Chương 758: Một trận hỗn chiến
Lời này đúng là xát muối vào miệng vết thương của Hứa Kiến Quân.
Lục Sênh Hà tức giận, nhanh chân tiến về phía trước, đẩy mạnh nó ra: “Lục Hào Giác, biến đi chỗ khác, nếu không tôi sẽ đánh chết cậu.”
Lục Hào Giác là chắt trai của ông cụ nhà họ Lục, cùng một tuổi với Tư Mã Ngọc Thanh. Ông cụ Lục thật ra cũng không phải người đứng đầu nhà họ Lục, trước ông còn có một người anh trai, vì sức khỏe không tốt mà qua đời sớm, để lại một người con trai và một người một gái.
Bác cả Lục cũng chỉ có một người con trai duy nhất, đó là anh họ của Lục Kiến Nghi.
Ông ấy và vợ sinh liên tiếp bốn người con gái, cuối cùng buộc phải làm kỹ thuật tách đôi, mãi sau đó mới sinh được một người con trai độc nhất, có thể nói là độc đinh ba đời. Người trong nhà cưng chiều nó như bảo bối, thích gì được nấy.
Lục Hào Giác rất muốn có con robot này, cậu ta lo sợ Hứa Kiến Quân và Tư Mã Ngọc Thanh sẽ đem nó đi, cho nên đó là lý do cậu ta không muốn bọn họ tham gia hoạt động này.
“Vốn dĩ chỉ có thành viên nhà họ Lục của chúng ta mới có thể tham gia hoạt động này, hai người bọn họ đều là con của gia đình người khác, cơ bản là hoàn toàn không thể tham gia.”
“Ai nói với cậu chỉ có người nhà họ Lục mới được tham gia, chỉ cần đứa trẻ nào dưới 16 tuổi ở trong khu vườn này thì đều có thể tham gia hết.” Lục Sênh Hà lườm Lục Hào Giác.
Tư Mã Ngọc Thanh đứng bên cạnh Lục Sênh Hà, hai tay chống nạnh. Cậu bé không thèm quan tâm họ của mình là Lục hay Tư Mã, dù sao thì cậu bé cũng chỉ muốn tham gia.
“Chị gái xinh đẹp của tôi là nữ chủ nhân của nhà họ Lục. Mọi chuyện của nhà họ Lục đều do chị ấy quyết định, chị ấy nói tất cả trẻ con đều có thể tham gia thì đều có thể tham gia, nếu cậu dám ngăn cản, thì sẽ hủy bỏ tư cách tham gia của cậu.”
“Cô dám!”, Lục Hào Giác vung nắm đấm, bộ dáng như muốn khai chiến. Hai chị gái của nó cũng đứng ra giúp đỡ em trai mình.
Hứa Kiến Quân mím môi dưới: “Được rồi, tôi để anh rút số trước, cho dù anh rút trước, cũng không nhất định có khả năng chơi trước tôi.”
Lục Hào Giác đi rút số, nó ngẫu nhiên rút được số 3.
Mà Hứa Kiến Quân lại rút được số 2: “Thật ngại quá, anh họ, tôi vẫn chơi trước anh.”
Lục Hào Giác thật sự rất tức giận, dậm chân thật mạnh: “Tôi muốn đổi với cậu, tôi là người nhà họ Lục, phải chơi trước”, ở nhà nó luôn là người định đoạt, mọi người trong nhà đều phải nghe theo, nó đã từng là một tiểu bá vương.
Nhưng ở chỗ này, những đứa trẻ khác sẽ không nhường nó
“Tôi đã nhường anh một lần, nhưng do anh không lấy được số tốt. Tuy rằng anh là người nhà họ Lục, mẹ anh là nữ chủ nhân nhà họ Lục, bố ma vương của tôi là người đứng đầu nhà họ Lục, địa vị của tôi còn cao hơn so với anh”, Hứa Kiến Quân ngẩng đầu lên, không lộ vẻ yếu đuối.
“Tôi… tôi lớn hơn cậu, cho nên cậu phải nhường cho tôi”, Lục Hào Giác tức giận nói.
“Không!”, Lục Sênh Hà hét lên: “Mọi người phải tuân thủ quy tắc, xếp hàng, chơi theo số lượng được rút ra, nếu như cậu vi phạm quy tắc, sẽ bị loại.”
“Phá hỏng quy tắc là các người, rõ ràng trò chơi này chỉ có người nhà họ Lục mới được chơi, các người lại cho người ngoài đến tham gia, còn muốn cướp quà năm mới của chúng tôi, thật là quá đáng”, vẻ mặt của Lục Hào Giác ngạo nghễ và vô lý.
Con trai của chú sáu và chú năm nhà họ Lục đứng lên nói: “Lục Hào Giác, dù Tiểu Quân không phải họ Lục, thì chúng ta cũng đều là cháu nhà họ Lục, nếu anh dám tiếp tục gây rối thì chơi cuối cùng.”
“Đúng vậy, không ai được phép bắt nạt Tiểu Quân”, mấy đứa trẻ khác cũng lần lượt nói.
Lục Hào Giác vốn tưởng rằng Hứa Kiến Quân còn nhỏ nên dễ bắt nạt, nhưng không ngờ mọi người sẽ giúp đỡ cậu ta như vậy, vì vậy nó chuyển sự chú ý sang Tư Mã Ngọc Thanh.
“Vậy thì nó không được chơi, nó hoàn toàn là người ngoài, không liên quan gì đến nhà họ Lục của chúng ta.”
“Tôi sẽ chơi, cậu không cản được”, Tư Mã Ngọc Thanh không quan tâm, bước lên phía trước rút ra một con số, thật may mắn, hóa ra là số 1.
Cậu bé vui vẻ cười nói: “Chị họ, Tiểu Quân, em rút được số 1, lượt đầu tiên.”
“Chú Ngọc Thanh thật tuyệt vời”, Tiểu Dao và Tiểu Diệp vui vẻ vỗ tay.
Lục Hào Giác lo sợ cậu bé mang con robot đi, chạy tới bàn xoay lớn, mở tay chặn bàn xoay lớn lại: “Tiểu béo Tư Mã, cậu không được phép quay.”
“Anh tránh ra cho tôi”, Tư Mã Ngọc Thanh dùng sức mạnh bắt lấy tay Lục Hào Giác đẩy ra, cậu bé cũng là một đứa nhỏ bá đạo, cho nên tuyệt đối không thể để cho Lục Hào Giác ngăn cản.
Cậu bé dùng sức mạnh xoay chuyển, cái vòng tròn lớn quay nhanh, mười giây sau thì chậm rãi dừng lại, kim đồng hồ đúng lúc chỉ vào con robot.
Tư Mã Ngọc Thanh vung tay lên, hài lòng khoa tay múa chân.
“Quá tuyệt vời, tôi quay trúng con robot kia rồi, nó là của tôi.”
Bây giờ, Lục Hào Giác đang lo lắng.
“Cái này không tính, cậu là người ngoài, vốn đã không có tư cách tham gia trò chơi này rồi.”
“Quy tắc của nhà họ Lục là do chị gái xinh đẹp của tôi định đoạt, chị ấy nói tôi có tư cách, thì tôi có tư cách”, Tư Mã Ngọc Thanh trừng mắt nhìn Lục Hào Giác, hai tay chống nạnh.
Người phụ trách nói: “Quả thật là tôi không nhận được chỉ thị nói rằng chỉ có người nhà họ Lục mới có thể tham gia trò chơi, cho nên theo quy định, cậu bé này quay trúng con robot, thì con robot sẽ thuộc về cậu ấy.”
Anh ta lấy con robot ra, chuẩn bị đưa cho Tư Mã Ngọc Thanh. Bất ngờ, Lục Hào Giác lao tới với tốc độ cực nhanh, nhanh tay giật lấy con robot.
“Tôi nói không tính thì không tính, người ngoài muốn chơi cũng phải xếp hàng cuối cùng.”
Tư Mã Ngọc Thanh tuyệt đối không thể đưa con robot cho Lục Hào Giác, vội vàng tiến lên giật lấy: “Robot này là do tôi quay trúng, trả lại cho tôi.”
“Một đứa con nít ở bên ngoài vào, đây là chỗ của nhà chúng tôi, về nhà của cậu đi”, hai chị gái của Lục Hào Giác chạy tới, giúp nó giành lấy.
Lục Sênh Hà và Hứa Kiến Quân đi giúp Tư Mã Ngọc Thanh giành lại, đánh nhau thành một đoàn.
Nhân viên bảo vệ vội vàng chạy tới khuyên can: “Các cô các cậu, không phải chỉ là một con robot thôi sao? Nếu thích thì để người nhà mua cái khác đi, sao phải làm loạn lên như vậy chứ?”
“Con robot này là độc nhất vô nhị, ở bên ngoài không mua được”, vẻ mặt Lục Hào Giác ngang ngược.
“Tôi quay trúng, là của tôi”, Tư Mã Ngọc Thanh ôm chặt con robot trong tay.
Lục Hào Giác tức giận lao lên, cắn vào mu bàn tay cậu bé.
“A”, Tư Mã Ngọc Thanh bị đau kêu lên một tiếng, theo bản năng đá mạnh vào Lục Hào Giác, Lục Hào Giác bị đá ngã xuống đất, khóc rống lên.
Bảo mẫu đến, nâng nó dậy.
Chị cả của Lục Hào Giác đã chạy đi cáo trạng, dẫn viện binh đến.
Thím dâu ở sảnh lớn hốt hoảng chạy đến xem con trai bảo bối của mình.
“Hào Giác, bị đá chỗ nào, nhanh lên để mẹ xem.”
“Mẹ, chân của con đau quá, chắc là bị đạp gãy mất rồi”, Lục Hào Giác càng khóc dữ dội hơn.