Hôm sau.
Sáng sớm gió thổi bay rèm cửa, một tia sáng lọt vào bên trong chiếu vào hai cơ thể đè lên nhau trên giường. Trên ga trải giường màu xanh đậm, hai bàn tay một to một nhỏ trắng như tuyết đang đan vào nhau trông vô cùng bắt mắt.
"Ưm?" Bỗng nhiên, cô gái đang ngủ say như bị ánh sáng chiếu vào chói mắt, theo bản năng rút tay về ngăn cản, nhưng lại bị bàn tay to kia nắm thật chặt không thể rút về được. May mà cô gái có vẻ vô cùng mệt mỏi nên không bị khoảnh khắc chói mắt chớp lóe rồi biến mất này đánh thức.
Quý Lãng liếc mắt nhìn rèm cửa một cái, có chút phiền vì hôm qua mình đã không đóng kín cửa sổ sát đất lại, mặc dù dưới cảnh tượng ngày hôm qua, anh cũng không có cơ hội đóng cửa lại được. Nhớ lại tối hôm qua, khóe miệng Quý Lãng khẽ nhếch, đáy mắt tràn đầy dịu dàng. Nếu bản thân anh có thể mơ được một giấc mơ đẹp thì có lẽ chính là buổi tối hôm qua. Anh cúi đầu hôn nhẹ lên cái trán trắng nõn của cô gái trong ngực.
Không còn sớm nữa, anh nên dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho Miểu Miểu. Đêm qua vận động nhiều như vậy, chắc chắn cô nhóc háu ăn này rất đói, nhưng anh lại không nỡ tách cô ra.
Lần đầu tiên trong đời Quý Lãng cảm thấy xoắn xuýt về vấn đề rời giường như thế này. Anh vẫn đang đấu tranh chưa rời được giường, lại càng dùng lực kéo cô gái vào lòng mình, để từng hơi thở nóng bỏng và đều đều của cô gái phả vào lồng ngực hòa vào nhịp đập trong trái tim anh.
Đây là cô gái của anh, thuộc về riêng mình anh thôi.
Hai người cứ ôm nhau như vậy không biết qua bao lâu, mãi đến khi Quý Lãng cảm nhận được hô hấp vững vàng trước ngực mình trở nên dồn dập, anh biết, cô gái trong lòng mình đã thức tỉnh.
Quý Lãng cúi đầu nhìn cô một cái, chỉ thấy mi mắt Vu Miểu Miểu vẫn nhắm chặt, lông mi căng thẳng đang run run nhưng lại kiên quyết không muốn mở mắt ra. Anh cười, không vạch trần mà chỉ cúi đầu nhìn cô.
Vu Miểu Miểu là một người nóng tính, chuyện giả vờ ngủ chỉ giả vờ được một hai phút chứ kéo dài quá lâu sao cô chịu được, hơn nữa lúc này cô còn thấy rất đói.
Tối hôm qua mình như vậy, tướng công sẽ không tức giận chứ? Chẳng những mình lên kế hoạch với sự trong sạch của tướng công mà còn thô lỗ như vậy nữa. Hôm qua lúc cởi quần áo, hình như mình còn xé toạc cúc áo ngủ và cả quần, dường như tướng công còn chống cự lại, kết quả vẫn bị mình vô tình lột sạch.
Hu hu hu, biết trước như vậy mình đã không uống rượu, uống rượu rồi trong mắt mình chỉ có mục tiêu, không còn chút dịu dàng nào, tướng công sẽ không cho rằng mình là một kẻ hám trai chỉ biết nhìn vào cơ thể anh đấy chứ.
Kệ đi, dậy trước đã, nằm cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.
Sau khi xây dựng lại tâm lý, Vu Miểu Miểu lặng lẽ mở một mắt trước, sau đó là con mắt thứ hai, rồi mới nhẹ nhàng ngẩng đầu, muốn quan sát tình hình Quý Lãng một chút đã. Nhưng ai ngờ vừa ngẩng đầu đã đối diện với nụ cười như có như không của Quý Lãng.
"Tướng công, anh dậy rồi." Khoảnh khắc nhìn thấy Quý Lãng, Vu Miểu Miểu bỗng chột dạ.
"Ừm." Quý Lãng nhìn thấu tim đen của Vu Miểu Miểu, quay đầu đi và bình tĩnh đáp.
"Cái kia... Hình như quầng thâm mắt anh nặng hơn rồi." Vu Miểu Miểu không biết nói gì đành nói nhảm.
"Ừm."
"Tối hôm qua anh lại... Lại ngủ không ngon sao?"
"Em nói xem?" Quý Lãng nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa, tối hôm qua như vậy mà có thể ngủ ngon, cô đang coi thưởng mình sao?
"Thật xin lỗi, đều do em quá thô lỗ." Vu Miểu Miểu tỏ vẻ hối lỗi.
Quý Lãng ngẩn ra, trong đầu hiện lên mấy tư thế tối hôm qua, nếu muốn nói thô lỗ cũng nên là mình nói mới đúng chứ. Rõ ràng nửa chặng sau Vu Miểu Miểu không chịu nổi nên dùng hết sức cắn anh nhưng anh vẫn không dừng tay.
Vu Miểu Miểu thấy Quý Lãng không nói gì, cho rằng thái độ nhận lỗi của mình chưa tốt nên vẫn tiếp tục nhận lỗi: "Em, lần sau em sẽ cố gắng nhẹ nhàng hơn."
Nhẹ nhàng?
"Em định nhẹ nhàng thế nào?" Quý Lãng nhịn không được hỏi.
"Lần sau em, em sẽ không kéo hết cúc áo anh ra nữa!" Đúng vậy, quần áo vẫn phải cởi nhưng cô chỉ có thể cam đoan mình sẽ không kéo đứt cúc áo nữa.
Quý Lãng lại ngẩn ra, một lúc lâu sau mới phản ứng kịp chuyện cúc áo là thế nào, anh bật cười, đáp: "Đừng, anh thích em thô lỗ như vậy với anh."
Đôi mắt Vu Miểu Miểu sáng lên, thầm nghĩ thì ra tướng công thích kiểu này, xem như là chó ngáp phải ruồi rồi.
"Vậy... Em sẽ tiếp tục duy trì." Vu Miểu Miểu vội vàng đứng lên cam đoan nói.
"Ừm, tiếp tục duy trì." Quý Lãng cũng trịnh trọng nói.
Lần này Vu Miểu Miểu có thể hoàn toàn yên lòng, tướng công không tức giận mà còn rất thỏa mãn về biểu hiện tối qua của cô. Nhớ lại, rõ ràng hôm qua mình chỉ chuẩn bị có một cái nhưng trong tủ đầu giường của tướng công lại có cả hộp, có thể thấy anh cũng đã lên kế hoạch từ lâu, nếu không thì anh chuẩn bị thứ này làm gì?
Nghĩ đến chi tiết này, Vu Miểu Miểu lập tức tràn đầy khí thế, tướng công quá nhút nhát. Nếu không phải mình vạch ra kế hoạch thì không biết cái hộp tướng công mua kia có để quá hạn sử dụng hay không nữa.
"Đói bụng không?" Quý Lãng dịu dàng hỏi.
"Đói." Vu Miểu Miểu lập tức yếu ớt nói.
"Vậy đứng lên đi, bây giờ cũng không kịp làm bữa sáng nữa. Em đi rửa mặt, anh sẽ mua vằn thắn cho em." Quý Lãng nói.
"Ừm, bây giờ mấy giờ rồi nhỉ?" Vu Miểu Miểu thuận miệng hỏi.
"Tám giờ năm lăm phút." Quý Lãng nhìn lướt qua thời gian nói.
"Sắp chín giờ rồi sao?" Vu Miểu Miểu ngồi bật dậy khỏi lòng Quý Lãng, hoảng sợ kêu lên: "Tiêu rồi, tiêu rồi, sao đồng hồ báo thức của em lại không kêu? Sáng nay là tiết học của cuồng điểm danh!"
Vu Miểu Miểu vừa kêu thảm thiết vừa nhanh nhẹn nhảy xuống giường, thành thạo nhặt áo ngủ dưới đất lên mặc vào rồi vội ra khỏi phòng, chỉ một lát sau phòng tắm phát ra tiếng nước chảy.
Quý Lãng ngồi yên trên giường vài giây, bỗng ý thức được Vu Miểu Miểu vẫn còn tràn đầy tinh thần như mình vừa thấy, xem ra tối qua mình vẫn chưa đủ cố gắng.
Quý Lãng vừa cười vừa bước xuống khỏi giường, anh đi đến bên cửa sổ, kéo rèm ra, cả căn phòng được ánh mặt trời chiếu sáng lên, lúc để lộ bong bóng, hoa và giá cắm nến thơm đầy đất, một cảm xúc khó tả hiện lên trong lòng anh. Đây là cảm xúc trước nay chưa từng có và có lẽ nó có tên là hạnh phúc.
Anh đột nhiên đi vào giữa phòng, trên trần nhà vẫn còn lơ lửng vài quả bong bóng, được thắt dây lụa màu hồng nhạt xinh đẹp. Anh đưa tay cầm lấy một quả bóng buộc dây lụa kéo xuống, nắm trong tay. Anh nhìn nó rồi xoay người đi ra trước cửa sổ sát đất, bước ra ngoài, đứng trên sân thượng, thả tay ra dưới ánh nắng mặt trời đang rất chói chang. Quả bong bóng kia nhẹ nhàng lên cao, chậm rãi bay về phía chân trời, như đang cho phép một ước mơ nào đó cất cánh bay cũng giống như tâm trạng anh cất cánh bay cao.
Chín giờ, hai người vội vàng xuống lầu, Quý Lãng lái xe đưa Vu Miểu Miểu đến bến tàu điện ngầm. Không phải anh không muốn đưa cô đi học, mà vào lúc này, đi tàu điện ngầm sẽ nhanh hơn đi ô tô rất nhiều.
Đến bến tàu điện ngầm, Quý Lãng đưa bánh mì nhỏ đã mua lúc đi dạo trung tâm thương mại hôm qua cho Vu Miểu Miểu, dặn dò: "Em nhớ ăn lúc đi tàu điện ngầm đến trường nhé."
"Ừm, tướng công, em đi đây." Vừa nói Vu Miểu Miểu vừa mở cửa xuống xe, cô thật sự rất sợ trễ giờ. Lần trước lúc Quý Lãng bị một tên buôn nội tạng bắt cóc, cô đã trốn tiết học của vị giáo sư cuồng điểm danh này. Giáo sư nói nếu Vu Miểu Miểu lại trốn học nữa thì cuối kỳ sẽ bị đánh rớt vô điều kiện.
Ngồi trong xe, Quý Lãng nhìn bóng Vu Miểu Miểu chạy như điên về phía ga tàu điện ngầm, rồi bỗng nhiên dừng lại, chạy quay trở lại.
Quý Lãng cho rằng Vu Miểu Miểu bỏ quên gì đó nên vội vàng hạ cửa kính xe, chờ Vu Miểu Miểu chạy đến, hỏi: "Xảy ra chuyện gì, em quên đồ gì sao?”
"Em quên nói một câu." Vu Miểu Miểu cười ha ha.
"Câu gì?"
"Tướng công." Mặt Vu Miểu Miểu đỏ bừng lên, như vừa chạy tám trăm mét hoặc như vừa bị phơi dưới ánh mặt trời quá gay gắt: "Biểu hiện của anh hôm qua rất cừ."
Nói xong, Vu Miểu Miểu không quay đầu lại bắt đầu chạy, tốc độ kia gần như đuổi kịp quán quân điền kinh trăm mét Thế vận hội Olympic.
Quý Lãng vẫn duy trì động tác ngoảnh đầu, mãi đến khi quay bóng dáng Vu Miểu Miểu biến mất không thấy đâu nữa, chiếc xe phía sau liên tục bấm còi thúc giục anh đi, anh mới từ từ lấy lại tinh thần, rồi vừa buồn cười vừa tức giận.
Đây có nghĩa là gì, cổ vũ hay là khẳng định?
"Thật là muốn lấy mạng mình mà." Quý Lãng thở dài một tiếng, lúc này mới khởi động xe hòa vào dòng xe cộ hối hả đến phòng làm việc.
Từ lúc Vu Miểu Miểu nói xong câu này đến lúc vào trong tàu điện ngầm mới tỉnh lại một chút, cô lấy bánh mì áp lên hai má nóng bỏng của mình, bắt đầu suy đoán phản ứng của Quý Lãng.
Theo sách vở thì đàn ông rất để ý đến việc phụ nữ đánh giá họ về mặt này, cho nên nếu trong quá trình đó hoặc là sau đó khen ngợi họ một câu thì đàn ông sẽ rất vui vẻ. Tối qua mình chưa kịp khen ngợi, chỉ đành bổ sung sau đó, không biết tướng công có vui hay không nữa?
"Ha ha ha, dù thế nào thì ước mơ thứ hai đã thực hiện được rồi." Vu Miểu Miểu ôm bánh mì, ngây ngô cười trong tàu điện ngầm.
Thời gian thấm thoắt qua nhanh, mới đó đã một tháng trôi qua, sắp sửa đến lễ Giáng Sinh, sau đó là tết Nguyên Đán. Nhiệt độ không khí của Hải Thành càng ngày càng lạnh, dự báo thời tiết nói sắp có tuyết rơi nhưng vẫn chưa thấy rơi lần nào.
Phòng làm việc đang tiến hành tổng kết cuối năm, Đông Vĩnh Nguyên ôm một đống tài liệu lên lầu tìm Quý Lãng.
"Sao năm nay doanh thu lại giảm đi nhiều vậy?" Quý Lãng nhìn lướt qua bản báo cáo rồi hỏi.
"Các tiểu thuyết ngài đăng trên mạng đều bị khóa, đặt mua không được nên tất nhiên các loại phí bản quyền cũng không có rồi." Đông Vĩnh Nguyên giải thích.
Quý Lãng à một tiếng, cho thấy mình hiểu rồi.
"Sếp, có phải anh nên viết sách mới rồi hay không?" Đông Vĩnh Nguyên nhắc nhở.
"Gần đây không có ý tưởng gì để viết." Từ sau khi Vu Miểu Miểu xuất hiện, anh không còn gặp phải những cơn ác mộng nữa nên tất nhiên không có tài liệu thực tế và sáng tác. Trước kia anh viết sách là để trút bỏ năng lượng tiêu cực trong lòng mình, nhưng hôm nay dù anh có bao nhiêu năng lượng tiêu cực chỉ cần nhìn thấy Vu Miểu Miểu thì tất cả đều biến mất hết.
Là một thành viên Huyền Môn, tất nhiên Đông Vĩnh Nguyên hy vọng Quý Lãng có thể duy trì trạng thái hiện tại. Nhưng làm một nhân viên, anh ta lại lo lắng cứ như vậy nữa thì anh ta sẽ thất nghiệp mất.
"Sếp, phòng làm việc của chúng ta có nên chuyển đổi hình thức không?" Đông Vĩnh Nguyên đề nghị: "Nếu tương lai ngài không viết ra được những bộ sách có liên quan thì chắc chắn chúng ta phải tìm một nguồn thu nhập khác. Ngài cảm thấy việc chúng ta thu hồi một phần bản quyền, biên soạn lại rồi đầu tư vào làm phim truyền hình thì thế nào?"
Quý Lãng liếc anh ta một cái: "Phòng làm việc lỗ vốn sao?"
"Không có." Đông Vĩnh Nguyên nói.
"Vậy anh gấp làm gì?” Quý Lãng bình tĩnh nói: "Hai quyển sách tôi viết trước kia bị khóa là vì nằm trong thời kỳ nhạy cảm, chờ thêm một thời gian nữa ảnh hưởng của hai vụ án qua đi thì sẽ được thả ra thôi."
"Nhưng đó cũng là chuyện của vài năm sau rồi." Đông Vĩnh Nguyên nói.
Quý Lãng nhíu mày, lúc đang định nói thêm gì đó, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng gõ cửa. Hai người quay đầu nhìn lại, thấy Hoắc Minh Tri đã rất lâu không gặp đang đứng ngay cửa, vừa thấy anh ta, mày đang nhíu của Quý Lãng lại chặt hơn vài phần.
"Hoắc đội, sao ngài lại đến đây?" Đông Vĩnh Nguyên cười hỏi.
"Tôi qua đây, tất nhiên là có việc rồi." Hoắc Minh Tri liếc qua sắc mặt không mấy thiện cảm của Quý Lãng, vội vàng nói: "Đừng nhìn tôi như thế! Lần này tôi đến là có chuyện tốt."
Quý Lãng khinh thường nghiêng đầu, như đang muốn nói sự xuất hiện của anh thì có chuyện tốt gì.
"Chuyện tốt gì vậy?" Đông Vĩnh Nguyên rất tò mò, có liên quan đến đội cảnh sát hình sự không phải người nhà người bị hại thì cũng là tội phạm, vậy thì còn có thể có chuyện tốt gì được.
"Có vụ làm ăn giới thiệu cho các cậu." Hoắc Minh Tri nói.
"Làm ăn? Không phải lại muốn sếp chúng tôi giúp ngài phá án đấy chứ." Đông Vĩnh Nguyên nói.
"Cái cậu này thật là, người dân bình thường hỗ trợ cảnh sát phá án là nghĩa vụ, sao có thể gọi là làm ăn được chứ." Hoắc Minh Tri không hài lòng, Tiểu Đông Tử này đúng là không có tư tưởng giác ngộ chút nào.
"A." Quý Lãng nghe thấy hai chữ ‘nghĩa vụ’, không nhịn được cười lạnh.
"Hoắc đội, ngài có chuyện gì mau nói đi! Năm nay vì có quan hệ với ngài mà hai cuốn sách mới của sếp chúng tôi đều bị khóa, phòng làm việc bị thiệt hại nặng nề, anh ấy đang không vui đấy." Đông Vĩnh Nguyên lặng lẽ ghé sát tai Hoắc Minh Tri nhắc nhở.
Hoắc Minh Tri xấu hổ gãi gãi mũi, chuyện này anh ta thực sự đuối lý, vì thế anh ta cũng không thừa nước đục thả câu, nói thẳng: "Là thế này, cấp trên của tôi định quay một bộ phim truyền hình về phòng chống tệ nạn ma túy. Trước đây tôi đã từng nằm trong đội phòng chống ma túy cho nên các bộ phận liên quan tìm tôi để thu thập tài liệu thực tế, đồng thời cho tôi xem vài kịch bản mà biên tập viên viết. Tôi thấy họ viết rất hời hợt, viết về đám buôn ma túy mà hệt như những người thiểu năng trí tuệ. Cậu nói xem đối đầu với một đám thiểu năng thì có thể thể hiện được sự khó khăn và nguy hiểm của các chiến sĩ cảnh sát hình sự trong công cuộc phòng chống ma túy như chúng tôi sao, cho nên tôi mới đề cử cậu với cấp trên. Thế nào, có hứng thú không?"
Quý Lãng quét mắt nhìn anh ta một cái, nói thẳng: "Không có."
"Đây là chế tác cấp quốc gia đấy." Hoắc Minh Tri nhắc nhở: "Sách cậu viết rất ít bản quyền được bán ở trong nước, cơ bản đều bán ở nước ngoài. Nếu cậu có thể tham gia sản xuất bộ phim này thì sách của cậu có thể được điện ảnh và truyền hình hóa trong nước."
"Không có hứng thú." Quý Lãng tiếp tục từ chối.
"Sếp, cái này có thể có hứng thú mà." Đông Vĩnh Nguyên đang buồn phiền vì doanh thu của phòng làm việc giảm mạnh, làm sao có thể bỏ qua cơ hội này: "Nghĩ đến tiền tiêu vặt của bà chủ, chẳng lẽ anh hi vọng tiền tiêu vặt của bà chủ năm sau ít hơn năm nay à?"
Quý Lãng ngẩn ra, mặt lộ vẻ do dự.
"Hoắc đội, lúc nào có thể ký hợp đồng." Đông Vĩnh Nguyên nói thẳng.
"Để tôi gọi điện cho họ, chiều nay họ có thể đến. Chuyện này đã được chuẩn bị từ lâu, diễn viên đã tìm xong nhưng kịch bản vẫn chưa được quyết định, cấp trên cũng đang rất gấp rồi." Hoắc Minh Tri lập tức nói.
"Đi, chúng ta xuống rồi nói chuyện."
Hai người đều biết rõ tính cách của Quý Lãng, anh không từ chối thẳng thừng thì có thể xem là đồng ý. Nhưng lại rất khó để chính miệng anh nói ra hai chữ ‘đồng ý’, vì thế hai người ăn ý tự ra quyết định.
Quả nhiên, từ lúc đó đến khi ký kết hợp đồng, Quý Lãng cũng không hề từ chối.