Chương 645: Cùng với đứa con lại cùng với bố.
“Thật là oan nghiệt mà, tại sao gia đình chúng tôi lại gặp phải tai họa như vậy? Tương lai chúng tôi phải sống như thế nào đây.”
Bà ta mong tìm được Hoa Hiền Phương để lấy tiền mua nhà cho con trai bà ta, nhưng lại bị Hoa Mộng Lan phá rối như vậy khiến bà ta không biết phải nói thế nào.
Bà Hoa bĩu môi: “Chị dâu, chị ở trong này khóc lóc ầm ĩ rồi đòi treo cổ tự vẫn cũng vô ích. Lúc chị đưa Mộng Lan ra nước ngoài phẫu thuật thẩm mỹ cấy ghép da đã tiêu tốn của Hiền Phương cả tỷ bạc. Tiền của Hiền Phương cũng là do con bé một mình vất vả mới kiếm được chứ không phải gió thổi tiền tới. Điều quan trọng nhất là Mộng Lan của nhà chị không biết tốt xấu gì cả. Chúng tôi đã có ý tốt giúp đỡ cô ta mà cô ta còn độc ác như vậy, như thể chúng tôi mắc nợ cô ta vậy đó. Cô ta đã phạm phải tội mưu sát đó. Nếu không phải nhờ Hiền Phương đã thuê luật sư giỏi nhất thì làm sao cô ta có thể được tại ngoại chờ xét xử mà vẫn ra nước ngoài trị liệu được chứ?”
Hoa Mộng Lan nhổ một bãi nước bọt xuống đất nói: “Chính là mấy người nợ tôi. Mấy người chạy tới nhà họ Lục nói xấu sau lưng tôi nên mới khiến cho người nhà họ Lục không thích tôi nữa.”
Bà Hoa trừng mắt nhìn cô ta: “Từ khi hai người được mười tuổi thì ông cụ nhà họ Lục đã sắp xếp người ở Giang Thành ghi lại nhất cử nhất động của hai người. Ông ta cũng đã đích thân đến Giang Thành để kiểm tra hai người, làm sao chỉ bằng dăm ba câu nói của người khác mà có thể thay đổi cách nhìn với hai người được chứ.”
Khóe miệng Hoa Mộng Lan giật giật, như thể bị gai đâm vậy.
Cô ta không muốn chấp nhận sự thật này, cũng không thể nào chấp nhận được.
“Hoa Hiền Phương dựa vào cái gì mà lại so sánh với tôi? Tôi hơn cô ta về mọi thứ và cái gì tôi cũng tốt hơn so với cô ta. Đáng lẽ tôi mới chính là cô chủ của nhà họ Lục. Mọi thứ giờ ở đây của cô ta nên thuộc về tôi. Cô ta không nên sinh ra trên đời này mới phải. Ông nội có một đứa cháu gái là đủ rồi. Các người sinh ra cô ta chính là muốn tranh muốn cướp với tôi. Các người bụng dạ khó lường, âm hiểm độc ác. Chính các người đã hại tôi thành ra như vậy.”
“Đủ rồi, con im miệng cho mẹ.” Bác gái tức giận đánh cô ta một trận bốp bốp bốp. Lần này bà ta đánh Hoa Mộng Lan mạnh đến nỗi cô ta gào khóc: “Mẹ ơi, mẹ sao vậy? Tại sao mẹ lại không đánh Hoa Hiền Phương mà lại đánh con chứ? Con đã làm gì sai sao?”
“Là do mẹ đã làm con hư như vậy mà.” Bác gái cũng khóc đến nỗi nước mắt nước mũi chảy tèm lem: “Trên đời này có rất nhiều người đẹp trai giàu có, cũng không chỉ có Lục Kiến Nghi. Cho dù không được gả vào nhà họ Lục thì con vẫn có thể tìm một người đàn ông tốt để kết hôn, tại sao lại cố tình đi tìm tên xấu xa nhà họ Kỷ chứ. Con đi theo thằng con trai thì thôi, lại đi theo cả thằng bố nữa. Con nghĩ như thế nào vậy hả? Có phải là đầu óc của con đã bị hỏng hết rồi không?”
Bà ta luôn cho rằng con gái mình rất thông minh, nhưng bây giờ bà ta mới nhận ra con gái bà ta thật sự rất ngốc, không thể so sánh được với Hoa Hiền Phương.
“Con chỉ thích Lục Kiến Nghi. Con không thích ai ngoại trừ Lục Kiến Nghi hết. Hoa Hiền Phương đã cướp anh ấy đi nên con chỉ có thể từ bỏ bản thân mình mà thôi.” Hoa Mộng Lan tức giận nói.
Hoa Hiền Phương nhìn cô ta bằng ánh mắt xa xăm, âm u mà thâm trầm: “Hoa Mộng Lan, tôi không cướp Lục Kiến Nghi đi. Anh ấy là một nam thần cao cao tại thượng, có đôi mắt để trên đỉnh đầu nên không nhìn thấy chị mà cũng chẳng nhìn thấy tôi. Anh ấy muốn một người con gái môn đăng hộ đối với anh ấy. Trong khoảng thời gian đó, tôi sống với anh ấy như ở trên nước sôi lửa bỏng, anh ấy chưa bao giờ đối xử tốt với tôi nên tôi đã ly hôn với anh ấy và sang Mỹ.”
“Đúng vậy, Hiền Phương của nhà chúng tôi bắt đầu gây dựng sự nghiệp ở nước Mỹ. Với điều này, Lục Kiến Nghi cảm thấy Hiền Phương xứng đáng với cậu ấy, vì vậy cậu ấy đã theo đuổi con bé một lần nữa và tái hôn với con bé.” Bà Hoa tiếp lời con gái và nói: “Sau khi Hiền Phương rời đi, nếu cô có thể chăm chỉ phát triển sự nghiệp và khiến Kiến Nghi và nhà họ Lục nhìn cô bằng ánh mắt khác thì người bước vào nhà họ Lục lại là cô chứ không phải Hiền Phương. Thật đáng tiếc là cô không làm gì cả. Cô chỉ suốt ngày ăn chơi lêu lổng cùng với đám bạn không ra gì của cô mà thôi.”
Những lời này như một cái tát vô hình nặng nề rơi xuống mặt Hoa Mộng Lan, cô ta nhếch miệng: “Nếu bên cạnh cô ta không có cậu chủ nhà họ Hứa thì cô ta có thể có được điều đó sao?”
Bác gái chỉ chỉ vào cái trán của cô ta: “Vậy sao con không tìm được một người giống như cậu chủ nhà họ Hứa hả? Con nhìn xem Hiền Phương thông minh biết bao nhiêu. Sau khi rời khỏi Lục Kiến Nghi, người ta liền tìm đến cậu chủ nhà họ Hứa. Nhà họ Hứa cũng là một trong ba gia đình giàu có nhất ở phương Đông này mà. Cô ta được gả vào nhà họ Hứa và trở thành cô chủ của nhà họ Hứa, làm rạng rỡ mặt mày tổ tông. Còn con, con lại đi cùng với một lão già khó ưa, còn keo kiệt bủn xỉn vô cùng. Bảo ông ta bỏ tiền ra mua nhà cho anh trai con mà ông ta cũng tiếc. Anh trai con đã gần ba mươi tuổi rồi, vất vả lắm mới tìm được một cô gái có gia cảnh tốt nhưng bên kia lại yêu cầu chúng ta mua một căn nhà với giá hơn mười tỷ. Không mua thì sẽ không kết hôn. Bây giờ cho dù có lột da mẹ ra thì mẹ cũng không mua được. Phải làm sao bây giờ đây? Tóc mẹ cũng đã bạc trắng cả rồi.” Bà ta nói xong thì vỗ đùi khóc lóc rất thê thảm.
Bà ta thật gian xảo, đã quay ngoắt sang chuyện mua nhà rồi.
Bà ta không phải là muốn mượn tiền mà là muốn lấy tiền không của Hiền Phương và không muốn trả lại.
Hoa Hiền Phương giàu có như vậy, việc giúp đỡ gia đình bà ta là bổn phận của cô. Phải là như thế.
Làm sao Hoa Hiền Phương lại nghe mà không hiểu ý của bà ta chứ.
Anh trai ở trong nhà cũng không khá hơn Hoa Mộng Lan là bao nhiêu, đã gần ba mươi rồi mà còn ăn chơi lêu lổng, nhậu nhẹt, cờ bạc. Thứ nào cũng có đủ cả, chỉ biết gặm xương người già mà thôi.
Cô vẫn nhớ rõ gương mặt đầy kinh tởm của người bác kia khi mà trước đây bố cô đi đến nhà họ mượn tiền.
Bà ta không hề cho vay một đồng cắc bạc nào mà còn đuổi bố cô đi nữa.
Giờ đã đến lúc nên để bà ta nếm trải mùi vị của việc không vay được tiền rồi.
“Bác à, cháu cũng hiểu hoàn cảnh của nhà bác rồi. Như vậy đi, bác bán nhà tổ tiên cho cháu, cháu sẽ trả giá cao hơn giá thị trường là một tỷ bảy. Vậy thì bác cũng có tiền giao cho anh họ rồi.”
Cơ mặt của bác gái giật giật, thanh toán trước rồi mới đưa tiền thì có ích gì chứ? Đã vậy sau đó còn phải thế chấp nữa chứ. Rõ ràng là cô có tiền, vậy tại sao không giao hết tiền cho bà ta chứ?
“Hiền Phương à, cháu nhìn xem, lãi suất bây giờ rất cao, vay ngân hàng rất mệt đó. Bao nhiêu tiền kiếm được đều bị ngân hàng lấy đi hết. Chi bằng cháu cho anh họ mượn tiền mua nhà trước, chờ anh cháu kiếm được tiền rồi thì sẽ trả lại cho cháu ngay.”
Chỉ cần có tiền trong tay, bà ta lật lọng không trả thì cô làm gì được chứ?
Hoa Hiền Phương vừa liếc mắt là đã biết ngay được chút thủ đoạn của bà ta: “Bác gái à, từ sau chuyện của Hoa Phi xảy ra, cháu sợ nhất là nghe đến hai từ vay tiền. Hay là như vậy đi, cháu sẽ mua nhà và giấy tờ sẽ do cháu đứng tên. Anh họ cứ việc vào ở, khi nào gom đủ tiền thì chúng ta sẽ đi sang tên đổi chủ. Như vậy thì không cần phải tính lãi gì cả.”
Bác gái nói ngay khúc mắc trong lòng: “Bạn gái của anh cháu nói rằng phải có tên của cô ta trong giấy chứng nhận bất động sản, nếu không cô ta sẽ không kết hôn.”
“Nếu cô ta là một người phụ nữ hám của như vậy thì đừng kết hôn nữa. Căn nhà cưới mà cháu mua cho Hoa Phi đó, giấy chứng nhận bất động sản cũng là do cháu đứng tên. Theo lý thuyết, cháu là chị họ thân thích nên mua nhà cho em họ cũng là điều hợp lý. Nhưng bọn họ lại không dám nhận mà chỉ từ chối, nói anh em ruột rà trong nhà cũng phải tính toán cho rõ ràng. Chờ khi nào họ có đủ tiền trả cho cháu thì sẽ đi sang tên đổi chủ.” Hoa Hiền Phương nghiêm nghị nói, lời nói này giống như là nhét một khúc xương vào miệng của bác gái khiến bà ta nuốt cũng không được mà nhả ra cũng không xong.
Bà ta có thể nhìn ra Hoa Hiền Phương vẫn còn hận trong lòng, tiền này không thể vay được nhưng nhà thì vẫn phải mua. Con trai của bà ta còn đang chờ kết hôn mà.
“Vậy cứ làm theo lời của cháu trước đi. Cứ để cho hai đứa nó đến ở trước đã. Nhưng còn tiền trang trí…”
Vì ngôi nhà thuộc về Hoa Hiền Phương nên chắc chắn cô cũng phải bỏ tiền ra để trang trí rồi.