Lọc Truyện

Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ Hoa Hiền Phương

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 761: Thằng bé là con của tôi.

Hoa Hiền Phương nhấp một ngụm trà chậm rãi nói: “Ý của cô là, tôi phải giống cô không thèm quan tâm tới thuần phong mỹ tục, kính trên nhường dưới đi so đo với một đứa trẻ sao?”
Lúc chị dâu họ cả đang nghĩ xem mình phải đáp thế nào, thì đã thấy bác gái họ đi vào.
“Mẹ, mẹ tới thật đúng lúc, Hào Giác nhà chúng ta bị đưa trẻ nhà Tư Mã bắt nạt, chân suýt nữa thì bị đá gãy rồi.”
Phu nhân nhìn cô ta với ánh mắt thâm sâu, “Ta thấy con bé đá như thế, dù chân của cô gãy, thì chân của thằng bé cũng không gãy.”
Bác gái họ đương nhiên là muốn bênh vực con dâu và cháu trai.
“Chuyện này vừa rồi ở ngoài kia Hào Giác đã nói với tôi rồi. Những gì thằng bé nói cũng không phải là không có lý. Dẫu sao đây cũng là bữa cơm tất niên đoàn viên của nhà họ Lục chúng ta, quà tặng năm mới này cũng là của đứa trẻ nhà họ Lục, con cái người ngoài đứng xem là được rồi, sao có thể bọn chúng đụng vào chứ?”
Không biết bà ta cô ý hay vô tình lại dùng từ bọn chúng.
Lục Sênh Hạ hừ nhẹ một tiếng: “Đúng là người lớn không ra gì thì sao mà dạy được trẻ nhỏ, mấy người cưng chiều Lục Giác Hào là chuyện của mấy người nhưng chúng tôi sẽ không nuông chiều nó đâu. Hôm nay tôi nói thẳng ở đây luôn cho dù có đập vỡ con rô bốt kia thì tôi cũng không cho nó.”
“Nói cũng phải, nếu đó là thứ gây họa thì cứ đập đi.” Hoa Hiền Phương chậm rãi tiếp lời.
Chị dâu họ cả hiểu rõ tính tình con trai mình, nếu như con rô bốt ấy bị đập đi, tết này đừng nghĩ sẽ trôi qua êm đẹp.
“Hiền Phương, đầu xuân năm mới, sao có thể đập vỡ đồ được chứ, đó là chuyện xui xẻo đấy.”
“Không sao, cứ để đó, năm sau rồi đập, có nhiều quà như vậy, cho bọn nhỏ tùy ý chọn đi, còn con rô bốt này tôi sẽ thu lại, tránh cho cả người lớn lẫn trẻ nhỏ đều không hòa thuận.” Hoa Hiền Phương thờ ơ nói.
Khóe miệng chị dâu họ cả run lên một cái, “Hiền Phương, nếu không em làm như vậy được không, giả vờ thu con rô bốt ấy lại, lúc không có ai thì lén đưa cho Tư Mã Ngọc Thanh. Lúc ở đây chú đã đặc biệt dặn dò, bố chồng tôi đã đi trước rồi, thì phải chăm sóc nhà chúng tôi nhiều hơn. Hào Giác lại là đứa cháu duy nhất của ông, nếu như thằng bé nghĩ quẩn trong lòng thật sự ồn ào muốn tự sát, thì chúng tôi biết phải sống sao?”
Hoa Hiền Phương bật cười: “Con là con của chị, muốn cưng chiều thế nào cũng là chuyện của chị, nhưng đừng bao giờ mong là tôi cũng cưng chiều nó như thế. Tôi không những sẽ không làm theo ý nó, mà còn muốn thằng bé phải xin lỗi Ngọc Thanh và Tiểu Quân. Người ngoài trong miệng nó, một là con ruột của tôi, một là em trai tôi, bất kể ai làm tổn thương chúng, tôi nhất định sẽ thay chúng đòi lại lẽ công bằng.”
Sau đó chị họ cảm thấy chấn động quay đầu lại nhìn bác gái họ, cầu cứu bà ta.
Bác gái họ nói: “Hào Giác dẫu sao cũng chỉ là một đứa bé, mà trẻ con chỉ biết nói thật, sao có thể hiểu rõ quanh co được chứ. Thằng bé nói Tiểu Quân với Tư Mã Ngọc Thanh là người ngoài, cũng không sai, bọn chúng vốn không phải người nhà họ Lục. Mặc dù Tiểu Quân theo cháu ở lại nhà họ Lục, nhưng mà sự thật thằng bé là người nhà họ Hứa cũng không thể nào thay đổi, còn Tư Mã Ngọc Thanh thì lại chẳng có liên quan gì.”
Lúc bà ta còn chưa dứt lời, lập tức có một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía cửa.
“Tiểu Quân là con của tôi, qua Tết tôi sẽ đi đổi họ Lục cho thằng bé.”
Bác gái họ quay đầu lại, thấy Lục Kiến Nghi ôm Hứa Kiến Quân đi vào.
Vốn dĩ cơn giận còn sót lại của anh còn chưa nguôi, không ngờ lại có người muốn đâm đầu vào chỗ chết, lấy ra làm văn.
Bác Gái họ nặng nề nuốt nước miếng: “Cháu định mang thằng bé đó đi đổi thành họ Lục? Dẫu thế thì nó cũng không phải con ruột của cháu.”
“Con mắt nào của bác thấy thằng bé không phải con ruột của tôi, từ lông mày ánh mắt đến vẻ bề ngoài đều giống tôi như đúc.” Ánh mắt Lục Kiến Nghi lạnh như băng, giọng nói kiến định như sắt.
Hoa Hiền Phương giật mình, vội vã uống một hớp trà cho đỡ sợ.
Hứa Kiến Quân đưa đôi tay nhỏ bé ra ôm lấy cổ anh.
Thằng bé thấy bố ma vương vì giúp mình xả giận nên mới nói như vậy.
Bác gái họ hít vào một hơi, khắp người đều trở nên hồ đồ.
Bà ta nhìn Lục Kiến Nghi một cái, lại nhìn Hoại Kiến Quân một cái.
Đúng là giống thật.
“Kiến Nghi, có thể bác bị cháu làm cho hồ đồ rồi.”
“Hồ đồ hay không, là chuyện của bác, bác chỉ cần nhớ kỹ một điều, cơm thì có thể ăn bậy nhưng không thể nói lung tung được.” Giọng điệu của anh rất lạnh lùng, lạnh hệt như băng khiến cho bác gái họ tuy tức giận nhưng vẫn giật nảy cả người rồi rùng mình một cái.
Lục Kiến Nghi hung ác, ra tay quyết đoán, chọc giận anh là ngay cả người thân anh cũng không nhận.
“Cậu nói thế nào thì chính là thế đó. Đây là chuyện của cậu, chúng tôi không nên hỏi nhiều. Hào Giác nhà chúng tôi chúng không xảy ra tranh chấp với Tiểu Quân, đều do đứa trẻ họ Tư Mã gây ra.” Bác gái tranh thủ thời gian nói.
“Đúng vậy, đúng vậy, nhưng nó chỉ là người ngoài thôi. Một người ngoài mà dám bắt nạt người nhà họ Lục chúng ta. Thế này chẳng phải là đã ăn hết gan hùm mật gấu sao? Nếu truyền ra ngoài, có khi người ta còn tưởng rằng nhà họ Lục chúng ta dễ bắt nạt.”
Lục Sênh Hạ vừa thở hổn hển vừa nói: “Tôi nói thật cho mấy người biết này, hôm nay, tất cả những người có trong vườn này, không có ai là người ngoài hết, đều là người nhà họ Lục, Ngọc Thanh cũng vậy.”
Lời này vừa thốt ra tựa như một quả bom nặng nghìn cân rơi xuống, nổ tung toàn bộ sảnh lớn, gợi lên biết bao sóng to gió lớn.
Y Hạo Phong vốn đang ngồi bên cạnh không nói gì bởi vì bà ấy biết con dâu bà có thể xử lý được.
Nhưng khi vừa nghe thấy Lục Sênh Hạ nói như vậy bà ấy lập nhảy dựng lên: “Sênh Hạ, con nói vậy là có ý gì?”
Lục Vinh Hàn tranh thủ thời gian ngăn cản cô bé nói tiếp “Sênh Hạ, đây là chuyện của người lớn, con đừng ở đây làm loạn nữa, dẫn Tiểu Quân ra ngoài chơi đi.”
Lục Sênh Hạ bĩu môi: “Chẳng phải ông và Tư Mã Ngọc Như đang muốn cho Ngọc Thanh nhận tổ quy tông sao? Không bằng lần này dứt khoát nói cho rõ ràng, tránh để cho người khác cứ hễ mở miệng là lại nói thằng bé là người ngoài, phiền lắm, cũng rất bực bộit.”
Lục Sênh Hạ nói xong, dắt tay Hứa Kiến Quân cùng đi ra ngoài, hoàn toàn không cảm thấy mình nói sai bất cứ điều gì.
Y Hạo Phong cảm giác trong đầu mình như có sấm sét đang nổ ầm ầm, tiếng nổ khiến đầu óc bà mơ màng, choáng váng, mồ hôi chảy ròng ròng, ruột gan quặn lại.
Dù thế nào đi chăng nữa thì bà ấy cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện, đứa con vụng trộm của Lục Vinh Hàn và Tư Mã Ngọc Như lại là Tư Mã Ngọc Thanh.
Bà cụ nhà họ Lục đã sớm biết chuyện này rồi nhưng lại không ngờ bí mật trong bọc cất giấu lâu như vậy lại bị chọc ra như thế này trong ngày hôm nay.
“Sắp sang năm mới rồi, không nên cãi vã, giày vò nhau như vậy. Người lớn không ra dáng người lớn, trẻ con cũng không giống trẻ con. Nếu mấy người muốn tiếp tục làm loạn thì về nhà mình mà làm loạn tiếp, khu vườn này không giữ nổi mấy người.”
Lời này rõ ràng là đang ám chỉ nhà bác gái và chị dâu.
Lúc này hai người mới nhận ra sắp có tai họa sắp ập xuống đầu mình.
“Bà ơi không phải chúng con cố ý đâu, Hào Giác nhà chúng con không lấy người máy nữa, cứ để đấy cho Ngọc Thanh chơi.”
Hai người nói xong, mặt mũi xám xịt chạy ra ngoài.
Bà cụ gọi Lục Vinh Hàn, Y Hạo Phong và vợ chồng Lục Kiến Nghi vào gian phòng tầng trên.
Trong lòng Y Hạo Phong như đang rỉ máu, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của mẹ chồng và vợ chồng con trai bà ta mới biết, hóa ra trong nhà họ Lục này, trừ bà ta ra thì mọi người đều đã biết chuyện này.
“Trong thiên hạ không có bức tường nào mà gió không lọt qua được, chuyện của Ngọc Thanh sẽ nhanh chóng truyền khắp nhà họ Lục thôi.” Bà cụ trầm giọng nói.
“Cháu và Kiến Nghi đã bàn với nhau về chuyện này rồi, tính tình Ngọc Thanh lương thiện, cũng rất thân thiết với tụi con nên tụi con đã đối xử với thằng bé như em trai của mình từ lâu rồi rồi. Nếu bà và mẹ không phản đối thì cứ nhận thằng bé về nhà họ Lục đi.”
Bà cụ khoát tay áo: “Dù sao thì thằng bé vẫn còn nhỏ, đột nhiên xảy ra biến cố, thay đổi lớn sẽ không tốt, cứ tạm gác chuyện này lại đã, sau này lại nói sau. Đến lúc đó ta sẽ sắp xếp một người qua đó dạy dỗ thằng bé không lại bị Tư Mã Ngọc Như dạy dỗ cho thành một đứa trẻ hư.”

 

Danh sách truyện HOT