Lọc Truyện

Võng Du Chi Họa Thủy Tam Thiên

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
"Nói chung thứ bảy này cậu không cần lo lắng gì cả, chỉ cần cùng tôi về nhà ăn bữa cơm gia đình là được rồi."

Buổi tối về tới nhà, trong đầu Tạ Phi vẫn xoay quanh cái nắm tay cùng những lời La Khanh nói với cậu lúc trưa. Nhưng bất kể La Khanh có khuyên nhủ cậu yên tâm ra sao thì hiện tại các dây thần kinh của Tạ Phi đều luôn trong trạng thái căng ra như dây đàn, trong long lại thêm chút lo sợ. Thứ nhất là sự việc phát triển có hơi nhanh, làm cậu trở tay không kịp; thứ hai... cảm giác con dâu xấu ra mắt mẹ chồng này, thực quá muốn mạng người mà, đặc biệt người con dâu này còn là một tên con trai, trong lòng dù thế nào cũng không sao bình tĩnh được.

Bảy giờ tối, Tạ Phi lên game sớm hơn nửa tiếng so với thường ngày, hôm nay là đại hôn của Tiểu Nguyệt Bạch với Phong hạc cô nương.

Địa phương đăng xuất lần trước là ở dã ngoại, sau khi onl game Tạ Phi liền thao tác Mộ Nha chạy về phía chủ thành. Hôm nay người bên ngoài khu dã ngoại đặc biệt ít, có lẽ phần lớn người chơi đều đi chủ thành quan sát hôn lễ rồi, sau khi Nhược thủy tam thiên và Đồng tước đài cùng nhau trải qua cuộc đại chiến giành được thắng lợi to lớn, hôn lễ của thành viên hai bên tất nhiên là được tổ chức cực kì long trọng, nghe nói chỉ riêng lì xì đã chuẩn bị không biết bao nhiêu cái, cứ cho là vì lì xì cũng nên tới tham gia náo nhiệt đúng không.

Tạ Phi kéo danh sách hảo hữu ra, những người quen thuộc bên Nhược thủy tam thiên đều đang online, Diệp lạc ô đề cũng đang onl, chỉ là Tạ Phi vừa click vào khung chat với anh ta lại tắt đi luôn, không thèm quan tâm anh ta nữa. Ai kêu hai cha con nhà anh ta đều cùng cái đức tính đó chi, không thể chậm rãi một chút sao.

Mộ Nha một mình lẫn lộn trong đám người chơi tiến vào chủ thành. Đường Chu Tước vào đêm được đèn đường chiếu sáng rõ như ban ngày. Sắc đỏ như ánh lửa kéo dài như thân rồng uốn lượn, chiếu sáng tới mỗi một người chơi qua đường, lộ ra kiếm dài trên tay, vạt áo phấp phới tung bay, cảnh đẹp tinh tế, phác họa ra dáng người uyển chuyển của nhân vật game. Chế tác mỹ công vẫn luôn được đánh giá là chế tác có lương tâm nhất của đoàn đội thiết kế của Cổ Vực, bất kể là toàn thể cơ cấu kiến trúc hay bố cục các con đường góc phố nhỏ đều được mệnh danh là vô cùng chân thực, người chơi đi lại nơi đây phảng phất như giấc mộng ngàn năm. Mà thiết kế này được dựa theo bối cảnh thời thượng cổ, vậy nên kiến trúc nơi đây lập lờ bồng bềnh như tiên cảnh, lại có không khí thời viễn cổ, cũng bởi vậy sinh ra vô số đảng chuyên đi dạo ngắm phong cảnh trong game.

Trước đây Tạ Phi cũng rất thích phong cảnh trong game này, nhưng những năm trước Cổ Vực không có nhiều nơi đẹp như hiện tại, ngoài ra cậu cũng bận rộn kiếm tiền không có nhiều thời gian nhàn rỗi như vậy. Lần chơi lại này lại bị một loạt sự việc phát sinh cầm chân, đêm nay là lần đầu tiên cậu có thể chân chính thưởng thức phong cảnh của chủ thành.

Đêm nay Tạ Phi không phải nhân vật chính, người bên Nhược thủy đều đang bận rộn chuẩn bị, thấy ảnh đại diện của cậu sáng lên cũng không ai đến làm phiền, Tạ Phi liền chậm rãi đi dạo quanh nơi này, vừa đi vừa ngừng đến khi đội ngũ đón dâu đi tới trước đường lớn Chu Tước.

Tạ Phi đứng trong nhóm người vây xem, nhìn một dãy đỏ như lửa kéo dài đang dần đi tới. Âm thanh người xung quanh vang vọng tận trời, hòa vào cùng tiếng trống, tiếng ồn phảng phất tiến vào Vân tiêu. Tất nhiên, không nên hiểu lầm, Cổ vực không có hệ thống âm thanh, những âm thanh đó chỉ là âm thanh bối cảnh trong game mà thôi, đảng vây xem nếu muốn nói chuyện vẫn phải nhảy ra bong bóng chat như cũ.

Những lúc như thế này sẽ không có ai không hiểu, đều lựa chọn lời hay ý nghĩa mà gửi ra, vui vẻ như thể chính bản thân mình đang thành hôn không bằng.

Bầu trời đêm bắt đầu bắn pháo hoa, muôn hình muôn dạng đủ các loại pháo hoa, có loại hình dáng những bông hoa, cũng có là các lời chúc phúc, đủ các thế loại từ bình thường tới quái đản, không cần nói, mấy lời không liêm sỉ kia nhất định là do người của Nhược thủy bắn ra. Cả đoạn đường đội ngũ cũng vừa đi vừa phát lì xì, lấy lì xì ném vào trong đoàn người, người người nhặt quên cả trời đất, cái này còn đáng yêu hơn đống pháo hoa trên trời kia nhiều lắm. Mộ Nha điều chỉnh tầm nhìn của Mộ Nha, từ xa liền có thể thấy Tiểu Nguyệt Bạch và Phong hạc cô nương một thân hỉ phục đang dần tiến tới.

Được thôi, thực ra cũng có điểm đặc biệt hơn người. Tân nương vốn nên ngồi trong kiệu hoa lại đang cưỡi trên lưng bạch mã, cùng song hành đi bên người tân lang, khí thế thực sự hào sảng. Lại nhìn Tiểu Nguyệt Bạch, thực không biết là ai cưới ai gả nữa.

Hòa mình cùng sự náo nhiệt, Tạ Phi cũng gõ một câu Tân hôn vui vẻ lên, lại bị lẫn lộn trong một đám bong bóng chat xung quanh không biết có ai nhìn thấy được không nữa. Đội ngũ đón dâu rất dài, đi một lúc lâu mới thấy đội ngũ đi tới gần trước mặt, trên xe cột những sợi tơ hồng tung bay cả đoạn đường, cùng với đầy trời cánh hoa, cảnh tượng đẹp tới người chơi xung quanh đều kêu gào muốn kết hôn chơi.

Mà Tạ Phi lại trong đầy trời cánh hoa cùng tơ hồng đó nhìn thấy trong nhóm người bên kia đường có vị xuân hoa công tử nào đó cùng với một câu.

(Gần) Diệp lạc ô đề: Phu nhân à, chúng ta thành thân đi!

Bong bóng chat vừa được đẩy lên, giống như được cố định trên đầu anh ta, cánh hoa bay lại bay, bay trên tóc cùng lông mày anh ta. Vũ sư đối diện hai tay khum vòng trước miệng làm thành hình cái loa, giống như thật sự đang cầu thân cùng cô nương ở đường đối diện, hình ảnh cực kì đẹp.

(Gần) Diệp lạc ô đề: Phu nhân à, cậu mau trả lời tôi nha ~~~~~~

Lần trước không phải anh đã hỏi rồi hả, còn trước mặt quần chúng hỏi thêm lần nữa làm gì. Tạ Phi tư nhủ trong lòng, khóe miệng khẽ cong rộ lên ý cười khắp mặt. Nhưng có phong tình vạn chủng tới đâu thì tên Diệp lạc ô đề kia cũng không có cách nào nhìn thấy được.

(Gần) Mộ Nha: Anh giành được bao nhiêu cái lì xì rồi? Đủ năm cái tôi liền gả.

Hai bên một hỏi một đáp đều bị vùi lấp trong đống bong bóng chat bao la ngìn nghịt, một người ở đầu bên này một người ở đầu bên kia, thoạt nhìn trông rất kín đáo. Tuy nơi này dòng người đông đúc, nhưng vẫn có người chơi nhận ra hai cái id đỉnh đỉnh đại danh của hai người họ, xung quanh nhất thời loạn thành một đoàn. Các loại bái đại thần vây xem.

Có người mắt tinh liền nhìn thấy dòng chữ chưa kịp biến mất trên đầu Mộ Nha, tưởng tượng một chút, liền đem sự việc chuyển biến không cách nào khôi phục bình thường.

Diệp lạc ô đề cầu hôn ở chỗ này!!!! nhanh đến vây xem a!!!!!!!

Cũng vì vậy mà hai bên đường đều chỉnh tề gửi ra dòng chữ như trên.

Tạ Phi lập tức cảm thấy ngại ngùng, hận đến mức không thể lập tức độn thổ rời đi. Mà trời không chiều lòng người, bên kia đường đại thần không nói hai lời chạy ra giữa đường đuổi theo sau xe của đội ngũ đón dâu.

(Gần) Diệp lạc ô đề: Chờ đã! đưa cho tôi năm cái lì xì!!! Cầu hôn cần dùng!!!

Được, đại thần cao quý lãnh diễm không có chuyện làm cái việc cướp nhặt lì xì, vậy nên bi kịch liền tới, tự cầu nhiều phúc đi.

Người vây xem xung quanh lập tức cười ngã ngửa, lần lượt đuổi theo sau lưng đại thần, bắt đầu đuổi theo xe đón dâu.

(Gần) Phi sa lạc nhạn: Chờ, chờ a! Năm cái lì xì cầu hôn dùng!!!

(Gần) Thiếu chủ tôi gả: Lại thêm năm cái sinh con nhỏ!!!!!! thiếu hiệp dừng bước nha!

(Gần) Tử nha tử nha: Mẹ nó, hiệp sĩ phát lì xi xin thưởng cho đại thần năm cái lì xì để cầu hôn dùng! gấp a!

(Gần) Tam biến tiểu lang quân: Người khó bỏ qua! năm cái lì xì cứu đại thần!

(Gần) Thiết bản thị cá chước: Chạy theo đoàn hỉ! năm cái lì xì cứu đại thần!

............

Tạ Phi trợn tròn mắt nhìn số người gia nhập hành động 'năm cái lì xì cứu đại thần' càng ngày càng nhiều, cậu rất muốn hét lên một câu 'Tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi', nhưng ước chừng hiện tạ đã không có ai thèm để ý tới lời nói của cậu nữa rồi. Chỉ là, chỉ là các người ít nhiều cũng làm ơn chú ý tới tâm trạng của tôi với nha?!

Tạ Phi nhìn đám người vây quanh cậu an ủi 'Yên tâm, nhất định lấy được đủ lì xì'; 'Không cần lo lắng, đại thần nhất định sẽ tới cưới cậu' các kiểu, thực muốn độn thổ trốn đi.

Cậu thực sự không ham hố gì mấy cái lì xì đó, cũng không muốn mau gả cho ai đó. Trời đất chứng giám.

Đoàn xe vẫn chưa đi xa, Tiểu Nguyệt Bạch và Phong hạc cô nương rất nhanh thì phát hiện động tĩnh phía sau. Hai người nhìn nhau cười, coi bộ cục diện ngày càng náo nhiệt ha, chỉ thấy người quản lý lì xì Cúc phân thiên hạ cánh tay vung lên, nhất thời lì xì bay đầy trời.

(Gần) Cúc phân thiên hạ: Năm cái lì xì cứu đại thần, trăm ngàn lì xì cứu thế nhân! Mọi người mau tới cướp a!!! Ai cướp được nhiều thần phu đại nhân ưu ái người đó nha!! Lấy thần nãi độc nhất vô nhị về nhà!!!

Lời Cúc phân thiên hạ vừa gõ ra như một bồn dầu nóng hất thẳng xuống, nhất thời đem mặt đất đốt tới đỏ rực như lửa. Lúc này, đại thần như cũ chỉ có hai cái.

(Gần) Diệp lạc ô đề: Ha ha.

Chỉ thấy anh ta vận một cái Thê vân tung vọt lên đỉnh xe, trường bào bạch sắc tung bay trong gió, thao tác nhanh gọn đó làm người cảm giác một trận hoa mắt, lì xì còn chưa kịp rơi xuống đất liền bị Diệp lạc ô đề cướp đi gần một nửa. Sau đó anh ta lại nhảy xuống đất tiếp tục thao tác, xoạt xoạt xoạt nhân lúc quần chúng còn đang trợn mắt há mồm nhặt nốt nửa còn lại.

(Gần) Chúng sinh phù táo: Đại thần tôi quỳ! Không có ai nói muốn giành phu nhân với ngài nha! Ngài đừng gấp! Lưu lại cho anh em chúng tôi ít nước canh với chứ!!!

Đại thần không thèm để ý đến cậu ta, một cái xoay người tiêu sái trở về lối cũ, ' quân đoàn 'năm cái lì xì cứu đại thần' nhất thời cảm thấy nhiệt huyết nhà mình cùng liêm sỉ đồng thời rớt sạch, không có lối về.

Tạ Phi không biết nên dùng cái gì để hình dung tâm tình của mình lúc này, nhìn Diệp lạc ô đề gửi ra giao diện giao dịch toàn là lì xì, chỉ hận không thể cầm cả đống lì xì này đập chết anh ta, trong lòng cậu vẫn không khỏi có chút ngọt ngào nho nhỏ.

Đoàn xe đón dâu dần đi xa nhưng vẫn còn rất nhiều người lưu lại trên đường lớn, tận tình vây xem đại thần tiến hành cầu hôn. Chỉ là hai người kia chỉ im lặng đứng ở đó, dường như đang nói chuyện riêng, lại giống như chỉ im lặng đứng đó, trái tim quần chúng nhất thời trăm ngàn đàn mối bò qua -- ngứa nha ngứa, nói chung là nhanh đáp ứng đi! đồng ý đi!

Lẽ nào tất cả mọi người đều đang nhìn cậu hay sao, Tạ Phi đang hồi hộp muốn chết, giống như bản thân đang được cầu hôn ngoài đời thật vậy, trái tim đập bang bang như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hai bàn tay đang nắm chuột của cậu ra đầy mồ hôi, vừa nhấn vào cột chấp nhận giao dịch.

(Gần) Diệp lạc ô đề: Phu nhân gả cho tôi nhé!

(Gần) Mộ Nha:...... ừ.

Một chữ 'ừ' vừa gửi ra, Diệp lạc ô đề như đã có sự chuẩn bị từ trước, tiến lên phía trước một bước, mở ra hai tay đem Mộ Nha ôm vào lòng. Hai người đưng dưới ánh đèn lồng đỏ như lửa, ôm nhau và tuyên thệ.

Bởi vậy quần chúng vây xem trái tim liền muốn bạo phát.

(Gần) Vô địch tiểu đạo trưởng: Thế gian thực có chân tình tại!

(Gần) Thoát y cuồng ma: Trừ đi Vu sơn không phải mây!

(Gần) Thử địa vô dâm: cầu hôn hôn cầu ôm ôm!

(Gần) Ai nha ai nha: Diệp thần thả like! Từ giờ trở đi mị chính là fan não tàn của ngài ~~~~

(Gần) Kiệt xuất đích tiểu nhị bức: Nhìn đến tôi cũng thấy hạnh phúc, ai đến cưới tui đi tui muốn gả lắm nè!

............

Tạ Phi vẫn trong trạng thái mơ hồ bởi niềm hạnh phúc hiện tại, nhìn đống bong bóng chat trên màn hình nhất thời có chút khó kiềm chế chính mình. Cửa sổ chat với Diệp lạc ô đề lại nhảy ra, Tạ Phi đọc xong tin nhắn liền triệu hồi ra chim Bỉ Dực, hai người nhanh chóng cùng nhau rời đi.

Giữa không trung, Tạ Phi vẫn có thể cảm nhận được cảnh náo nhiệt phía dưới, đẹp như một giấc mộng.

Diệp lạc ô đề: Phu nhân, hôm nay có vui không?

Tạ Phi sờ hai bên tai đỏ chót của mình, gõ chữ trả lời.

Mộ Nha: Cũng được đi.

Diệp lạc ô đề: Uầy... xem ra tôi cần phải nỗ lực hơn nữa mới được, nếu không lúc nào phu nhân mới chịu đồng ý động phòng với tôi cơ chứ (thở dài).

Mộ Nha:......

Mộ Nha: Anh có thể bình thường một chút không!

Diệp lạc ô đề: Được rồi, phu nhân muốn tôi bình thường ở mức nào?

Mộ Nha: Đừng có lúc nào cũng đem... treo trên miệng là được.

Diệp lạc ô đề:... là cái gì?

Mộ Nha: Anh đừng có mà giả vờ không hiểu!

Tin tôi đem anh đá xuống dưới không hở.

Diệp lạc ô đề: Trời đêm phong cảnh tuyệt vời, phu nhân chúng ta đi làm chút chuyện khác đi.

Mộ Nha: Đánh phó bản.

Nhìn ba chữ này La Khanh chỉ muốn vò đầu bứt tóc, có loại cảm giác thất bại thảm hại. Từ lúc quen biết Tạ Phi đến nay, anh đã bao nhiêu lần thua bởi ba cái chữ 'đánh phó bản' này rồi, lẽ nào boss còn đẹp hơn anh sao?!

Cái gọi là cách mạng hình như vẫn chưa thành công thì phải, đồng chí cần nỗ lực nhiều hơn.

Người dịch: Hana_Nguyen
Danh sách truyện HOT