Chương 812: Ba hòa thượng không có nước uống.
Hoa Hiền Phương sâu xa nhìn qua cô ta, ánh mắt thâm trầm mà ý tứ sâu xa.
“Một tên hòa thượng gánh nước uống, hai hòa thượng gánh nước uống, ba hòa thượng không có nước uống, thế giới ba người phụ nữ nhất định sẽ sụp đổ.”
(Ba hòa thượng không có nước uống là một câu ngạn ngữ cổ. Đại khái là trong một ngôi chùa có một hòa thượng rất chăm chỉ, luôn lau tượng, quét dọn sạch sẽ. Cho đến khi lần lượt có hai hòa thượng khác đến. Ba người tị nạnh nhau cuối cùng không ai chịu làm gì. Cho tới ngày bọn chuột đánh đổ giá nến, gây ra hỏa hoạn lớn, ba người mới đồng tâm hiệp lực chữa cháy, từ đó thì mới hiểu ra và không tị nạnh đùn đẩy công việc nữa.)
Kiều An cười đáp.
“Tôi cũng nghĩ như thế.”
Đỗ Di Nhiên ở lại bệnh viện một ngày, ngày hôm sau thì xuất viện.
Cô nhỏ Đỗ hỏi cô ta về chuyện của Tư Mã Ngọc Như, thế nhưng Đỗ Di Nhiên tuyệt đối không tin Tư Mã Ngọc Như hại mình.
“Cô à, đây là do Hoa Hiền Phương cố ý di chuyển mục tiêu đấy, cô tuyệt đối đừng nên tin tưởng cô ta.”
Cô nhỏ Đỗ thở dài.
“Bây giờ chúng ta cũng không tìm được chứng cứ có thể chứng minh chuyện này là do cô ta làm.”
Gân xanh trên trán Đỗ Di Nhiên nổi lên.
“Nếu như cô ta để lại dấu vết thì đã sớm ngã xuống khỏi vị trí chủ mẫu nhà họ Lục rồi.”
Cô ta muốn đi tìm Lục Kiến Nghi, để cho anh thấy rõ bộ mặt thật của Hoa Hiền Phương.
Lúc này Lục Kiến Nghi đang dẫn theo ba bánh bao nhỏ chơi xếp gỗ ở trên bãi cỏ, thật ra anh cũng không muốn dẫn theo Niên Niên, nhưng Hoa Hiền Phương đặt đứa nhỏ đến bên cạnh anh rồi đi, anh cũng chẳng có cách nào khác.
Đỗ Di Nhiên ngồi trên xe lăn để vệ sĩ đẩy mình đến đây, bác sĩ nói cô ta nên nằm trên giường tĩnh dưỡng nhiều hơn.
“Kiến Nghi, anh có biết hôm qua Hoa Hiền Phương bỏ phấn hoa hồng vào trong canh gà của em, hại em thiếu chút nữa sinh non không?”
Một sự lạnh lẽo hiện lên trong ánh mắt Lục Kiến Nghi.
“Con mắt nào của cô nhìn thấy bà xã tôi bỏ phấn hoa hồng? Đầu óc cô có vấn đề à, bị người nào ngủ cũng không biết, bị người nào hại cũng không biết, ngu xuẩn như thế, không có người đàn ông nào dám lấy cô đâu.”
Gương mặt của Đỗ Di Nhiên lúc trắng lúc xanh.
“Em không có chứng cứ, nhưng trong toàn bộ làng du lịch này, ngoại trừ cô ta, không ai có động cơ gây án.”
Lục Kiến Nghi trầm thấp hừ một tiếng.
“Bà xã tôi cũng không rảnh rỗi đi quan tâm đứa con hoang của người khác.”
“Sao anh có thể nói con của chúng ta như thế chứ?”
Trong giọng nói như tiếng muỗi kêu của Đỗ Di Nhiên mang theo tuyệt vọng run rẩy, cắn môi, cô ta cố gắng kìm nén nước mắt.
Ánh mắt của Lục Kiến Nghi vô cùng lạnh lẽo, giống như băng sơn bắc cực ngàn năm không đổi, mãi mãi cũng sẽ không có một chút nhiệt độ nào với cô ta.
“Cô rảnh rỗi như thế vẫn nên đi điều tra xem bố đẻ của đứa con hoang kia là ai đừng suốt ngày nằm mơ giữa ban ngày.”
Khóe miệng Đỗ Di Nhiên giống như bị ong vò vẽ chính, sắp méo cả miệng.
“Lẽ nào anh đã quên hết chuyện xảy ra tối hôm đó? Đêm hôm đó người kia thật sự là anh, anh cẩn thận nghĩ lại xem, nhất định có thể nhớ được.”
Chỉ cần là thuốc thì đều có tác dụng phụ, nếu như là huân hương Pheromone thì một trong số những tác dụng phụ của nó chính là khiến cho người ta bị mất trí nhớ, rất có thể Lục Kiến Nghi căn bản không nhớ rõ chuyện đêm đó, cho nên nghĩ rằng mình hoàn toàn chưa làm chuyện đấy.
Lục Kiến Nghi hừ lạnh một tiếng.
“Cô cho rằng mấy thứ đồ quái quỷ đó có thể bẫy được tôi à? Người có thể gài bẫy được tôi còn chưa ra đời đâu.”
Đỗ Di Nhiên tin tưởng anh đã quên mất.
“Chờ đứa nhỏ sinh ra làm xét nghiệm ADN, anh sẽ không nói như vậy nữa.”
“Lời này nên tặng lại cho chính cô thì hơn.” Lục Kiến Nghi vô cùng chán ghét cô ta, anh đã từng gặp quan những người phụ nữ đáng ghét, nhưng chưa từng gặp ai đáng ghét như vậy.
Đỗ Di Nhiên nuốt một ngụm nước bọt, ép buộc chính mình giữ vững bình tĩnh.
“Lục Kiến Nghi, có phải đến tận bây giờ anh đều không nghĩ đến mình cưới loại phụ nữ như thế nào về làm vợ không? Hôm nay cô ta có thể bỏ hoa hồng vào trong canh của em, ngày mai cô ta cũng có thể ra tay hạ độc người khác, một người phụ nữ tâm cơ thâm trầm, âm hiểm xảo trá, tâm ngoan thủ lạt như vậy, anh còn muốn giữ cô ta ở bên người ư?”
Khóe môi Lục Kiến Nghi nhếch lên nụ cười tàn nhẫn.
“Người phụ nữ của tôi, tôi là người hiểu nhất, cho dù cô ấy muốn chọc thủng trời thì tôi cũng tạo bom nguyên tử giúp cô ấy chọc thủng.”
Dáng vẻ điên cuồng sủng vợ của anh, đây là muốn cưng chiều Hoa Hiền Phương lên tận trời, thậm chí càng là nối giáo cho giặc.
Đỗ Di Nhiên giống như sét đánh ngang tai, không tin được những gì mà mình nghe thấy.
“Ý của anh là, cho dù Hoa Hiền Phương hại em, anh cũng sẽ che chở cho cô ta?”
“Chỉ cần là vợ tôi làm thì tất cả đều đúng, ai dám nói cô ấy sai thì chính là chán sống.” Lục Kiến Nghi gằn từng chữ một, lời nói vô cùng bá đạo, sau khi nói xong lại chuyển chủ đề.
“Chẳng qua loại người như cô, cô ấy hoàn toàn không thèm để ý đến.”
Đỗ Di Nhiên cảm thấy như giẫm lên băng tuyết, cả người đều lạnh lẽo.
“Nếu như anh thật sự yêu thương cô ta như thế, anh sẽ không ở bên những người phụ nữ khác, còn sinh ra con riêng.”
Lời này hoàn toàn chọc giận đến Lục Kiến Nghi, rõ ràng đối với cô vợ ngốc kia, anh luôn trung trinh không đổi, thế mà hơi một chút lại có người đổ oan cho anh.
Nhưng anh không muốn tranh luận với người phụ nữ này.
“Chuyện của tôi còn chưa đến lượt một người ngoài soi mói.”
Gương mặt của Đỗ Di Nhiên lúc trắng lúc xanh, cô ta hít sâu mấy hơi, không để cho bản thân suy sụp.
Cô nhỏ Đỗ đi đến.
“Di Nhiên, bác sĩ dặn cháu nằm trên giường nghỉ ngơi, cháu cũng đừng nên chạy loạn khắp nơi như thế.”
Cô ả phân phó cho vệ sĩ đẩy Đỗ Di Nhiên về phòng, đối thoại của bọn họ, cô ả cũng đã loáng thoáng nghe được một ít.
Nếu như cứ nhất định đổ tội danh này cho Hoa Hiền Phương, chắc chắn sẽ khiến Lục Kiến Nghi phản cảm.
“Tổng giám đốc Lục, hôm qua Di Nhiên thiếu chút nữa bị sinh non, khó tránh khỏi buồn bực, hi vọng cậu có thể thông cảm, chuyện phấn hoa hồng này đã dính đến tội cố ý thương tổn người khác, chúng tôi nhất định phải tìm ra hung thủ. Nếu như mục đích của kẻ đó là muốn châm ngòi mâu thuẫn giữa Di Nhiên và bà Lục, nhất định sẽ còn ra tay, bà Lục cũng là phụ nữ mang thai, ngộ nhỡ kẻ đó chuyển mục tiêu sang bà Lục thì không ổn.”
Ánh mắt Lục Kiến Nghi lạnh lùng, vô cùng thâm trầm khó dò.
“Tôi đã sắp xếp người âm thầm điều tra.”
Lúc này Đỗ Di Nhiên đã về phòng trong khách sạn.
Kiều An đến thăm cô ta.
“Cô cũng quá bất cẩn, vừa mới đến đã trúng chiêu.”
“Sao tôi biết Hoa Hiền Phương kia lại có lòng dạ độc ác như thế chứ, thế mà lại không chút kiêng kị ra tay với tôi.” Đỗ Di Nhiên tức giận nói.
“Những lời này của cô nếu như để Lục Kiến Nghi nghe được, nhất định anh ấy sẽ nổi giận.” Kiều An nhún vai.
Gương mặt Đỗ Di Nhiên vặn vẹo.
Cô ta đã bị vả mặt trước Lục Kiến Nghi rồi.
“Tôi thật sự không nghĩ đến Kiến Nghi sẽ bảo vệ cô ta như thế, ngay cả chuyện cô ta làm nhiều việc ác, anh ấy cũng mặc kệ.”
Kiều An bĩu môi.
“Hình như tôi đã sớm nói cho cô nghe chuyện ở làng du lịch lần trước rồi nhỉ, lúc đó Tư Mã Ngọc Như muốn hại con tôi, lại vu oan cho Hoa Hiền Phương, cho nên muốn hại đứa nhỏ của cô cũng không chỉ có một mình Hoa Hiền Phương, cô nên mở to mắt ra phân biệt.”
Đỗ Di Nhiên lắc đầu.
“Tôi không tin Tư Mã Ngọc Như sẽ hại tôi, nếu như đứa nhỏ của tôi không còn, đối với cô ta mà nói sẽ không có lợi gì.”
“Nếu như đứa nhỏ thật sự mất, cô sẽ liều mạng với Hoa Hiền Phương, thậm chí sẽ nghĩ cách giết chết cô ta, mượn tay cô loại bỏ Hoa Hiền Phương, giúp cô ta loại bỏ chướng ngại lớn nhất, còn không làm bẩn tay mình, chẳng phải là một mũi tên trúng hai đích.” Kiều An chậm rãi nói, lại bổ sung
“Chẳng qua đây cũng chỉ là suy đoán của tôi mà thôi, cũng không thể loại bỏ hiềm nghi của Hoa Hiền Phương.”