sách.” Dì Mai trả lời.
“Vậy để tôi đi tìm anh ấy.” Tiêu Ánh Minh nói xong thì định lên lầu nhưng lại bị dì Mai gọi lại: “Cô Tiêu cũng biết tính tình của cậu chủ rồi đó, cậu ấy ghét nhất là bị người khác quấy rầy.”
Tiêu Ánh Minh nghe thế thì dừng bước rồi nói: “Vậy tôi chờ anh ấy ở dưới này.”
Cô ta lại ngồi xuống bên cạnh Hoa Hiền Phương một lần nữa. Ánh mắt của cô ta lóe lên một sự gian xảo rồi mở miệng nói: “Cô Hoa biết không? Từ nhỏ tôi đã sống ở nước ngoài, mẹ tôi và mẹ của Kiến Nghi là bạn thân. Tôi và anh ấy cũng quen nhau ở nước ngoài. Chúng tôi có sở thích chung, đều thích cưỡi ngựa, đánh gôn, chơi ca nô. Anh ấy từng nói tôi là người đặc biệt nhất anh ấy từng gặp.” Tiêu Ánh Minh nói xong rồi nâng ly trà lên nhấp một ngụm.
Lúc cô ta nói, trong đôi mắt cô ta có sự ngọt ngào của tình yêu. Tình cảm của cô ta đối với Lục Kiến Nghi là không thể nào che giấu.
Hoa Hiền Phương giật mình.
Xem ra cô ta đúng thật là không biết tính hướng của Lục Kiến Nghi có vấn đề.
“Lúc Lục Kiến Nghi ở nước ngoài cũng đẹp trai giống như bây giờ à?” Cô cố ý hỏi.
Phải biết rằng trước khi Lục Kiến Nghi phẫu thuật thẩm mỹ thì chính là một thằng mập hơn một trăm ba mươi ký, hơn nữa xấu đến nỗi ma chê quỷ hờn. Có lẽ Tiêu Ánh Minh sẽ không thích một người đàn ông như thế chứ nhỉ.
Tiêu Ánh Minh liếc Hoa Hiền Phương một cái rồi đột nhiên cô ta nói: “Tình yêu là sự hòa quyện của tâm hồn, không liên quan gì đến vẻ bề ngoài. Nếu như chỉ để ý tới vẻ ngoài thì quá nông cạn rồi.”
Hoa Hiền Phương uống một ngụm trà.
Cô cũng không tin rằng Tiêu Ánh Minh sẽ thích Lục Kiến Nghi trước khi anh ta phẫu thuật thẩm mỹ. Lúc cô ta biết Lục Kiến Nghi thì chắc chắn anh ta đã phẫu thuật thẩm mỹ thành công rồi.
Ảnh mà chị họ nhận được là ảnh của anh ta lúc trước.
“Cô Tiêu nói thế tức là đã từng yêu đương với Lục Kiến Nghi à?”
Tiêu Ánh Minh vuốt ve lọc tóc trước ngực rồi nói: “Chúng tôi là tri kỷ của nhau, là quan hệ cùng chung chí hướng. Tôi biết anh ấy muốn nghe theo nguyện vọng của người lớn mà kết hôn với cô. Tôi cũng không ngăn cản, chỉ cần trái tim anh ấy ở chỗ tôi là được rồi.”
Cô ta ngừng một chút rồi nói tiếp: “Tôi không khó chịu về sự tồn tại của cô. Cô là vợ anh ấy, tôi là hồng nhan tri kỷ của anh ấy, chúng ta có thể chung sống với nhau một cách hòa bình.”
Tiêu Ánh Minh nói một cách rất đường hoàng, giống như cô ta mới là vợ cả còn Hoa Hiền Phương chỉ là người tình vậy.
Hơn nữa cô ta nói thế cũng chẳng phải là thật lòng, cô ta chỉ muốn châm chọc và khích bác Hoa Hiền Phương mà thôi.
Lục Kiến Nghi là của riêng mình, mình sẽ không bao giờ chia sẽ anh ấy cho bất kỳ ai.
Vị trí mợ chủ nhà họ Lục cũng sẽ là của mình. Cô ta có cách để cái đồ nghèo rớt mùng tơi này cuốn gói ra khỏi đây.
Hoa Hiền Phương lắc ly sứ trong tay.
Cô vẫn cho rằng tình địch của mình là đàn ông, không ngờ rằng còn có cả phụ nữ. Tên Lục Kiến Nghi xấu xa này che giấu bản thân quá kỹ càng.
“Cô Tiêu, tôi cũng là một người rộng lượng, một người ưu tú như Lục Kiến Nghi sao có thể chỉ có mỗi một người phụ nữ chứ. Cho dù là cô hay là những người khác thì tôi cũng không so đo.”
Hoa Hiền Phương cười rất dịu dàng và thân thiện.
Tiêu Ánh Minh nghe thế thì có một vệt ánh sáng nham hiểm lướt ngang qua đôi mắt của cô ta.
Chắc chắn ả quê mùa này đang đùa giỡn mình, cô ta mà rộng lượng mới là lạ.
“Cô Hoa, cô có thể nghĩ được như thế là tốt rồi. Vỏ bọc hôn nhân không nói lên được điều gì, tình cảm mới quan trọng có đúng không?” Trong lời nói của cô ta có giấu lưỡi dao, cô ta trực tiếp nói Hoa Hiền Phương là kẻ thứ ba chen chân vào giữa cô ta và Lục Kiến Nghi.
“Đúng thế, đáng tiếc là pháp luật chỉ bảo vệ hôn nhân, không bảo vệ tình cảm.” Hoa Hiền Phương nở một nụ cười rồi nói.