Chương 78: Bị dính bẫy rồi.
Lục Kiều Sam vội vàng xoa dịu bầu không khí: “Hiếm khi được dịp cùng nhau ra ngoài chơi thế này, tất cả mọi người vui vẻ lên đi, đừng nhắc lại những chuyện râu ria kia nữa.”
“Đúng vậy.” Hoa Mộng Lan gật đầu, cố gắng biểu hiện ra cho mọi người thấy dáng vẻ con nhà có giáo dưỡng của mình, muốn hạ thấp Hoa Hiền Phương, muốn hạ gục cô trên mặt khí chất.
Hoa Hiền Phương không biết chơi, vì vậy chỉ nhỏ giọng nói: “Tôi sẽ đứng ở bên cạnh xem mọi người chơi.”
Lục Kiến Nghi dùng bàn tay to lớn của mình bao phủ lên đầu cô, giống như đang an ủi con thú cưng của mình: “Học.” Anh phun ra một chữ, đây là mệnh lệnh!
Cô không dám chống đối anh, chỉ có thể kiên trì ra sân học.
Hoa Mộng Lan mặc trang phục thường dùng để chơi golf, trên mặt chỉ trang điểm nhẹ, trông rất có hương vị của tuổi trẻ đầy sức sống.
Nếu đã biết Lục Kiến Nghi thích kiểu người năng động đầy sức sống, vậy cô ta sẽ giả vờ đóng vai một người năng động đầy sức sống.
Cô ta rất linh hoạt, có thể mô phỏng theo bất cứ loại hình nào.
Bên phía Hoa Hiền Phương khá thảm, ngay cả gậy golf cũng không biết cầm như thế nào mới đúng, dáng vẻ trông vô cùng vụng về.
Cô ta và Lục Kiều Sam thấy vậy, cười thầm trong lòng.
Cô ta vung cây gậy golf, quả bóng trắng bay ra ngoài theo đường vòng cung parabol tuyệt đẹp.
Tư thế vung gậy của cô ta vừa tao nhã vừa xinh đẹp, hoàn toàn có thể nghiền ép Hoa Hiền Phương.
“Oa.” Lục Kiều Sam giơ ngón tay cái lên tỏ ý khen ngợi: “Mộng Lan, em đánh golf giỏi quá. Chị vẫn luôn cho rằng hai người muốn ở chung một chỗ với nhau thì phải có ít nhất cùng một sở thích, nếu không nhất định sẽ dần trở nên chán ghét đối phương, mối quan hệ chắc chắn sẽ kéo dài không lâu.”
Hoa Hiền Phương không nói gì. Đúng là cô và Lục Kiến Nghi đến từ hai thế giới khác nhau, không có bất kỳ tiếng nói chung nào.
Lục Kiến Nghi không thèm để ý đến Lục Kiều Sam, bà chị này mãi không thể sửa được cái tật luôn tìm đường chết của mình.
Anh duỗi cánh tay dài lên phía trước, kéo cô vào trong ngực mình, nắm lấy tay của cô.
Khuôn mặt điển trai của anh khẽ cúi xuống, áp vào má cô: “Tôi chỉ dạy một lần, nhìn cho kỹ.”
Giọng nói của anh rất nhẹ, nhưng bởi vì tư thế của hai người, lời của anh vừa nói ra khỏi miệng đã lọt vào tai cô.
Cô biết anh không có tính kiên nhẫn, nếu sau khi anh dạy một lần mà cô vẫn không học được, chắc chắn sẽ bị anh vứt bỏ.
Thế nhưng cô không thông minh như vậy mà.
Nếu golf dễ học như vậy, vậy thì tất cả mọi người đều biết đánh.
Anh nắm tay cô để làm động tác mẫu, cơ thể hai người thân mật dán sát vào cùng một chỗ.
Hoa Mộng Lan nhìn chòng chọc vào bọn họ, trong lòng đang ói ra máu, tròng mắt cũng sắp phun máu đến nơi rồi.
Giờ khắc này, cô ta thật sự hy vọng vừa nãy mình đừng thể hiện quá tốt. Nếu mình giả vờ không biết đánh golf, chắc hẳn sẽ được anh dạy theo kiểu mập mờ như vậy.
Khóe miệng của Lục Kiều Sam giật giật, cô ta chắc chắn Lục Kiến Nghi chỉ đang bảo vệ mặt mũi của bản thân mà thôi.
Hoa Hiền Phương có cái mác vợ của anh, vậy mà ngay cả golf cũng không biết đánh. Điều này làm mất mặt anh, cho nên anh mới phải dạy cô.
Hoa Hiền Phương không có thời gian rảnh đi để ý tới bọn họ, đứng im ở bên cạnh anh. Cô nghe giảng rất nghiêm túc, cũng rất chú tâm vào việc học. Cô sợ Đại Ma Vương sẽ cáu giận nếu cô không học kịp, sau đó trở về trừng phạt cô.
Tuy nhiên, cô có chú tâm thế nào cũng chỉ nhớ kỹ được một vài động tác cơ bản thôi.
Sau khi Lục Kiến Nghi dạy xong, cô lập tức thử phát bóng.
Lần thứ nhất, gậy golf không đụng tới bóng.
Lần thứ hai, cô ném cả gậy golf ra ngoài.
Lần thứ ba, cô dùng sức quá lớn, suýt chút nữa ném luôn mình ra ngoài.
Lục Kiều Sam ở bên cạnh cười ha ha, giọng điệu đùa cợt rất rõ ràng. Thậm chí cô ta còn lôi ra máy ảnh, ghi lại tất cả động tác chật vật buồn cười của cô vào trong máy: “Kiến Nghi, em từ bỏ đi, cô ta không học được đâu.”
Hoa Mộng Lan muốn cười nhưng vẫn kìm lại được, cô ta giấu sự khinh thường của mình ở trong lòng.
“Hiền Phương, không sao đâu, em cứ từ từ học, không cần sốt ruột. Khi còn bé, em luôn như thế này, học cái gì cũng tương đối chậm nhưng may mà có sự chăm chỉ, thế cho nên cuối cùng vẫn học được. Em đừng nản chí.”
Ở mặt ngoài, những lời này là để an ủi Hoa Hiền Phương, động viên cô cố lên. Vậy nhưng trên thực tế là đang nói cho Lục Kiến Nghi biết đầu óc của cô không nhanh nhạy, trí thông minh thấp, nếu anh lấy cô thì sẽ hạ thấp gien của gia đình mình.
Lục Kiến Nghi xoa nhẹ lên đầu cô: “Đồ ngốc.”
“Đúng là tôi rất ngu ngốc, nếu không thì làm sao tôi bị anh gọi là người phụ nữ ngu xuẩn được.” Cô tự giễu cười một tiếng.
Sau khi cười xong, Lục Kiều Sam đi tới: “Kiến Nghi, để cô ta tự mình luyện tập ở bên một góc đi, chúng ta đi đánh một ván.”
Cô ta nháy mắt với Hoa Mộng Lan để ra hiệu, Hoa Mộng Lan lập tức hiểu ý, vội vàng nói: “Hai người đi chơi đi, tôi sẽ ở đây dạy Hiền Phương.”
Lục Kiều Sam lôi Lục Kiến Nghi rời đi.
Hoa Hiền Phương đứng ở bên cạnh, rất cố gắng luyện tập cách vung gậy.
Cô sợ Lục Kiến Nghi sẽ tức giận, cũng sợ lỡ như về sau lại đụng phải trường hợp như này, cô sẽ khiến anh và nhà họ Lục mất mặt mũi.
Cô hoàn toàn không chú ý chút nào tới tình hình xung quanh mình, có người đang tập trung toàn bộ sự chú ý của mình để quan sát bốn phía.
Ngay khi Hoa Hiền Phương chuẩn bị vung gậy lần nữa, không biết từ nơi nào bỗng nhiên xuất hiện một quả bóng nhỏ màu trắng bay thẳng về phía cô.
“Cẩn thận!” Lục Kiều Sam hét lên, nhưng lời này thốt ra không phải vì lo lắng cho Hoa Hiền Phương mà là đang nhắc nhở Hoa Mộng Lan chuẩn bị hành động, ngoài ra còn chuyển hướng ánh mắt của Lục Kiến Nghi, để anh nhìn thấy tình hình phía bên kia.
Lục Kiến Nghi đứng cách Hoa Hiền Phương rất xa. Mặc dù anh vứt gậy xuống đất ngay lập tức, sau đó lao tới chỗ cô với tốc độ nhanh nhất có thể, vẫn không chạy tới kịp để bảo vệ cho thú cưng của mình.
Hoa Mộng Lan đứng ngay bên cạnh Hoa Hiền Phương, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Nhìn thấy quả bóng bay tới, cô ta hét to một tiếng, dùng hết sức đẩy Hoa Hiền Phương tránh khỏi quả bóng, cho nên quả cầu màu trắng đập vào cánh tay của cô ta.
Thật ra Hoa Hiền Phương cũng nhìn thấy quả bóng, cô hoàn toàn có thể tránh kịp nhưng lại bị Hoa Mộng Lan dùng sức đẩy như thế, cô lập tức nặng nề ngã rầm xuống mặt đất.
Hoa Hiền Phương cố tình dùng rất nhiều sức lực là để cô ngã sấp xuống đất, giải tỏa mối hận trong lòng.
Cô ta “Ôi” một tiếng, cũng giả vờ té ngã trên mặt đất.
Lục Kiến Nghi trực tiếp lướt qua cô ta, chạy tới bên cạnh Hoa Hiền Phương, đỡ cô đứng lên.
Đầu gối của cô bị quệt trên mặt đất, máu chảy ra.
Trái tim của Lục Kiến Nghi khẽ run rẩy, cảm thấy có chút khó chịu, không biết là đang giận cô vì quá ngu ngốc hay là đang giận bản thân vì không chạy tới kịp thời.
Anh gõ đầu của cô: “Đồ ngu xuẩn, giá trị phòng ngự của cô là không sao?”
Cô có hơi oan ức, nói: “Không phải vậy, tôi nhìn thấy bóng rồi, đang muốn né tránh nhưng không ngờ chị họ lại lao đến đẩy tôi ra.”
“Hiền Phương, chị làm thế là vì tưởng rằng em không thấy được bóng, sợ em bị bóng đập vào người.” Hoa Mộng Lan ôm cánh tay của mình, cau mày, nằm rạp trên mặt đất không đứng dậy nổi, dáng vẻ trông rất giống đang chịu đau.
Bị quả bóng đập vào cánh tay đúng là rất đau, đây là khổ nhục kế.
Cô ta hiểu Hoa Hiền Phương rất rõ, cô là loại người có qua có lại mới toại lòng nhau. Nếu mình cho cô chút ân huệ nhỏ, cô sẽ nhớ suốt một đời.
Cô ta cứu cô, chắc chắn cô sẽ cảm động đến mức rơi nước mắt, sẽ buông xuống toàn bộ lòng phòng bị đối với cô ta.
Có khi lại thu hoạch được độ hảo cảm của Lục Kiến Nghi.
“Chị, chị không sao chứ?” Mặc dù bị cô ta đẩy ngã sấp xuống đất nhưng Hoa Hiền Phương vẫn cảm thấy rất biết ơn cô, dù sao cô ta làm vậy cũng vì cứu mình.
Cô không ngờ rằng cô ta lại cứu cô.
Xem ra, có vẻ cô ta vẫn có một chút khác biệt so với bác gái.
Chí ít, cô ta vẫn còn quan tâm đến người nhà của mình.
Lục Kiến Nghi không có ý muốn giúp Hoa Mộng Lan đứng dậy, vì vậy Hoa Hiền Phương đành phải cố nén đau, khập khiễng bước tới, kéo cô ta lên.
Cô ta cực kỳ thất vọng. Nói thật, cô ta chưa từng thấy người đàn ông nào giống như Lục Kiến Nghi.
Lục Kiều Sam miêu tả anh như một tảng băng sẽ không bao giờ tan chảy, còn bảo cô ta chuẩn bị tốt tâm lý cho một cuộc kháng chiến lâu dài, không thể bỏ cuộc một cách dễ dàng.
Vốn dĩ cô ta không tin lắm vào lời này.
Hiện tại cô ta tin rồi.
Đúng là vừa cao vừa lạnh vừa cứng rắn vừa tuyệt tình.
Nếu không có sự bền bỉ, khó có thể khiến tảng băng này tan chảy.
Tuy nhiên, cô ta không thể khiến tảng băng tan chảy, vậy thì Hoa Hiền Phương cũng giống vậy.
Lục Kiều Sam nói anh chỉ xem Hoa Hiền Phương như một con chó cưng của mình chứ không phải một người phụ nữ. Cô ta cảm thấy Lục Kiều Sam không nói sai, càng xem càng giống.
Lục Kiều Sam đi tới, cố ý vén tay áo của Hoa Mộng Lan ra để mọi người nhìn rõ.
“Trời ạ, sưng lên rồi.”