Lọc Truyện

Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát (FULL)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Vào thời khắc này, anh mới biết, cô quả nhiên rất hận anh.

Trong phòng bệnh, quản gia Hoàng đặt cháo xuống, nhìn Nguyễn Quỳnh Anh đầy phức tạp: “Cô Quỳnh Anh, cô thật sự nghĩ như vậy sao?”

“Phải.” Nguyễn Quỳnh Anh mím môi.

Quản gia Hoàng thở dài: “Tôi biết cô đang trách cậu Vĩnh Hải, nhưng cậu ấy...”

“Tôi không muốn nghe bất kỳ chuyện nào của anh ta, tôi mệt rồi.” Nguyễn Quỳnh Anh ngắt lời ông không chút do dự.

Quản gia Hoàng nghẹn lại, sau đó chỉ biết cười khổ: “Được, tôi không nói nữa, vậy cô Quỳnh Anh ăn tí cháo này đi.”

“Cứ để đó đi, tôi tự ăn được.” Nguyễn Quỳnh Anh đan tay áo lại với nhau.

Trong phòng rất ấm nhưng sao cô vẫn cảm thấy lạnh.

Quản gia Hoàng quay người: “Cô nhớ phải ăn đấy, nếu không lát nữa lại nguội mất.”

“Ừ.” Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu.

Quản gia Hoàng liền quay người rời đi.

Ngoài cửa, Trần Vĩnh Hải thả tàn thuốc xuống, âm thanh khàn khàn hỏi: “Cô ấy sao rồi?”

“Tình trạng của Cô Quỳnh Anh hôm nay rất tốt, cậu Vĩnh Hải chắc hẳn cũng nghe rồi.” Quản gia Hoàng nhìn anh.

Trần Vĩnh Hải cúi đầu, nói đầy chế nhạo: “Cô ấy muốn tôi chết.”

“Lời cô ấy nói là lời tức giận thôi.” Quản gia Hoàng tìm đại một lý do.

Nhưng thật ra có phải là lời tức giận không, trong lòng ông rất rõ.

Giọng điệu và biểu cảm của Nguyễn Quỳnh Anh khi nói ra những lời này rất nghiêm túc, cô ấy thật sự muốn Trần Vĩnh Hải đi chết.

Trần Vĩnh Hải xoa xoa mi tâm: “Không cần biết có phải là những lời tức giận hay không, cô ấy hận tôi là thật.”

Quản gia Hoàng trầm mặc.

Đúng vậy, nếu đổi lại là người khác, trải qua những chuyện cô Quỳnh Anh đã trải qua, cũng sẽ hận Trần Vĩnh Hải.

Có thể nói, tất cả những gì mà cậu Vĩnh Hải phải chịu bây giờ, đều là do anh tự chuốc lấy.

“Cậu Vĩnh Hải, cậu tính sau này làm thế nào?” Quản gia Hoàng do dự một hồi liền hỏi.

Trần Vĩnh Hải mấp máy môi, ánh mắt có chút mơ màng.

Một lát sau, anh lại châm điếu thuốc, hít một hơi rồi nói: “Để cô ấy đi, tim của cô ấy không ở trên người tôi, vậy tôi để cô ấy đi, từ nay về sau, tôi và cô ấy sẽ không còn liên quan gì nữa.”

Nói xong, anh cũng không để ý đến vẻ mặt muốn nói mà không thể nói của quản gia Hoàng liền quay gót bước đi.

Quản gia Hoàng lại thở dài thườn thượt, chỉ cảm thấy rất mệt mỏi.

Tối đến, Nguyễn Quỳnh Anh ngủ lơ mơ trên giường bệnh.

Lúc này, cửa phòng bệnh bị một lực lớn đẩy ra, hai người đàn ông đeo khẩu trang bất ngờ xông vào.

Nguyễn Quỳnh Anh ngay lúc đó tỉnh lại, cảnh giác nhìn hai người đó: “Các anh là ai?”

Hai người đó mặc kệ cô, trực tiếp tiến lên phía trước, một người bịt mũi và miệng cô, người còn lại rút kim tiêm, sau đó bế cô ra khỏi bệnh viện.

Nguyễn Quỳnh Anh không biết hai người bắt cóc cô là ai, cũng không biết họ muốn đem cô đi đâu.

Trên đường đi, trong xe rất yên tĩnh, hai người đàn ông trong xe từ đầu đến cuối không nói một câu nào, cô cũng không thể nắm được bất kỳ manh mối gì.

Đến khi xe ngừng lại, cô mới nghe được hai người họ nói chuyện

“Tới rồi, là chỗ này, ném cô ta xuống đi.”

“Gần đây có ai không?”

“Tao coi rồi, không có.”

“Ok. Nhanh đi.”

Hai người nói xong liền đẩy Nguyễn Quỳnh Anh xuống xe.

Lúc này Nguyễn Quỳnh Anh mới xem rõ được tình hình trước mắt của bản thân, đây là một con sông ở ngoại thành.

Lúc nãy hai người bọn họ nói, đem người vứt xuống sông.

Cho nên họ dự định đẩy cô xuống sông sao?

Nghĩ đến đây, Nguyễn Quỳnh Anh trợn tròn mắt kinh hãi, miệng và mũi đều bị bịt kín, ngay cả tiếng kêu cứu cũng không kêu được nên cô lắc đầu nguầy nguậy, cầu xin họ buông tha cho cô.

Nhưng hai người này rõ ràng là những kẻ xấu, căn bản không hề có chút xót thương.

Chúng vừa kéo Nguyễn Quỳnh Anh về hướng lan can chỗ bờ sông vừa nói chuyện với nhau.

“Đại ca, anh nói xem sao anh Hải lại muốn giết cô ta. Ít nhiều gì cô ta cũng theo anh ấy lâu như vậy.”

“Mày thì hiểu cái gì. Người đàn bà này biết anh Hải giết bố của cô ta, nhổ cỏ thì nhổ tận góc, làm cho sạch một lần, hơn nữa người đàn bà này còn cắm sừng anh Hải, mày nghĩ anh Hải sẽ giữ cô ta lại sao?”

“Ồ ồ... Lòng dạ người có tiền thật độc ác.”

“Được rồi. Đừng nói nữa, ném xuống đi.”

Bọn chúng vừa hạ giọng, Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy toàn thân trống rỗng

Sau đó, nước sông lạnh lẽo tràn vào miệng và mũi, khiến cô vùng vẫy thống khổ.

Tuy nhiên, cô không biết bơi, trên người lại bị trói bằng một sợi dây thừng. Mọi cố gắng của cô chỉ là vô ích, cảm giác nghẹt thở khiến cô thấy đau đớn và rồi cơ thể cô dần chìm xuống.

Cô hận. Cô thật sự rất hận.

Hận Trần Vĩnh Hải, càng hận bản thân đùa với một tên ma quỷ như anh. Anh giết bố cô vẫn chưa đủ, bây giờ còn muốn giết cả cô. Anh không phải là con người.

Đáng tiếc, bây giờ cô chẳng làm được gì, chỉ có thể từ từ nằm dưới lòng sông mà chờ chết. Nếu có thể sống trở lại, cô sẽ không yêu người đàn ông ấy. Cô phải báo thù. Báo thù sự sỉ nhục và tra tấn của anh ta, báo thù cho bố cô và báo thù cho cái chết này của cô.

Chỉ mấy phút ngắn ngủi, Nguyễn Quỳnh Anh nghĩ rất nhiều thứ, nhưng cô biết rất rõ, dù cô có nghĩ nhiều thế nào, cũng không thể thành hiện thực .

Vào lúc này, một tiếng ùm vang lên, có thứ gì đó rơi xuống nước.

Nguyễn Quỳnh Anh khó khăn mở mi mắt một tí, trông thấy một bóng người mơ hồ, đang vươn hai cánh tay bơi về phía cô.

“Là ai?”

Nguyễn Quỳnh Anh đấu tranh mở mắt, muốn nhìn rõ xem người đang tới là ai.

Chỉ là nước sông tối quá, khiến cô nhìn không rõ, cô cố gắng không ngừng, nhắm mắt và mất dần ý thức.

Mà lúc này trong bệnh viện, vì sự mất tích của Nguyễn Quỳnh Anh mà náo loạn hết một ngày

Không ai biết tại sao không thấy cô nữa, càng không ai biết, cô ấy đã không ở đây từ lúc nào.

Quản gia Hoàng nổi giận lôi đình, kêu bệnh viện kiểm tra camera, sau đó phát hiện một đoạn Nguyễn Quỳnh Anh mặc đồ bệnh nhân, đeo khẩu trang và rời khỏi bệnh viện.

“Đã tối thế này cô ấy còn đi đâu?”  Quản gia Hoàng nhíu mày, nghi ngờ nói.

Viện trưởng ở bên cạnh cẩn trọng đề nghị: “Quản gia Hoàng, hay là chúng ta báo cảnh sát đi, camera sau khi cô Quỳnh Anh rời khỏi bệnh viện phải báo với họ mới lấy được.”

“Tôi biết rồi, các anh báo cảnh sát đi. Tôi trở về trước báo với cậu Vĩnh Hải chuyện này đã. Cậu Vĩnh Hải vẫn chưa biết.”

Nói xong, Quản gia Hoàng vội vàng rời đi.

Về tới biệt thự, Quản gia Hoàng đem chuyện Nguyễn Quỳnh Anh nữa đêm rời khỏi bệnh viện báo cho Trần Vĩnh Hải.

Trần Vĩnh Hải sau khi nghe xong, ban đầu còn ngạc nhiên một chút, phản ứng sau đó nhàn nhạt hơn: “Cô ấy một lòng muốn rời xa tôi, bây giờ làm vậy, cũng không có gì ngạc nhiên.”

“Nhưng tôi cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng.” Quản gia Hoàng nói đầy nghi ngờ: “Cứ cho là muốn bỏ đi nhưng tại sao phải nhất định là nửa đêm.”

Nghe tới đây, Trần Vĩnh Hải mím nhẹ làn môi mỏng, định nói gì thì lúc đó vang lên giọng nói của người giúp việc ngoài phòng làm việc: “Cậu Vĩnh Hải, người bên cục cảnh sát tới, nói là chuyện của cô Quỳnh Anh..”

“Tôi biết rồi, xuống ngay đây.” Trần Vĩnh Hải chưa nói, Quản gia Hoàng ở bên cạnh đã trả lời thay.

Mặc dù biểu cảm trên mặt Trần Vĩnh Hải có chút không vui, nhưng đã bước ra mở cửa, đi ra ngoài.

Đến phòng khách, Trần Vĩnh Hải trực tiếp đi qua viên cảnh sát.

Viên cảnh sát trông thấy anh, thận trọng đứng lên: “Anh Hải.”

“Tìm thấy người rồi?” Trần Vĩnh Hải ngồi xuống,  trầm giọng nói.

Viên cảnh sát gật đầu rồi lắc đầu: “Tìm thì tìm thấy rồi nhưng thi thể vẫn chưa được xử lý, rất xin lỗi anh Hải, mong anh thông cảm.” Một tiếng vỡ vang lên, đó là tiếng ly thủy tinh bị bóp vỡ.

Trần Vĩnh Hải vậy mà bóp nát chiếc ly uống nước trong tay, những mảnh thuỷ tinh đâm vào tay anh, từng giọt máu tươi rơi xuống, nhuộm đỏ một mảng trên tấm thảm.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT