Lọc Truyện

Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ Hoa Hiền Phương

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 655: Trục xuất khỏi nhà họ Lục.

Cô ta muốn khiến Lục Vinh Hàn kiên định quyết tâm không có chút dao động nào.
Chỉ cần Y Hạo Phong biến mất, cô ta có thể trở thành bà chủ Lục chính quy rồi, đến lúc đó lại giành vị trí chủ mẫu trong tay của Hoa Hiền Phương.
Còn con trai Ngọc Thanh của cô ta cũng sẽ trở thành con trai trưởng của nhà họ Lục, có thể thuận lý thành chương thay thế Lục Kiến Nghi trở thành người thừa kế của nhà họ Lục.
“Lục Kiến Nghi, cậu có phải bị điên rồi không? Đấy là bố của cậu, cậu như thế gọi là đại nghịch bất đạo, sét đánh giữa ban ngày đấy.”
Lục Kiến Nghi kéo cô ta dậy, dùng sức đẩy một cái, giống như là ném một túi rác vậy, ném cô ta cách ra xa ngoài ba mét nằm lăn trên đất kêu la không dậy được.
Lục Vinh Hàn giãy giụa bò dậy, lau đi vệt máu bên khóe miệng muốn đến đỡ Tư Mã Ngọc Như nhưng lại bị Lục Kiến Nghi tóm lại.
“Đấm này là thay mẹ tôi giáo huấn ông, dù có là bị thiên lôi giáng xuống tôi cũng nhận. Mẹ tôi trong những năm tháng tươi đẹp đẽ nhất của tuổi trẻ gả cho ông, nhưng ông lại vì một cái thứ hàng thấp kém như thế kia mà hủy cả đời của bà ấy, ông không những mắt mù mà còn cả mù tim nữa.”
Bà cục Lục hít thở sâu nói: “Kiến Nghi, mau buông bố của cháu ra, mau đến chỗ bà.”
Lục Kiến Nghi cắn răng, buông bỏ Lục Vinh Hàn đi đến bên cạnh bà cụ Lục: “Bà nội, nếu như ông ta muốn lấy cái đồ phế phẩm kia thì cháu sẽ đoạn tuyệt quan hệ bố con với ông ấy.”
Bà cụ Lục vỗ vai anh, dời ánh mắt nhìn về phía Lục Vinh Hàn: “Mày tung hoành trên thương trường nhiều năm như thế, người nào còn chưa từng gặp qua, thế mà tại sao từ đầu chí cuối nhìn không rõ được gương mặt thật của người phụ nữ kia chứ? Mày làm mẹ thất vọng quá!”
“Mẹ, là do mọi người từ đầu tới cuối đều ôm theo phiến diện mới hiểu lầm sâu sắc Ngọc Như như thế.” Lục Vinh Hàn giải thích: “Bao nhiêu năm qua, Ngọc Như đi theo con, ép dạ cầu toàn, chịu đủ chê trách của người bên ngoài, con nợ cô ấy quá nhiều rồi, con nhất định phải bù đắp cho cô ấy trong quãng đời còn lại.”
Lục Kiến Nghi giễu cợt cười một cái, trong mắt đều là sự phẫn nộ.
“Ông nợ cô ta cái gì chứ? Trừ bỏ cái tờ giấy kết hôn thì cái gì ông cũng cho cô ta cả rồi. Thế còn mẹ tôi, bà ấy trừ bỏ tờ kết hôn với ông thì bà ấy chẳng có một thứ gì hết, ông lạnh nhạt bà ấy, không để bà ấy vào mắt, bà ấy là vợ hợp pháp của ông nhưng lại chỉ được tiếng mà không có miếng, sao ông không từng nghĩ ông nợ nần bà ấy quá nhiều?”
Lục Vinh Hàn như bị dùng gậy đập vào đuôi, lập tức rung động nói: “Cô ta còn có các người, còn Ngọc Như chỉ có một mình bố thôi.”
Bà cục Lục cắn môi nói: “Được, nếu mày đã quyết định như thế, vậy thì mẹ cũng không ngăn cản nữa, mấy ngày này hoàn tất việc bàn giao công việc đi, rồi mày rời khỏi nhà họ Lục, từ nay trở đi tao không có đứa con như mày nữa, mày cũng không còn là người nhà họ Lục nữa.”
Tuy là chỉ vài ba câu nhưng đã nói rất rõ ràng.
Ông phải từ chức nhường vị trí giám đốc của mình cho Lục Kiến Nghi.
Đây là điều ông ta đã lường trước được.
Nhưng câu sau lại là điều ông ta không ngờ đến.
Bà cụ Lục muốn đoạn tuyệt quan hệ với ông ta đuổi ông ra khỏi nhà họ Lục.
Tư Mã Ngọc Như vốn dĩ đang nằm trên đất giả chết, nghe thấy lời này kinh sợ đến mức bỏ dậy từ trên mặt đất.
Nếu như Lục Vinh Hàn mất đi địa vị là người nắm quyền cao nhất vậy thì bao nhiêu năm cô ta tính toán trăm phương ngàn kế, tính mọi kế hoạch đều trở thành công dã tràng hết à.
“Mẹ à, Vinh Hàn chỉ là muốn ly hôn mà thôi, sao mẹ có thể muốn anh ấy rời bỏ vị trí được, dựa vào cái gì chứ, anh ấy là người chấp chưởng, nhà họ Lục đáng lẽ ra đều phải nghe theo anh ấy, mọi người ai cũng không thể thay đổi quyết định của anh ấy, càng không có tư cách muốn anh ấy thoái vị.”
Bà cụ Lục không lập tức trả lời cô ta, mà để Hoa Hiền Phương đưa giấy nhận vợ lẽ của cô ta ra.
“Xẹt, xẹt” vài tiếng, giấy nhận vỡ lẽ bị xé thành mảnh vụn.
“Từ hôm nay trở về sau, cô và nhà họ Lục không còn bất kì quan hệ gì nữa. Cái loại chó má như cô cũng muốn trở thành con dâu nhà họ Lục ư? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”
Cả mặt của Tư Mã Ngọc Như đều trở nên vặn vẹo dữ tợn: “Tôi ở nhà họ Lục bao nhiêu năm qua, không có công lao cũng có khổ lao, bà dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như thế?”
“Công lao duy nhất của cô là mê hoặc con trai tôi, bỏ bùa mê thuốc lú cho nó, khiến nó không phân biệt được đúng sai, không biết đâu là đen đâu là trắng.” Bà cụ Lục nói từng câu từng chữ lạnh thấu xương, ánh mắt nhìn cô ta tràn ngập sự chán ghét.
Tư Mã Ngọc Như gào khóc: “Tôi chẳng làm một cái gì hết, là do cửa lớn nhà họ Lục không chịu dung chứa tôi, nơi nào cũng muốn đối chọi với tôi, vu hãm hại tôi. Trong nụ cười của họ giấu dao, trong lời đường mật giấu kiếm, ngoài mặt thì thân mật gọi tôi là mẹ nhỏ, nhưng trên thực thế sau lưng lại làm đủ mọi trò.”
Lục Kiến Nghi trầm giọng nói: “Đừng có tưởng cô làm mấy chuyện kia thì không ai điều tra ra được, dù cho có phải đào ba tấc đất tôi cũng sẽ điều tra cho rõ ngọn ngành, đến lúc đó dù cô có rời khỏi nhà họ Lục rồi thì tôi cũng sẽ tìm cô để tính sổ.”
Tư Mã Ngọc Như có tật giật mình cả người lạnh buốt, da gà da vịt trên ngời đều dựng cả lên. Cô ta ôm lấy cánh tay của Lục Vinh Hàn: “Vinh Hàn, anh đừng có từ chức, không thể giao vị trí người chấp chưởng cho Lục Kiến Nghi được, cậu ta nhất định sẽ ép em vào chỗ chết.”
Lục Vinh Hàn ôm cô ta vào trong lòng.
Một khi đã nói ra lời vừa nãy thì ông ta đã không còn đường lui nữa rồi.
Hôm qua ông đã suy nghĩ cả một đêm, đây là cách duy nhất có thể bảo vệ cô ta. Nếu không hôm nay cô ta chắc chắn không thể nào an toàn vô thương mà rời khỏi nhà họ Lục được.
Dù cho ông ta có không từ chức, bọn họ cũng sẽ sử dụng luật pháp buộc tội.
Người chấp chưởng nhà họ Lục điểm cơ bản nhất phải là không khiến bất kỳ người nào, bất kỳ việc nào ảnh hưởng đến lợi ích của nhà họ Lục.
Ông ta đã phạm phải điểm tối kị rồi.
“Con làm thế này đều là vì bảo vệ cô ấy, dù cho cô ấy có làm gì thì mọi người cũng không được phép động vào cô ấy, đây là yêu cầu duy nhất của con.”
Tư Mã Ngọc Như nắm lấy vạt áo của ông ta, dùng hết sức bình sinh lắc đầu: “Vinh Hàn, anh không được từ chức, tuyệt đối không được, anh lập tức gọi người bắt bọn họ lại, anh là người chấp chưởng, bọn họ đều phải nghe theo anh.”
Hoa Hiền Phương lạnh lùng cười: “Sốt ruột rồi hả? Tư Mã Ngọc Như, một khi bố từ chức rời khỏi nhà họ Lục thì tâm kế cô tính toán bao nhiêu nay chẳng đạt được cái gì rồi. Cô cũng thật thiếu kiên nhẫn quá, không phải chỉ là nhà họ Mã ngã xuống thôi sao, bước cờ đầu tiên của cô bị phá hỏng rồi sao? Hà tất phải vội vàng đi bước cờ thứ hai chứ, tôi mà là cô sẽ cố giả vờ thêm vài năm nữa, giả vờ đến khi con trai tròn mười tám tuổi, không chừng còn có chút hi vọng.”
Mỗi lời của cô đều tràn ngập sự giễu cợt, như là đạn trong lòng súng bắn ra, từng viên từng viên găm sâu vào trong tử huyệt của Tư Mã Ngọc Như.
Cô ta hối hận rồi, đích thực là hối hận rồi.
Sớm biết kết quả sẽ là như thê này, cô ta đã tiếp tục giả vờ tiếp rồi, cố giả vờ vài năm nữa, đợi đến khí Ngọc Thanh lớn lên, có năng lực đối kháng với Lục Kiến Nghi rồi vậy thì cô ta cũng có thể có thêm một người nữa trợ giúp, không đến mức một mình một ngựa đối chọi với nhà họ Lục thế này.
“Hoa Hiền Phương, cô đừng có mà ngậm máu phun người, tôi yêu Vinh Hàn, chỉ là muốn cùng anh ấy sống qua cuộc sống giản đơn, chưa từng nghĩ đến cái gì khác cả. Đều là do mấy người ép tôi, mấy người không muốn tôi có cuộc sống tốt, cướp con gái của tôi đi mất.”
Hoa Hiền Phương đáy mắt hiện qua ngọn lửa hung ác.
“Đừng có lấy Sênh Hạ ra mà nói nữa, cô tìm người thả rắn độc muốn giết chết tôi có từng nghĩ Sênh Hạ cũng có ở đó không, có từng nghĩ nó cũng sẽ bị thương không?”
Trên mặt Tư Mã Ngọc Như từng khối cơ bị co rút lại.
“Cô nói năng linh tinh, tôi chưa từng làm qua chuyện nào như thế. Sênh Hạ là miếng thịt trên người tôi, là con gái ruột của tôi. Tôi có thể dùng tính mạng mình để đổi lại mạng của nó, làm sao có thể để nó chịu một chút tổn thương nào chứ?”

Danh sách truyện HOT