Chương 71: Vả mặt “Bốp, bốp”.
Sau khi đàn xong một khúc, Hoa Mộng Lan đi đến bên cạnh Lục Kiến Nghi dưới sự dẫn dắt của Lục Kiều Sam.
Cô ta cảm thấy màn biểu hiện vừa rồi của mình vô cùng hoàn hảo, tự tin rằng nhất định Lục Kiến Nghi sẽ bị hấp dẫn sâu sắc.
“Em trai, đây là Mộng Lan, em còn nhớ rõ vị hôn thê hợp quy cách này của mình không?” Lục Kiều Sam vừa cười vừa nói, cô ta tin chắc rằng em trai mình nhất định vẫn còn nhớ kỹ. Hoa Mộng Lan tốt như vậy, hoàn toàn có thể nghiền nát Hoa Hiền Phương thành bã vụn, làm sao em trai của cô ta có thể không nhớ rõ được chứ.
Khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Lục Kiến Nghi không lộ ra chút cảm xúc nào, vẫn lạnh lùng y như cũ. Trông cứ như thể anh không hề nghe Lục Kiều Sam thấy đang nói chuyện, cũng không để ý đến Hoa Mộng Lan đang ở trước mặt mình vậy.
Kiều An mỉm cười. Nhìn thấy nhân viên phục vụ bước tới gần, cô ta thuận tay lấy một ly rượu đưa cho Lục Kiến Nghi: “Kiến Nghi, rượu này ngon cực kỳ, anh có muốn nếm thử một chút không?”
Lục Kiến Nghi nhận ly rượu rồi nhấp một ngụm nhỏ, khóe miệng khẽ cong lên, tuy rằng khóe miệng của anh chỉ khẽ nhếch lên thành một góc nhỏ đến mức gần như không thể phát hiện ra nhưng vẫn khiến Kiều An vô cùng thỏa mãn.
Lục Kiến Nghi như vậy là đang khen cô ta hành động rất vừa lòng anh.
Anh thích cô ta, còn cô ta thì biết cách làm thế nào để hầu hạ khiến anh vui vẻ.
Hoa Mộng Lan hoàn toàn bị phớt lờ giống như không khí. Cô ta cảm thấy xấu hổ, mất mát và nhục nhã.
Lục Kiều Sam vội vàng vỗ vỗ vai của cô ta như một hành động an ủi.
Cơ hội của cô ta thật sự không được tốt lắm. Lục Kiến Nghi có nhiều người phụ nữ khác ở ngoài, nhưng chung quy những người phụ nữ đó không đảm đương nổi thân phận vợ cả. Nếu muốn đuổi Hoa Hiền Phương đi, cô ta nhất định phải “Hỗ trợ” Hoa Mộng Lan.
“Kiến Nghi, Mộng Lan đã chuẩn bị để dành riêng cho em màn biểu diễn tuyệt vời vừa nãy đó. Dù sao cô ấy cũng là vị hôn thê hợp quy cách của em, em cũng nên nói vài lời đi chứ?”
Kiều An mỉm cười, nói: “Cô Hoa, đáng lẽ ra cô thêm chút sáng tạo vào màn biểu diễn này. Đây là màn trình diễn bắt chước theo màn biểu diễn ở một địa điểm du lịch nào đó của người ta nhỉ, tôi đã xem nhiều lần lắm rồi.”
Hoa Mộng Lan cảm giác trên mặt mình nóng lên như vừa bị người khác tát mấy cái, nói với khuôn mặt đỏ bừng: “Không có đủ thời gian, cho nên không kịp nghĩ cẩn thận.”
Khi nói chuyện, cô ta luôn cố gắng giữ giọng nói của mình trở nên nhỏ nhẹ, tinh tế, êm dịu. Tất cả là để duy trì hình tượng thùy mị nết na của cô ta.
Lục Kiến Nghi hờ hững liếc mắt nhìn cô ta một cái, rồi lại liếc mắt ra hiệu cho Kiều An. Kiều An hiểu ý, lập tức cầm lấy ly rượu trên bàn đưa cho cô ta.
Dưới cái nhìn của cô ta, ly rượu này là “Phần thưởng” của Lục Kiến Nghi.
Cô ta tựa như một kẻ lạc đường trên sa mạc, sắp chết khô thì thấy được ốc đảo chứa đầy nước. Cô ta vươn tay nhận lấy ly rượu, cảm thấy bản thân đã phục hồi sức sống. Cô ta nở nụ cười xinh đẹp, nói: “Cảm ơn.”
Xem ra, có vẻ như anh không hoàn toàn không quan tâm đến cô ta.
Lục Kiều Sam uống một ngụm cocktail, nói: “Kiến Nghi, chị nói cho với em điều này. Em có biết Hoa Hiền Phương đáng sợ như thế nào không? Ngay cả tất cả quần áo cô ta cũng đều là cướp từ nhà của Mộng Lan. Nhà bọn họ đã nghèo lại còn loạn, không có tiền mua cho cô ta những bộ quần áo cao cấp hợp thời trang, mỗi lần nhìn thấy Mộng Lan mua quần áo mới trở về, cô ta đều đi cướp chúng. Đến chết cô ta cũng không bỏ được thói ăn cướp đó, cứ thấy gì tốt là lại muốn cướp về làm của riêng.”
“Chị à, không phải như vậy đâu.” Hoa Mộng Lan khoát khoát tay, vẫn duy trì giọng nói êm dịu nhẹ nhàng y như cũ: “Hiền Phương là em gái của em, hoàn cảnh gia đình của em ấy không tốt, trợ giúp em ấy là việc em nên làm. Còn những bộ quần áo kia, em ấy thích thì cứ để em ấy lấy đi cũng được, không sao hết. Hai chị em với nhau, sao có thể vì mấy bộ quần áo mà phải tranh giành lẫn nhau chứ.”
Cô ta muốn thể hiện cho mọi người thấy mình là một người phụ nữ lương thiện, cao thượng, bao dung như thế nào. Đồng thời còn không quên bôi xấu Hoa Hiền Phương trở thành người phụ nữ ác độc, vô liêm sỉ, ích kỷ như thế nào.
“Mộng Lan, em lương thiện quá đó. Cô ta đang lợi dụng lòng tốt của em mà em vẫn để mặc cô ta ức hiếp như vậy sao? Nếu em không cứng rắn hơn, cô ta sẽ được nước lấn tới, không ngừng bắt nạt em đấy. Chị vừa nhìn thấy cô ta là biết cô ta không phải phụ nữ có phẩm hạnh đoan trang.” Lục Kiều Sam liều mạng giội nước bẩn cho Hoa Hiền Phương, muốn khiến cô ta không bao giờ có thể tẩy sạch vết nhơ suốt cả đời.
Ở đáy mắt của Lục Kiến Nghi lóe lên một ánh sáng sắc bén lạnh thấu xương. Anh nói: “Nếu như còn nhắc đến cái tên Hoa Hiền Phương này thì mau cút đi cho khuất mắt tôi!” Mỗi chữ đều tràn ngập sự lạnh lẽo.
Khiến Lục Kiều Sam và Hoa Mộng Lan đồng thời rùng mình.
Hoa Mộng Lan nhanh chóng xoa dịu bầu không khí: “Ở thành phố Long Minh có nơi vui chơi nào hấp dẫn không nhỉ? Em muốn đi chơi với em gái mình vào cuối tuần này. Thật ra tình cảm giữa hai chị em chúng em rất tốt, khi còn bé, em ấy luôn bám dính lấy em, bảo em chơi cùng với em ấy.”
“Chị biết em là một người chị tốt, thế nhưng cô em gái kia của em có quá nhiều mưu mô, em nhớ phỉa đề phòng cô ta đấy.” Lục Kiều Sam tiếp tục dội nước bẩn cho Hoa Hiền Phương. Bắt gặp ánh mắt muốn giết người của Lục Kiến Nghi, cô ta lập tức giả ngu, cầm ly rượu lên uống cạn một hơi.
Hoa Hiền Phương đi vào phòng vệ sinh.
Những người phụ nữ bên trong đang xì xào bàn tán về cô.
“Hóa ra là kết hôn trên danh nghĩa của người khác, bảo sao chỉ mới mấy ngày đã trở nên không được yêu thích nữa.”
“Tôi thấy có vẻ cậu Lục không hề chào đón cô ta ấy chứ.”
“Cần gì phải liều sống liều chết không ly hôn như vậy, dưa hái xanh không ngọt*.”
(*Dưa hái xanh không ngọt: Nếu cứ cố chấp làm một việc gì đó trong khi chưa có đủ điều kiện hoặc thời cơ không thuận lợi thì sẽ không đạt được kết quả như mong muốn.)
“Địa vị tốt như vậy, một khi đã ngồi lên rồi làm gì có ai nguyện ý đi.”
…
Nhìn thấy Hoa Hiền Phương đi vào phòng vệ sinh, đám phụ nữ này lập tức dừng nói chuyện. Bọn họ mau chóng đi ra ngoài, còn ném cho cô ánh mắt hả hê như thể đang cười trên nỗi đau của người khác ở đằng sau lưng.
Hoa Hiền Phương mở khóa vòi nước, hứng nước lạnh đầy hai lòng bàn tay rồi ụp lên mặt mình.
Lục Kiến Nghi tàn nhẫn cho cô một cái tát vô hình lên má trái, Lục Kiều Sam và Hoa Mộng Lan lại cho cô một cái tát vô hình khác lên má phải, hiện giờ cô chỉ cảm thấy hai bên mặt của mình đau rát dữ dội.
Cô nhìn bản thân mình ở trong gương, trông không khác gì một thằng hề lần đầu tiên lên sân khấu. Màn biểu diễn hỏng rồi, đương nhiên không thể tránh khỏi việc bị người khác chế giễu đùa cợt.
Sau khi đi ra ngoài, cô ngồi ở đằng xa, nơi hẻo lánh cách xa Lục Kiến Nghi nhất.
Tư Mã Ngọc Như dẫn theo Lục Sênh Hạ bước tới gần chỗ Hoa Hiền Phương. Cô ta thấy Hoa Hiền Phương ngồi yên một chỗ như vậy, cho nên cảm thấy có chút bận tâm.
“Hiền Phương, em không đi chào hỏi Kiến Nghi sao?”
Ánh mắt của Hoa Hiền Phương xuyên qua đám đông, xuyên thấu qua ánh đèn rực rỡ rồi dừng lại ở vị trí nổi bật kia.
“Mẹ nhỏ, mẹ nhìn kìa, bọn họ ở cùng một chỗ náo nhiệt biết bao, vui vẻ biết bao. Nếu con qua đó sẽ trở thành người dư thừa, nhất định bầu không khí sẽ trở nên kỳ quái, còn có thể sẽ bị chị cả chế nhạo.”
Tư Mã Ngọc Như thở dài, không nói gì.
Hoa Hiền Phương quay đầu nhìn cô ta: “Có phải con đã để mẹ nhỏ thất vọng rồi không?”
Tư Mã Ngọc Như ôm bả vai của cô, nói: “Không đâu, mẹ chỉ sợ con phải chịu uất ức thôi. Mẹ không ngờ rằng đêm nay lại náo nhiệt như thế này, cũng không ngờ lại có nhiều người tới như này.”
“Không sao đâu, mẹ nhỏ, con không sao.” Cô mấp máy môi, nói.
Cô bé Lolita tỏ vẻ hơi khó chịu, hai cái phồng lên thành hai chiếc bánh bao nhỏ: “Con đi tìm anh cả.”
Cô bé chạy rầm rầm rầm tới trước mặt Lục Kiến Nghi: “Anh cả, tại sao anh không đi tìm chị dâu mà lại ở cùng một đám với đám hồ ly tinh này?”
Lục Kiến Nghi kéo cô bé đến bên mình, để cô bé ngồi xuống rồi nói: “Hoa Hiền Phương cho em cái gì tốt khiến em thích cô ta đến thế.”
“Có phải chỉ có một mình em thích chị dâu đâu. Trong nhà chúng ta ngoại trừ chị cả lúc nào cũng ghen tuông đố kỵ linh tinh, tất cả mọi người đều thích chị dâu. Chị dâu biết làm bữa sáng ngon miệng, còn biết nấu canh vừa thơm vừa ngon nữa, hơn nữa chị dâu còn thổi Ocarina cực hay… Tóm lại chị dâu làm cái gì cũng tốt. Em thích chị dâu, bố thích chị dâu, mẹ thích chị dâu, bà nội thích chị dâu, anh Sâm cũng thích chị dâu, mọi người ai cũng đều thích chị dâu.” Lục Sênh Hạ nói rất nghiêm túc.
Nghe thấy cái tên Tần Nhân Thiên, Lục Kiều Sam suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Nhân Thiên không thích người phụ nữ kia, tất cả là do cô ta dụ dỗ Nhân Thiên thôi.”
“Anh Sâm có thích chị dâu mà. Người tốt và người thông minh đều sẽ thích chị dâu, chỉ có người xấu hoặc đồ đần mới không thích chị dâu thôi.” Lục Sênh Hạ khoanh hai tay trước ngực, trông giống như một người lớn bé nhỏ.
Lục Kiến Nghi khẽ xoa đầu cô bé. Người phụ nữ Hoa Hiền Phương này đúng là rất lợi hại, không ngờ cô ta lại có thể thuyết phục cô nhóc này về phe của cô ta.
Ánh mắt của anh hướng về nơi hẻo lánh mờ tối ở đằng xa, lại phát hiện nơi đó đã không còn người.
Không thấy Hoa Hiền Phương đâu hết!