Chương 902: Đại kết cục.
Đỗ Di Nhiên hận tới mức nghiến răng nghiến lợi, vào ban đêm, dẫn theo người tới nơi giam giữ Eric, thiến anh ta.
Ở thành phố Tinh Không hai ngày, Lục Kiến Nghi và người nhà về thành phố Long Minh.
Lục Kiến Nghi dẫn theo Hoa Hiền Phương đi tới một viện điều dưỡng tư nhân ở vùng ngoại ô, bên trong chỉ có một người bệnh, là một đứa bé trai.
Cậu bé tên là Khải Minh, là con trai của người anh em Lục Kiến Nghi, người anh em của anh là cảnh sát quốc tế, hai vợ chồng cùng hi sinh trong một lần làm nhiệm vụ, chỉ để lại Khải Minh mới sinh ra không lâu.
Mà Khải Minh có bệnh máu khó đông rất nghiêm trọng, bởi vì do mẹ cậu bé là người mang gen bệnh máu khó đông. Hơn nữa cậu bé còn thuộc nhóm máu hiếm có, cho tới tận bây giờ, Kiều An là người cùng nhóm máu duy nhất với cậu bé.
Hoa Hiền Phương sợ ngây người, cho dù thế nào cô cũng không ngờ tới thực ra Kiều An là bị Lục Kiến Nghi coi thành người cung cấp máu.
“Trải qua nhiều năm chữa trị như vậy, tình hình của Khải Minh đã tốt hơn trước nhiều.” Lục Kiến Nghi nói.
Hoa Hiền Phương cảm thấy thương đứa bé, cũng đồng tình với Kiều An.
“Anh đối xử với Kiều An như vậy, có phải hơi quá đáng hay không?”
“Anh chưa từng ép cô ta, là cô ta tự nguyện.” Lục Kiến Nghi nói.
“Vậy hai anh em Niên Niên thì sao?” Hoa Hiền Phương hỏi.
“Bọn anh vẫn luôn tìm người có nhóm máu tương đồng, Finn điều tra được ở Singapore có một người đàn ông có nhóm máu tương tự, đáng tiếc chính là, đợi bọn anh đến đó tìm, anh ta đã mất mạng vì chuyện ngoài ý muốn. Nhưng mà anh ta từng hiến tinh trùng…” Lục Kiến Nghi muốn nói lại thôi, câu nói kế tiếp anh không nói, Hoa Hiền Phương cũng hiểu rõ.
“Niên Niên và anh trai cậu bé cũng có được máu hiếm, các anh muốn biến hai bọn chúng thành người cung cấp máu sao?”
“Đây là cách làm bất đắc dĩ.” Lục Kiến Nghi nhún vai.
Trong khoảng thời gian ngắn, Hoa Hiền Phương không biết nên nói gì.
“Nếu Kiều An biết đứa bé không phải con của anh, nhất định sẽ điên lên, vẫn nên giấu diếm chuyện này thì hơn.”
“Em chắc chắn muốn làm như vậy à?” Lục Kiến Nghi nhíu mày.
“Ừm.” Hoa Hiền Phương không chút do dự gật đầu: “Anh có nghĩ tới, Niên Niên và anh trai cậu bé lớn lên xong, chưa chắc sẽ nguyện ý làm chuyện này hay không.”
“Khải Minh đã không cần truyền máu giống như trước, chỉ cần một năm truyền một lần là được.” Lục Kiến Nghi nói, đây là chức trách của bọn họ, không có đường sống lựa chọn.
Lúc này Khải Minh chạy tới: “Bố, sao mãi mà bố mới tới thăm con?”
“Mấy ngày nay có vẻ bận rộn, con có ngoan không?” Lục Kiến Nghi vô cùng cưng chiều xoa đầu cậu bé.
“Hôm nay con thi toán được mười điểm.” Khải Minh đắc ý nói.
“Giỏi quá, con muốn khen thưởng gì đây?” Lục Kiến Nghi cười hỏi.
“Con muốn một con ngựa con.”
“Được.” Lục Kiến Nghi gật đầu, giới thiệu người phụ nữ bên cạnh cho cậu bé: “Đây là mẹ con.”
“Mẹ sao?” Khải Minh hơi kinh hãi: “Hai người kết hôn rồi ạ? Vậy mẹ Kiều An làm sao bây giờ?”
“Mẹ Kiều An ở bên cạnh Finn.” Lục Kiến Nghi cười nói.
“Hóa ra là như vậy.” Khải Minh làm mặt quỷ.
Hoa Hiền Phương có lực thân thiết bẩm sinh, lập tức thân thiết với Khải Minh.
“Mẹ, con rất muốn ở cùng một chỗ với mọi người.”
Hoa Hiền Phương vuốt ve gương mặt cậu bé: “Được, vậy thì về nhà ở đi, trong nhà có rất nhiều em trai em gái.”
Sau khi trở về, cô bảo người đổi biệt thự quanh hồ thành một viện điều dưỡng nhỏ, trang bị thiết bị chữa bệnh tiên tiến nhất, còn sắp xếp bác sĩ y tá đề phòng.
Bọn nhỏ rất vui khi có thêm một anh trai.
Tư Mã Ngọc Thanh cười hì hì nói: “Khải Minh, chú là trưởng bối, tuy cháu lớn như chú, nhưng cháu phải gọi chú là chú.”
“Cháu biết rồi, chú Ngọc Thanh.” Khải Minh gật đầu như gà con mổ thóc.
Mấy năm sau, trên đảo nhỏ ở vùng biển quốc tế.
Bọn nhỏ đang phơi nắng trên bờ cát.
Đứa con đầu tiên của Tần Như Thông là con gái, ước nguyện của Lục Kiến Quân được đền bù đợi được cô vợ nhỏ tương lai của mình.
May mà cậu bé chỉ lớn hơn cô bé bảy tuổi.
Cậu bé phải mở ra hình thức nuôi lolita rồi.
“Như vậy còn tạm.” Hoa Hiền Phương lộ ra nụ cười.
Niên Niên và anh trai ngồi trên bờ cát, vừa phơi nắng vừa ăn hoa quả, bây giờ thân phận của bọn họ là con nuôi của Hoa Hiền Phương và Lục Kiến Nghi, Finn vẫn là bố trên pháp luật của bọn chúng.
Tư Mã Ngọc Thanh và Khải Minh ngồi bên cạnh Hoa Hiền Phương, nhìn bọn nhỏ chơi đùa, bọn họ đều đã thành thiếu niên tuấn tú.
“Chị dâu, em cảm thấy em nên tìm một người bạn gái rồi.” Ngọc Thanh nghiêm túc nói.
“Bây giờ phải lấy học tập làm chủ, đợi học đại học xong lại kiếm bạn gái tốt hơn.” Hoa Hiền Phương cười khẽ nói.
“Nhưng mà Kiến Quân và Kiến Diệp còn là đứa nhỏ, đều có bạn gái cả. Sao chị không đính hôn từ bé cho em và Khải Minh?” Tư Mã Ngọc Thanh lè lưỡi.
“Các em là cậu chủ nhà họ Lục chúng ta, còn lo lắng không có bạn gái sao? Chỉ sợ sau này chọn hoa cả mắt, không biết chọn ai mới tốt.” Hoa Hiền Phương cười hì hì.
Tư Mã Ngọc Thanh nhức đầu: “Trên thế giới này còn có cô gái xinh đẹp, tốt bụng như chị dâu sao?”
“Đương nhiên có, đến lúc đó chị dùng hỏa nhãn kim tinh của chị, giúp các em chọn một người.” Hoa Hiền Phương cười hì hì nói.
Đỗ Chấn Diệp và Lục Sênh Hạ đi từ trên du thuyền xuống.
Lục Sênh Hạ mặc chiếc váy dài, che giấu cái bụng hơi lồi lên, Đỗ Chấn Diệp ở bên cạnh cẩn thận đỡ cô ấy.
“Cô út!” Bọn nhỏ nhao nhao chạy tới.
Lục Kiến Nghi có chút bất mãn với em rể: “Tên nhóc này, Sênh Hạ còn nhỏ như vậy, sao em lại để con bé sinh con?”
“Không… Không cẩn thận có.” Đỗ Chấn Diệp cười ngượng ngùng, giống như đứa bé làm sai chuyện.
Lục Sênh Hạ làm mặt quỷ: “Anh cả, sinh con sớm một chút, dáng người khôi phục mới nhanh.”
“Trong khoảng thời gian này ở thành phố Long Minh đi, chị sẽ chăm sóc em.” Hoa Hiền Phương nói, cô là người từng trải, có kinh nghiệm.
“Dạ.” Lục Sênh Hạ gật đầu.
Bữa tối đã chuẩn bị xong.
Lục Kiến Nghi mở một chai sâm banh.
Trong tiếng vang, hạnh phúc chậm rãi lan tỏa ra.