Chương 602: Em phiến diện quá.
Lục Kiến Nghi hơi buồn bực, rõ ràng là ba ngàn dòng nước trong veo, anh lại chỉ uống có một bầu, vậy tại sao lại bị hiểu lầm là dân chơi đào hoa đa tình chứ, anh bị oan thấu trời thấu biển.
Anh cố ý nhìn ra ngoài cửa sổ: “Hoa Hiền Phương, em nói oan cho chồng em như vậy, em không sợ giữa tháng sáu tuyết rơi à?”
“Có tuyết sao? Sao em lại không thấy chứ?” Cô làm mặt quỷ.
Lục Kiến Nghi nhéo chiếc cằm của cô, hôn mạnh lên môi cô một cái giống như là trừng phạt: “Hoa Hiền Phương, em phiến diện quá đấy.”
Cô khẽ rên thành tiếng: “Ai bảo anh cứ dây dưa không rõ với tình cũ trước mặt em? Đổ một tấn bột giặt cũng không trắng được.”
Lục Kiến Nghi búng lên trán cô: “Em là tình cũ, đương nhiệm rồi cả kế nhiệm của anh rồi, không có ai khác nữa.”
Hàng mi dài khép lại, ánh mắt như lóe lên chút ánh sáng nhẹ nhàng, gian xảo: “Tiếc là anh không phải tình cũ của em, cũng không phải là tình mới, anh chỉ là đương nhiệm của em thôi.”
Gương mặt tuấn tú của Lục Kiến Nghi đen thui lại.
Câu nói này như giáng một đòn nặng nề lên người anh, khiến anh bị nội thương sâu sắc.
Không được làm người cũ của cô thì anh nhận.
Còn người mới là cái quỷ gì.
Anh chiếm giữ nửa đời sau của cô, chắc chắn sẽ không có người mới chết tiệt nào cả.
“Là trí nhớ của em không tốt hả? Hay là cố ý muốn làm anh tức chết? Chỉ cần anh còn sống thì em đừng mong có thể có kế nhiệm.”
Hoa Hiền Phương rụt cổ.
Cậu chủ xấu tính lại bộc phát rồi.
Nhanh nhanh dập lửa, nhỡ lại bén lửa vào mình.
“Chẳng lẽ em nói sai sao? Chúng mình đâu có ly hôn thì sao em có thể có người mới được chứ, vậy thì chắc chắn người mới không phải là anh rồi.”
Cô nói giống như hô khẩu lệnh, làm anh đang bực bội cũng thấy buồn cười: “Em đùa anh đấy hả?”
Cô le lưỡi: “Em chỉ đùa một chút thôi mà, tăng thêm tình thú đó.”
“Nghịch ngợm.” Lục Kiến Nghi khẽ nhéo mặt cô, bàn tay lớn chui vào trong quần áo của cô, rất không đứng đắn. Đối phó với một cô bé bướng bỉnh phá phách như thế này thì càng phải cố gắng dạy dỗ…
Lúc xế chiều, mọi người ngồi trên chiếc du thuyền, vượt sóng vượt gió đi ra biển, cùng ngắm hoàng hôn.
Tần Nhân Thiên đứng trong buồng lái, phụ trách việc lái thuyền, là một nhà mạo hiểm, hầu như anh biết cách sử dụng tất cả các phương tiện giao thông.
Hoa Phi ngồi bên cạnh Hạ Dĩ Nhiên, hỏi bâng quơ: “Chị Dĩ Nhiên, chị là nhà sinh vật học mà, chị cảm thấy trên đời này có hai người không cùng chung huyết thông nhưng lại có thể giống nhau như đúc, vậy thì xác suất là bao nhiêu?”
“Nếu chỉ giống tương tự thì xác suất khoảng một phần sáu trăm triệu, còn nếu rất giống thì chỉ có một phần một tỷ hai.”
Hạ Dĩ Nhiên nói xong thì khẽ cười, hỏi tiếp: “Em có bạn bè nào giống nhau lắm hả?”
“Vâng.” Hoa Phi gật đầu.
Hoa Hiền Phương ở bên khẽ ho một tiếng, nhắc nhở cậu không nên nói chuyện lung tung.
Hoa Phi mím môi, đưa mắt nhìn ra ngoài khơi xa.
Hạ Dĩ Nhiên cũng cảm thấy có vẻ khác thường, nhưng cô lại không suy nghĩ nhiều, nói sang chuyện khác.
“Hoa Phi, sáng sớm lúc chơi trò nói thật hay mạo hiểm, soa em lại hỏi Tiểu Thiên Thiên đã từng gặp Thời Thạch chưa, không phải họ là anh em tốt sao? Tiểu Thiên Thiên còn đón bà nội của anh ta tới Long Minh chăm sóc nữa?”
Hoa Phi thoáng sửng sốt rồi gãi đầu một cái, lanh trí đáp: “Thật ra em muốn hỏi là anh quen với anh Thạch từ khi nào cơ? Cuối cùng lại nhất thời nói sai, nói nhầm ấy mà.”
“Hóa ra là vậy hả.” Hạ Dĩ Nhiên khẽ cười, không suy nghĩ gì hơn: “Các em quen thân với Thời Thạch phải không?”
“Vâng, từ nhỏ bọn em đã lớn lên cùng nhau.” Hoa Phi gật đầu: “Anh Thạch là mối tình đầu của chị em.”
Hạ Dĩ Nhiên hơi giật mình, quay đầu nhìn Hoa Hiền Phương: “Khó trách em lại giả làm vợ chồng với Tiểu Thiên Thiên để dỗ bà nội Thời.”
Lục Kiến Nghi ngồi bên cạnh nghe thấy vậy, sắc mặt anh đen thui, tính chiếm hữu cao khiến anh muốn cấm cô làm những chuyện thế này.
“Cô ngốc, lừa dối người già em nghĩ là tốt sao?”
“Em chỉ muốn bà nội Thời có thể an hưởng tuổi già vui vẻ, nếu như bà ấy nhớ lại mọi chuyện thì bệnh tình càng trở nên xấu hơn, đến lúc đó ngay cả mình là ai bà ấy cũng không nhớ rõ.” Hoa Hiền Phương nhìn anh: “Ngay cả chị Dĩ Nhiên cũng không ngại kia mà, còn giúp bọn em diễn kịch đấy.”
Cô nói vậy như đang gián tiếp khuyên anh nên hào phóng hơn, sao mà anh không nghe hiểu được. Ánh mắt mang theo vẻ uy hiếp bắn thẳng tới, để bồi thường cho anh, một tuần lễ sau đó phải phục vụ ba lần.
Hoa Hiền Phương vội vàng uống hớp nước, xem như an ủi.
Hạ Dĩ Nhiên lại cười: “Giúp bà cụ là phải, nhưng mà hai người có từng nghĩ là, nhỡ một ngày bà nhớ lại cháu của mình, phát hiện ra Tiểu Thiên Thiên không phải là cháu trai của mình thì phải làm sao đây?”
“Không biết được đâu, anh Thiên và anh Thời Thạch giống nhau như đúc mà.” Hoa Phi bật thốt lên, câu nói đó hoàn toàn không đi qua đại não, sau khi nói ra xong, cậu ta vội vàng che miệng lại, nhìn sang Hoa Hiền Phương với vẻ vô cùng xin lỗi.
Cả người Hạ Dĩ Nhiên như sững lại, cô vô cùng khiếp sợ: “Em nói hai người có vẻ ngoài vô cùng giống nhau, lại không có quan hệ huyết thống lúc nãy, là Tiểu Thiên Thiên và Thời Thạch à?”
Hoa Phi ngượng ngịu nở nụ cười: “Chị cứ xem như em chưa nói gì đi, đây là bí mật của anh, nhỡ anh ấy biết em tiết lộ thì lại giận em mất.”
Hạ Dĩ Nhiên cười nhạt, đương nhiên cô phải đi tìm Tần Nhân Thiên để hỏi chuyện này cho rõ ràng rồi.
“Chỉ là hai người giống nhau thôi mà, đâu phrai anh ấy lén qua lại với người phụ nữ khác, không có gì ghê gớm cả.”
Hoa Hiền Phương nhún vai một cái: “Mặc dù họ trông giống nhau thật nhưng tính cách lại không hề giống nhau, để ý một chút là có thể phân biệt được.”
Lục Kiến Nghi nhìn cô ngẫm nghĩ, ánh mắt hàm súc lại ý vị sâu xa, giống như thể đang muốn nói điều gì, nhìn thấy Tần Nhân Thiên đi tới thì lại mím chặt môi.
Tần Nhân Thiên ngồi xuống bên cạnh Hạ Dĩ Nhiên: “Mọi người đang nói chuyện gì vậy?”
“Đang nói chuyện anh và Thời Thạch trông rất giống nhau.” Hạ Dĩ Nhiên nói thẳng.
Đôi mắt màu trà của Tần Nhân Thiên hơi lóe lên, ánh mắt như sâu thẳm: “Cũng vì vẻ ngoài khá giống nên mới trở thành anh em tốt. Thật lòng mà nói lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy, anh cũng giật mình, còn tưởng bố mẹ anh đi nhân bản anh đấy.”
Hạ Dĩ Nhiên che miệng cười: “Nếu họ muốn có con thật thì sinh thêm một người nữa là được, nhân bản anh làm gì?”
Tần Nhân Thiên vẫy tay: “Mẹ anh bị bệnh nên không thể sinh thêm, nếu không cũng sinh thêm mấy người nữa đấy.”
“Cho nên để có thêm một người con trai, họ chỉ còn cách nhân bản anh hả?” Hạ Dĩ Nhiên cười trêu, sức tưởng tượng của anh luôn vô cùng phong phú, có suy nghĩ như vậy cũng không lấy làm lạ.
Hoa Hiền Phương làm mặt quỷ: “Anh à, nếu A Thông là nhân bản của anh thì tính cách hai người chắc chắn sẽ giống nhau, nhưng tính nết hai người lại khác xa như vậy, cho nên chuyện đó không thể nào có đâu.”
Đôi môi mỏng của Tần Nhân Thiên cười gian: “Có một người rất giống mình cũng là một chuyện kích thích đầy thú vị.”
Hoa Phi gật đầu: “Đúng vậy, mỗi ngày nhìn thấy đối phương giống như mình soi gương vậy đó.”
Lục Kiến Nghi uống một ngụm nước, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Anh có từng nghĩ tới chuyện trao đổi thân phận với người kia không?”