Chương 887: Con là con trai của bố.
Tần Nhân Thiên và Hạ Dĩ Nhiên liếc nhau một cái, ngổn ngang trong gió.
“Không phải chứ, con nhóc nhỏ như vậy, đâu thể nghe hiểu được lời người lớn nói.”
“Con bé không phải là đứa trẻ bình thường, là thiên tài nhi đồng có IQ cao.” Hoa Hiền Phương nghiêm túc nói.
Tần Nhân Thiên cười ngượng ngùng: “Anh cũng có IQ cao, sao anh không nhớ rõ lúc anh còn nhỏ có thể nghe hiểu lời bố mẹ nói.”
“Nếu anh có thể nhớ rõ được mới lạ, không có đứa bé có thể nhớ kỹ chuyện mình ở trong tã lót.” Hạ Dĩ Nhiên hờn dỗi liếc anh ta một cái.
Kiến Dao cười hì hì nói: “Em cũng không nhớ rõ chuyện khi ở trong bụng mẹ, ngăn cách bụng thực sự có thể nghe thấy âm thanh bên ngoài ạ?”
“Nếu như có thể nghe thấy, vậy thì nói lên bụng mẹ không cách âm.” Kiến Diệp nói.
Hoa Hiền Phương bị sặc một cái: “Bụng vốn không cách âm nha, lúc con đói bụng sẽ sôi ùng ục, người khác đều có thể nghe thấy.”
Bánh trôi ở trong nôi giống như nghe hiểu lời mẹ nói, vươn tay ra vuốt ve cái bụng nhỏ của mình, sau đó cười khanh khách.
Những người khác nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của bánh trôi cũng cười.
Tần Nhân Thiên nhìn con gái nói: “Su su, con phải học tập anh bánh trôi, con xem anh bánh trôi ngoan ngoãn nghe lời bao nhiêu, chưa bao giờ ầm ĩ với quậy, cũng sẽ không dán lấy bố mẹ.”
Su su chớp to đôi mắt, cái miệng nhỏ hơi méo lại, oa một tiếng khóc lên.
Giống như biết bố đang nói mình không ngoan như anh bánh trôi, nên mất hứng.
Tần Nhân Thiên choáng váng: “Nhóc con, tính tình còn lớn như vậy, xem ra phải sửa tính tình của con, nếu không lớn một chút thì vô cùng ghê gớm.”
Hoa Hiền Phương đón đứa bé, vừa nhẹ nhàng ngâm nga hát, vừa mỉm cười dỗ dành: “Su su nhà chúng ta thực ngoan, ngoan giống y như anh bánh trôi, cháu là cô nhóc hoạt bát, phải cùng chơi với các anh các chị. Nhưng cháu vẫn còn nhỏ, nên ngoan ngoãn đi ngủ, ngoan ngoãn uống sữa, như vậy mới có thể mau chóng lớn lên, cùng chơi đùa với các anh chị…”
Túi sữa nhỏ trợn to mắt nhìn, lập tức dừng khóc, mở to mắt nhìn Hoa Hiền Phương, xem ra rất thích cô.
Quan trọng nhất là, cô ôm mình vô cùng thoải mái, ôm thoải mái hơn người bố mẹ mới nhậm chức này.
Nhấp cái miệng nhỏ, cô bé nhắm mắt ngủ say.
lần này hai người nhất định phải đi ra ngoài, su su đáng thương, không biết sẽ khóc thành dạng gì nữa.
Trong mắt Tần Nhân Thiên lóe lên ánh sáng giảo hoạt: “Anh thấy Hiền Phương nhất định có biện pháp, giúp cô nhóc này loại bỏ tật xấu đó, sau này sẽ không cần ôm con bé, hát cho con bé nghe nữa.”
Hoa Hiền Phương chảy đầy mồ hôi lạnh, dùng giọng điệu nói đùa: “Không bằng làm hai cái mặt nạ mô phỏng, để cho giúp việc đeo, như vậy con bé sẽ cho rằng là hai người.”
Cô hoàn toàn đang trêu chọc, không nghĩ tới Tần Nhân Thiên coi là thật: “Quả nhiên là em gái nhà chúng ta rất thông minh, sao anh không nghĩ ra biện pháp tốt như vậy, anh lập tức bảo người dựa theo dáng vẻ của bọn anh, làm hai cái mặt nạ mô phỏng.”
Hứa Kiến Quân ở bên cạnh cười ha ha: “Cậu cả, may mà cậu chỉ sinh một đứa, nếu thêm mấy đứa nữa chẳng phải sẽ điên mất sao.”
“Chỉ cần một đứa thôi, bọn cậu kiên quyết không sinh nữa, bằng không đời này sẽ bị trói buộc. Cuộc đời ngắn ngủi như vậy, nên sống tiêu diêu tự tại, muôn màu muôn vẻ, cả ngày vây quanh mấy đứa nhóc, có khác gì động vật.” Tần Nhân Thiên chậm rãi nói.
Hoa Hiền Phương cười nói: “Gen của hai người tốt như vậy, không sinh thêm mấy đứa truyền thừa xuống, chẳng phải quá đáng tiếc sao?”
“Cho dù sinh một đống, đợi anh chết đi, còn không phải đứa nào cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không cảm nhận được, có ý nghĩa gì chứ.” Tần Nhân Thiên nhún vai.
Hoa Hiền Phương phát hiện, Tần Nhân Thiên sinh ra là để chơi, ngoại trừ Hạ Dĩ Nhiên ra, những người phụ nữ khác nếu ở cùng một chỗ với anh ta, có lẽ đều có mâu thuẫn.
Giống như cô, chỉ thích ở nhà với bọn nhỏ, hoặc là đến công ty xử lý các loại công việc, hoặc là im lặng ở trong phòng vẽ tranh làm thiết kế.
Chạy tới chạy lui khắp thế giới, còn phải thám hiểm ở các nơi hoang tàn vắng vẻ rừng sâu núi thẳm, cô nhất định sẽ không làm được.
“Các anh đây là muốn xem mỗi một góc trên địa cầu a?”
“Bọn anh chính là muốn như vậy, nhân sinh ngắn ngủi như thế, nên đi xung quanh thám hiểm, nhìn rõ ràng địa cầu của chúng ta, mới không uổng phí sống trong đời một lần.” Tần Nhân Thiên nghiêm túc nói.
Kiến Diệp vỗ tay: “Cậu cả, cậu và mợ quá tuyệt vời, đợi cháu trưởng thành cũng phải giống như hai người.”
“Ừm, cháu cũng muốn đi thám hiểm.” Kiến Dao nói.
Buổi chiều, Hoa Hiền Phương dẫn theo bọn nhỏ trở về.
Gặp được Tư Mã Ngọc Như ở trạm gác, cô ta khóc rống đòi gặp bà cụ.
Lục Sênh Hạ đi từ trong xe ra: “Bà ở đây làm gì? Chẳng lẽ cãi nhau thì có tác dụng sao?”
“Con nhanh đi vào, thay mẹ thông báo với bà cụ, hôm nay mẹ nhất định phải gặp được bà ta, không gặp được bà ta mẹ sẽ không đi.” Tư Mã Ngọc Như sắp nổi điên, Lục Vinh Hàn không thể đuổi cô ta đi như vậy.
Tư Mã Ngọc Thanh bĩu môi: “Cô, cô nhanh trở về nhà đi, đừng ở đây náo loạn nữa, rất mất mặt.”
Tư Mã Ngọc Như nắm lấy tay cậu bé: “Mẹ nói cho con biết một bí mật, mẹ không phải là cô của con, mẹ là mẹ con, dượng của con là bố con, con là con của nhà họ Lục.”
Toàn thân Tư Mã Ngọc Thanh run lẩy bẩy, hất tay cô ta ra: “Cô nói linh tinh, cô nổi điên, đầu óc không bình thường nữa.”
“Mẹ không nói linh tinh, Tư Mã Minh Thịnh và Mã Trúc Mai là cậu và mợ của con, đám người xấu nhà họ Lục không cho mẹ sinh con trai, cho nên mẹ lén sinh ra, mẹ có con trai làm chỗ dựa vững chắc, nhà họ Lục đừng hi vọng đuổi được mẹ đi.””