Lọc Truyện

Vòng Xoáy Hào Môn

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Gia Phúc vội vàng chạy đến bên cạnh Trà My, cô yếu đuối dựa vào lòng anh. Cô vốn không trang điểm gì nhiều, có khóc vẫn đẹp không như Hồng Hạnh. Phụ nữ chủ động sa vào lòng, cái tôi đàn ông được thỏa mãn. Gia Phúc cảm thấy mình có nghĩa vụ phải ra mặt đòi lại công bằng cho người sẽ đầu ấp tay gối với mình trong tương lai gần.

"Cô làm cái gì vậy? Ai cho cô cái gan động tay động chân với Trà My? Cóc ghẻ mà đòi so với chim công, không biết điều!"

Gia Phúc lớn tiếng quát nạt, không nhớ đến những đêm ân ái mặn nồng. Hồng Hạnh chỉ tay vào mặt mình, phân trần:

"Mọi chuyện không như những gì anh thấy đâu. Chính Trà My mới là người động tay động chân, cô ta đánh em, đẩy ngã em. Anh không nhìn thấy mấy dấu ngón tay hằn trên gò má em sao Gia Phúc? Cô ta ghê gớm lắm, anh đừng để cô ta lừa!"

Lúc này Gia Phúc mới chú ý tới Hồng Hạnh, hai gò má cô ta bắt đầu sưng lên, mười ngón tay in hằn rất rõ. Gia Phúc nhìn thôi đã thấy ê răng, anh mới rời khỏi có năm, mười phút thôi mà, hai người họ tranh cãi kiểu gì mà xuống tay độc ác như vậy? Trà My chân mềm tay yếu, luôn điềm tĩnh lại đi đánh người? Không thể loại trừ Hồng Hạnh vì muốn hãm hại người khác mà tự đánh mình, loại con gái mưu mô như cô ta cái gì cũng dám làm.

Thấy anh ta rối rắm, Trà My khóc thút thít:

"Cô ta nói không sai! Là em tát cô ta! Em là con rắn độc, là kẻ xấu xa!"

Ngoài dự đoán của Hồng Hạnh, Trà My nhận tội chứ không chối bay chối biến. Cô vùi mặt vào người Gia Phúc, nước mắt ấm nóng trào ra, thấm ướt áo anh ta. Trà My làm ra dáng vẻ oan ức này, ai sẽ nỡ trách tội cô đây?

"Đừng khóc! Đừng khóc! Có uất ức gì nói anh nghe, anh đòi lại công bằng cho em!"

Gia Phúc ôm lấy Trà My, ra sức dỗ dành, đàn ông thường mủi lòng trước nước mắt phụ nữ. Ngay lập tức anh ta tự tìm đủ lý do bào chữa cho Trà My, có lẽ vì một nguyên nhân nào đó nên cô mới hành xử như vậy. Không có lửa làm sao có khói, Trà My ngày thường đoan trang thế kia mà.

Thêm một nguyên do khiến Gia Phúc phải can thiệp vào cuộc chiến giữa hai người phụ nữ. Trà My khóc tức tưởi thế này ngộ nhỡ đến tai người lớn đôi bên lại phiền phức. Ba nhất định sẽ mắng anh ta một trận, có khi còn được ông nội Trà My mời sang ngồi chơi xơi nước. Nhớ tới đôi mắt chim ưng lạnh như băng, Gia Phúc vô thức rùng mình, anh sợ ông ấy còn hơn ba ruột.

"Cô ấy sỉ nhục ba mẹ và em trai em. Họ đã làm gì cô ấy chứ? Anh nói thử xem! Cô ấy có gì không hài lòng thì cứ nhắm vào em đây này. Cô ta lớn tiếng mắng chửi, nói cháu trai của chủ tịch tập đoàn là đồ liệt nhược tàn phế, ngày cả tiêu tiêu cũng không tự chủ được!"

Trà My nói trong nước mắt, giọng cô lạc cả đi. Cô nấc nghẹn như thể không thở nổi, tay đấm mạnh vào ngực mình. Buộc phải nhắc lại những lời sỉ nhục em mình, tim cô tưởng chừng vỡ vụn thành trăm mảnh.

Gia Phúc sa sầm mặt, dưới cơn tức giận, anh ta bước đến, tặng thêm cho Hồng Hạnh một cái tát trời giáng. Cơ thể lồi lõm ăn mặc khiêu gợi lảo đảo, lần nữa ngã rạp xuống sàn. Người con gái ôm má, khóe môi rỉ máu, uất hận nhìn tên đàn ông chung chăn gối mấy đêm.

"Sao anh lại đánh em? Em nói sai à?"

"Câm miệng ngay con đàn bà ngu xuẩn! Trà My tát cô là còn nhân từ chán, loại người như cô đáng đánh chết!"

Gia Phúc không tiếc lời mắng nhiếc, ngực phập phồng liên hồi. Người phụ nữ này đúng là xứng với câu ngực to não phẳng, đến giờ vẫn đinh ninh mình đúng. Hồng Hạnh nói đúng, em trai Trà My bây giờ liệt nhược tàn phế nhưng mọi người đủ thông minh để tránh né không nhắc tới. Ai mà dám lảm nhảm chính là chán sống, ông Thành già chứ đã chết đâu, thủ đoạn vẫn ghê gớm như ngày nào.

"Sau này cô đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, không thì đừng trách tôi vô tình!"

Gia Phúc hung tợn cảnh cáo Hồng Hạnh, khi quay sang Trà My, thái độ liền đổi khác một trời một vực. Anh ta cẩn thận đỡ lấy Trà My, dịu dàng bảo:

"Anh đưa em đến bệnh viện xem vết thương thế nào. Loại người rẻ mạt này không đáng để em chấp nhất đâu!"

Trà My hít hít mũi, ngoan ngoãn gật đầu như một đứa trẻ, để mặc Gia Phúc đưa mình đi. Thấy Hồng Hạnh ngơ ngẩn nhìn theo, cô mỉm cười gian xảo khiến đối phương tức giận đỏ mặt. Ngu ngốc như vậy còn muốn đấu với cô? Không có cửa đâu!

Gia Phúc dìu Trà My xuống cầu thang, nhỏ giọng khuyên lơn:

"Anh biết em rất buồn vì những lời nói đó. Nhưng mà Trà My này, không nên để ông nội em phải bận lòng vì chuyện này, người già cần được an nhàn, ông nghe thấy có khi lại tức giận đổ bệnh thì khổ."

Phương châm của anh ta là chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Gia Phúc không sợ ông Thành ra tay dạy dỗ Hồng Hạnh, anh chỉ sợ bản thân mình bị liên lụy.

"Em hiểu ý anh mà, anh đừng lo! Nhưng vuốt mặt phải nể mũi, có những người chúng ta không nên kết giao dù là xã giao tiệc rượu hay là quan hệ bạn..."

Trà My cố ý bỏ lững, thành công làm Gia Phú bối rối tránh né ánh mắt mình. Đầu óc người đàn ông này chỉ nhanh nhạy trong mỗi khoảng ăn chơi. Cậu ấm ham vui, thích hưởng lạc kết hợp cùng cô con gái riêng đam mê vật chất, xứng lứa vừa đôi. Cô tự hỏi con của Gia Phúc và Huỳnh Như sẽ có bộ dạng như thế nào? Tre xấu không mọc măng tốt, chắc chỉ có tệ và tệ hơn.

"Anh sẽ rút kinh nghiệm không để chuyện vừa nãy lặp lại lần nữa, em yên tâm!"

"Em chỉ là tiện miệng nhắc vậy mà, kẻo anh mang tiếng mang tai!"

Trà My cười mỉm chi, dù vẻ ngoài chật vật nhưng vì thế mà cô e ngại khúm núm, vẫn kiêu ngạo ngẩng cao đầu bước đi. So sánh với cô, Gia Phúc có phần mờ nhạt, theo như cảm nhận của Tường thì không khác gì thái giám dìu đỡ các vị cung tần.

"Trai tài gái sắc ôm nhau thân mật, chắc họ sẽ sớm gửi thiệp mừng cho chúng ta thôi ba nhỉ?"

Tường nghiêng người thủ thỉ với ba mình, nghe giọng có vẻ thích thú. Trường Thịnh rũ mắt nhìn đôi nam nữ dưới sảnh, thái độ bình thản.

"Đây là nguyên nhân khiến con thay đổi chỗ hẹn với đối tác? Con đang nghĩ gì vậy? Ngớ ngẩn, thiếu chuyên nghiệp, hãy chấn chỉnh lại tác phong của mình!"

Hôm nay hai cha con họ có cuộc hẹn với đối tác nhưng là ở một nhà hàng khác. Thế rồi bỗng dưng Tường đòi đổi chỗ khác, Trường Thịnh không nghĩ gì cho đến khi nhìn thấy Trà My và nghe được những lời nói ẩn ý chọc ngoáy này. Tường tốn công dàn xếp vì mục đích gì?

"Tâm trạng ba có vẻ tệ, sao thế? Vì con không nên thân hay vì người dưới kia e ấp dựa vào lòng trai trẻ?"

Tường khoác vai ba như kiểu bạn bè hay làm, trưng ra bộ dáng cà lơ phất phơ. Không ngoa khi nói rằng anh trưởng thành từ những lần cãi vã với ba, nhờ vậy anh chẳng sợ ông ấy mấy. Tường tự biết mình là đứa con bất hiếu nhưng ai bảo anh được thừa hưởng máu cà khịa từ thế hệ trước, thấy có cơ hội là miệng ngứa râm ran.

Sau chuyến đi dài ngày ở Nhật và Pháp, Tường chú ý quan sát, thấy ba vẫn như thường nhưng Vy thì đã có dấu hiệu về phe địch. Nghe em gái kể lại hai người họ hoạn nạn có nhau, ôm ấp bồng bế thân mật các kiểu, ác cảm của anh với Trà My chỉ tăng thêm chứ không giảm. Cô gái này lắm mưu kế thật, xả thân cứu ba lại nhân tiện ghi điểm với con gái, một mũi tên trúng hai đích, được lòng cả trâu lẫn nghé. Tường quyết tìm cách phá vỡ mưu đồ của Trà My, vậy nên mới bày ra chuyện này.

"Con ngủ mớ chưa dậy à? Ăn nói hàm hồ!"

Trường Thịnh lạnh lùng gạt tay Tường ra, đi về phía thang máy. Ông thấy đầu óc con trai mình có vấn đề, Trà My thân mật với người khác thì liên quan gì tới ông? Giao cho nó xử lý công chuyện trong ngoài mới hai tuần mà đã vậy, sau này chính thức tiếp quản hết cơ ngơi biết làm thế nào?

"Đi từ từ thôi ba, không có ai chạy theo đòi nợ đâu, coi chừng bộ xương già sút ra đấy! Hay là ba định đuổi theo giành người? Không kịp đâu!"

Tường hét với theo, anh cho rằng ba mình bị nói trúng tim đen, thẹn quá hóa giận bỏ đi. Trường Thịnh khựng người, ông quay ngoắt lại, chỉ tay vào mặt con, thốt ra hai chữ:

"Im miệng!"

Trường Thịnh hít sâu một hơi, tranh thủ bước vào thang máy sắp đóng lại. Nhận thấy mọi người bên cạnh tò mò nhìn mình, ông cười bảo:

"Đó không phải con tôi! Chúng tôi thường hay mâu thuẫn với nhau!"

Tường là ba, là ông bà tổ tiên, là tội nghiệt kiếp trước của ông! Tại sao cho tới giờ phúc này tim vẫn khỏe mạnh, không bị nhồi máu nhỉ?

Mọi người gật đầu lấy lệ nhưng hiển nhiên không ai tin lời Trường Thịnh. Hai người họ giống nhau đến bảy, tám phần, lầm đi đâu được?

Trà My không hề biết đến kế hoạch của Tường, trên xe bon bon đến bệnh viện. Sau khi vết thương được xử lý kỹ lưỡng, cô vờ vịt buồn bã kêu Gia Phúc đưa mình về dinh thự.

Cô từ nhà tắm bước ra, trời sập tối tự lúc nào. Trà My vừa leo lên giường nằm chưa nóng chỗ thì điện thoại đổ chuông, là Trường Thịnh gọi tới.

"Ông gọi tôi có việc gì?"

Từ khi đôi bên lật bài ngửa với nhau, Trà My đổi hẳn cách xưng hô, không thèm giả lả nữa. Trường Thịnh cũng chẳng vừa, cứ tôi - cô luôn miệng, ba câu thì phải hết hai câu ra lệnh. Lần này cũng không ngoại lệ, Trường Thịnh bắt đầu câu chuyện với giọng điệu lạnh lùng.

"Mới nãy cô đã làm gì? Sao bỗng dưng lại thân mật với Gia Phúc?"

Trường Thịnh gọi điện không phải vì ông khó chịu như Tường suy đoán vẩn vơ, chỉ là ông thấy lạ về thái độ của Trà My. Cô gái này vốn không muốn lấy Gia Phúc, khi ở Pháp còn có ý chống đối. Thế mà bẵng đi mấy hôm, tự dưng Trà My chẳng những e ấp ngã vào lòng cậu ta mà còn đấu đá với người tình nữa, kỳ lạ. Cô ta đang suy tính gì trong đầu?

"Ông hỏi ngộ, tôi không thân mật với chồng tương lai thì thân mật với ai? Tôi làm vậy là đúng ý ông còn gì?"

"Tốt nhất là vậy, cô đừng dại dột mà giở trò sau lưng tôi!"

Như Tường, Trà My chẳng để tâm đến lười đe đọa của Trường Thịnh. Tường là nghe riết quen còn cô thì không còn gì để mất, điếc không sợ súng. Cô cười khẩy đáp lại:

"Đứng sau lưng ông thì có thể bày được mấy trò? Rạch áo? Dán giấy? Hay là tôi tụt quần ông? Tối rồi, nếu thân già thấy cô đơn thì ôm gối ngủ đi!"

"Cô đang giỡn mặt với tôi đấy à?"

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT