"Hoắc đội, việc này có phải ngoài ý muốn hay không, ngài tự đi điều tra chẳng phải sẽ biết đó sao." Bắc Phồn nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, bị Hoắc Minh Tri bắt được lỗi trong lời nói, bị gặng hỏi một lúc lâu, lúc này đã không chịu nổi nữa.
Hoắc Minh Tri là loại người nào, anh ta lăn lộn trong ngành cảnh sát mười mấy năm từng trải qua vô số vụ án lớn quan trọng, có loại người nào anh ta chưa từng gặp qua. Đừng nói vừa rồi lời Bắc Phồn nói bị anh ta nắm được lỗ hổng, cho dù lời nói không có lỗ hổng gì, từ vẻ ấp úng anh ta cũng có thể kết luận được rằng sự việc của Quý Lãng và Vu Miểu Miểu chắc chắn có gì đó kỳ lạ. Nhưng vì anh ta là cảnh sát, không có chứng cứ thì dù có nghi ngờ cũng không còn cách nào khác.
"Theo kinh nghiệm phá án nhiều năm của tôi, cố ý giấu diếm chắc chắn là có điều gì đó bí ẩn, mà điều bí ẩn là chuyện mờ ám không muốn ai biết. Các cậu... Có phải các cậu đã làm chuyện gì đó pháp luật nhà nước cấm không?" Khí thế trên người Hoắc Minh Tri bỗng thay đổi, tràn ngập uy nghiêm và chính nghĩa của một cảnh sát, dọa bốn người dân lương thiện của phòng làm việc hú vía.
"Nếu vậy thì mau chóng thẳng thắn sẽ được khoan hồng. Nể mặt chúng ta quen biết nhau, tôi có thể xem như các cậu đang tự thú, đừng để đến lúc tôi tìm được chứng cứ..." Hoắc Minh Tri nheo mắt, ép người có tâm lý yếu nhất là Dịch Quan đi lên.
"Tôi... Tôi là người tốt." Dịch Quan lắp bắp nói.
"Vậy sao cậu lại chột dạ?" Hoắc Minh Tri tiếp tục truy hỏi, định một phát đánh phá.
"Tôi... Tôi nhát gan." Dịch Quan thực sự có hơi chột dạ, đồng thời cũng có chút sợ sệt trước khí thế của Hoắc Minh Tri.
"Rõ ràng cậu chột dạ." Hoắc Minh Tri cắn mãi không buông.
"Anh... Anh còn như vậy, tôi gọi luật sư đấy." Dịch Quan thốt ra một câu.
Cậu ta vừa nói xong, mọi người đều sửng sốt, gọi luật sư, đây chính là lời thoại của người giàu có.
Chờ đã, Dịch Quan trông không giống người giàu có sao? Chủ yếu là sau khi thằng nhóc này trở về nhà giàu có nhưng khí chất của cậu ta vẫn không có gì thay đổi. Thế nên mới khiến họ luôn xem thường thân phận cậu chủ nhà giàu có của cậu ta.
"Khụ..." Một giây sau Hoắc Minh Tri thay đổi sắc mặt, mỉm cười vỗ vai Dịch Quan, nói: "Bạn bè nói chuyện phiếm thôi mà. Cậu gọi luật sự làm gì chứ."
Ba người còn lại nghe xong, đồng thời trợn mắt nhìn qua.
Còn Dịch Quan lại có vẻ rất lo lắng nên tiếp tục uy hiếp: "Nếu anh còn mù quáng nghi ngờ tôi và cả nhóm trong phòng làm việc của tôi thì tôi sẽ gọi luật sư đấy."
Hoắc Minh Tri giật giật khóe miệng, kẻ có tiền này thật quá độc ác.
Lúc này, Quý Lãng bỗng đi ra khỏi phòng bệnh, đứng ở cửa nói với Đông Vĩnh Nguyên: "Đi làm thủ tục xuất viện, thuận tiện mua hai bộ đồ mang qua đây."
Hôm qua sau khi bị rơi xuống sông quần áo của họ đã ướt đẫm nên tất nhiên không thể mặc lại.
"Bà chủ tỉnh rồi?" Đông Vĩnh Nguyên theo bản năng hỏi.
"Ừm." Quý Lãng ừ một tiếng rồi xoay người quay vào phòng bệnh.
Những người còn lại nghe thấy Vu Miểu Miểu tỉnh đều cảm thấy vui vẻ. Họ nhanh chóng phân công, Đông Vĩnh Nguyên đi làm thủ tục xuất viện, Đan Tuấn Nghị và Dịch Quan ra ngoài mua quần áo, Bắc Phồn giúp thu dọn đồ đạc.
Hoắc Minh Tri bị bỏ lại tại chỗ không ai quan tâm rất mất mặt sờ mũi: “Các cậu không nói cho tôi biết, tôi tự điều tra không được sao?"
Làm cảnh sát, bệnh nghề nghiệp thấy gì đó khó hiểu muốn điều tra đến cùng khiến anh ta vô cùng tò mò về thái độ thần bí của mấy người trong phòng làm việc của Quý Lãng, giống như mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, không biết rõ khiến trong lòng anh ta thấy ngứa ngáy.
Thấy người ta không muốn gặp mình, Hoắc Minh Tri cũng không đi vào để người ta ghét thêm, vừa gọi điện thoại cho Phó Đội Trưởng đội mình, vừa đi ra ngoài: "Đi tìm hiểu chuyện ở khu vui chơi ngày hôm qua xem có điểm gì đáng nghi không."
Thủ tục xuất viện được làm xong một cách nhanh chóng, tuy bác sĩ điều trị nhấn mạnh tốt nhất vẫn nên nằm viện theo dõi một thời gian nữa vì dù gì hai người cũng rơi xuống từ nơi cao như vậy, có thể có gì đó khác vẫn chưa phát hiện ra được. Nhưng hai người vội đi tìm Oa Oa, làm gì có thời gian tĩnh dưỡng trong bệnh viện. Chờ Dịch Quan và Đan Tuấn Nghị cầm quần áo mới mua qua, hai người thay xong sau đó đi ra khỏi bệnh viện.
Sau khi xuất viện, hai người ngồi xe của Đông Vĩnh Nguyên chạy thẳng đến biệt thự, tuy ba người khác trong phòng làm việc cũng rất muốn giúp nhưng ngoại trừ sự quan tâm với việc này thì cũng không có tác dụng gì khác, vì thế đành ai về nhà nấy rồi tìm hiểu tin tức qua WeChat với Đông Vĩnh Nguyên.
Một tiếng sau, ba người đã đến biệt thự.
Đông Vĩnh Nguyên dẫn hai người lên thẳng tầng cao nhất của biệt thự, chỉ vào những quân cờ vương vãi dưới mặt đất nói: "Tối hôm qua họ còn đang ở đây chơi cờ, trên mặt đất vốn có hai chiếc điện thoại. Tôi đã nhặt lên và đặt chúng dưới tầng hầm rồi.”
Ánh mắt Vu Miểu Miểu đảo qua mặt đất rồi mới nhanh chóng nhìn thấy một con búp bê quen thuộc ở một góc sân thượng, cô đi qua đó và nhặt nó lên.
Không thấy Liễu Mị Nhi mà cấm chế vẫn còn ở đây? Mi mắt Vu Miểu Miểu chớp lóe.
"Có phát hiện gì sao?" Quý Lãng hỏi.
"Em đã hạ cấm chế vào bên trong gấu bông, dùng để hạn chế quỷ hồn trong con gấu bông tự do ra ngoài. Với tu vi của Liễu Mị Nhi không thể nào tự thoát khỏi gấu bông, cho nên chỉ có thể bị ngoại lực mạnh mẽ đột phá. Nhưng nếu ngoại lực mạnh mẽ đột phá thì cấm chế cũng sẽ bị phá hủy chứ không còn nguyên vẹn thế này. Trừ khi em tự tay thả cô ấy ra, hoặc là Oa Oa thả cô ấy ra." Vu Miểu Miểu nói.
"Chẳng lẽ Oa Oa thả cô ấy ra để báo tin cho chúng ta?" Đông Vĩnh Nguyên suy đoán.
"Không thể nào, hôm qua thời gian kết giới nghiền nát và thời gian Oa Oa bị phong ấn chưa đến một phút đồng hồ, nếu có thời gian đi thả Liễu Mị Nhi thì Oa Oa đã có thể tự chạy thoát." Vu Miểu Miểu lắc đầu.
"Vậy còn tình huống nào khác không?" Quý Lãng hỏi.
"Còn có một tình huống, đó là Liễu Mị Nhi đi qua cửa quỷ." Vu Miểu Miểu nói.
"Cửa quỷ? Liễu Mị Nhi là lệ quỷ, tự cô ta tiến vào cửa quỷ, điều đó là không thể nào. Hơn nữa, có lẽ cô ta cũng không có năng lực mở ra cửa quỷ. Trừ khi là... Đại Hổ?" Đông Vĩnh Nguyên phản ứng mạnh mẽ.
"Không sai, tuy cấm chế tôi bố trí không có uy lực quá mạnh nhưng cũng không dễ bị phá vỡ, hơn nữa còn có thể phá vỡ chỉ trong thời gian ngắn ngủi một phút đồng hồ. Trong tay Nguyên Bạch – người có sức mạnh gần đạt đến mức quỷ tướng hãm hại được Oa Oa, cho thấy Đại Hổ hoàn toàn không phải đối thủ của bọn chúng. Có lẽ vào thời khắc nguy hiểm, Đại Hổ đã mở cửa quỷ để trốn vào, dưới tình thế cấp bách Liễu Mị Nhi cũng xuyên qua cửa quỷ, mới có thể bị rút hồn thể ra khỏi cấm chế một cách hoàn hảo." Vu Miểu Miểu suy đoán.
Ngoại trừ Linh Miêu - sứ giả âm dương thì bất cứ thực thể nào cũng không được tự do ra ngoài cửa quỷ.
Quý Lãng nghe đến đó, đầu mày hiện lên tia nghi ngờ, vậy không phải Miểu Miểu càng đáng lo hơn Oa Oa sao? Sao sau khi cô xuất viện chuyện đầu tiên làm là lại đến biệt thự tìm Hắc Miêu?
"Oa Oa, hiện tại thế nào?" Quý Lãng lên tiếng hỏi.
"Đúng đấy, nếu Đại Hổ đã đi vào Địa phủ thì chắc chắn sẽ không còn nguy hiểm nữa. Chúng ta nên đi tìm Oa Oa trước." Đông Vĩnh Nguyên cũng nói.
Vu Miểu Miểu nghe vậy, trên mặt lập tức lộ ra một nụ cười khổ: "Tôi không cảm nhận được."
"Cái gì?" Đông Vĩnh Nguyên lập tức kêu lên một tiếng thảm thiết: "Bà chủ, cô, cô không cảm ứng được Oa Oa, vậy chẳng phải là..."
Oa Oa là pháp khí bản mệnh của Vu Miểu Miểu, chỉ cần không phải bị tổn hại thì chủ nhân sẽ cảm ứng được. Biết rõ điểm ấy, Đông Vĩnh Nguyên vừa nghe Vu Miểu Miểu nói không cảm ứng được Oa Oa, theo bản năng cảm thấy Oa Oa đã bị hủy rồi.
Quý Lãng bên cạnh cũng thay đổi sắc mặt, Oa Oa chết rồi?
"Xùy, miệng quạ bớt nói lời xui xẻo đi." Vu Miểu Miểu không đợi Đông Vĩnh Nguyên nói xong đã vội xùy một tiếng khinh thường đáp: "Oa Oa rất ổn, tôi nhất định sẽ tìm Oa Oa về."
"Vậy sao cô lại không cảm ứng được Oa Oa?" Đông Vĩnh Nguyên không quan tâm Vu Miểu Miểu mắng anh ta, sốt ruột truy hỏi.
"Là tôi chủ động cắt đứt liên hệ với Oa Oa." Vu Miểu Miểu không đợi họ hỏi, tiếp tục giải thích: "Oa Oa là tôi dùng bí thuật của Vu tộc luyện chế thành, vì muốn dưỡng linh nên nó và tôi gắn bó rất mật thiết, cho nên một khi Oa Oa bị thương thì tôi sẽ bị phản phệ rất nghiêm trọng. Lúc này, có lẽ Oa Oa đã bị ai đó dùng phương pháp nào đó phong ấn, loại phong ấn này rất mạnh nên khiến tôi ngất đi. Chỉ cần chưa giải trừ được phong ấn này thì sức mạnh của tôi cũng sẽ bị kiềm hãm liên tục. Cho nên tôi chỉ có thể tạm thời cắt đứt liên hệ với Oa Oa, như vậy tôi mới có sức mạnh đi cứu Oa Oa. Nhưng trước khi tìm được Oa Oa, sức mạnh của tôi chỉ còn được năm phần so với trước thôi."
Nếu không phải cô cắt đứt liên hệ với Oa Oa thì trong thời gian ngắn cô không thể xuống giường, còn Oa Oa căn bản không đợi được lâu đến vậy. Cô chỉ có thể mạo hiểm cắt đứt kết nối.
Đông Vĩnh Nguyên hiểu ra gật đầu, anh ta nói trước nay chưa từng thấy có một người nào bị phản phệ mà ngủ một đêm đã phục hồi như cô.
"Cho nên em mới đến tìm Hắc Miêu, muốn nhờ nó giúp em tìm Oa Oa?" Quý Lãng hiểu ra.
"Không sai, bây giờ em đã cắt đứt liên hệ với Oa Oa, không thể cảm ứng được vị trí của nó nên chỉ có thể dựa vào Hắc Miêu tìm linh hồn thôi. Hắc Miêu và Oa Oa chung sống bên nhau lâu như vậy, chắc chắn có thể tìm được Oa Oa." Vu Miểu Miểu có chút lo lắng nói: "Nhưng đêm qua nó đi vào cửa quỷ, sao hôm nay vẫn chưa trở về."
Quý Lãng thấy Vu Miểu Miểu lo lắng, suy đoán: "Có phải cắt đứt liên hệ của em không thể quá lâu hay không?"
"Ừm, tối đa chỉ được một ngày. Nếu trong vòng một ngày không thể tìm được Oa Oa về để nối lại liên hệ thì Oa Oa sẽ thật sự tách ra khỏi em một cách hoàn toàn. Một khi hồn thể của Oa Oa tách ra khỏi em, linh hồn sẽ không thể nào tiến hóa được nữa, mãi mãi chỉ là một tàn hồn. Hơn nữa, nếu Oa Oa hoàn toàn tách khỏi em, trong vòng ba ngày không đưa đến Địa phủ đầu thai thì hồn phách Oa Oa sẽ nhanh chóng tiêu tan." Vu Miểu Miểu gấp đến mức dậm chân: "Rõ ràng là nghỉ phép, em nên mang Oa Oa theo bên mình, đều tại em hết."
"Em đừng tự trách! Chúng ta tìm được Oa Oa quan trọng hơn." Quý Lãng bình tĩnh an ủi Vu Miểu Miểu: "Bây giờ ngoại trừ chờ Hắc Miêu trở về, chính chúng ta cũng phải nghĩ cách tìm vị trí của Oa Oa đi. Quỷ tướng xuất thế sẽ phải có dị tượng..."
Quý Lãng nhìn Đông Vĩnh Nguyên, hỏi: "Hiệp hội các anh có manh mối gì không?"
"Bây giờ tôi sẽ gọi điện hỏi ngay." Đông Vĩnh Nguyên gọi điện thoại, đi sang một bên hỏi thăm.
Địa phủ.
Hai tên quỷ sai đang chạy như điên đuổi theo sau một con Hắc Miêu và một nữ quỷ mặc áo đỏ. Trên người nữ quỷ mặc áo đỏ kia đầy oán khí, rõ ràng là một lệ quỷ. Một lệ quỷ chạy vào cửa quỷ, chỉ có thể bị đưa đến chỗ phán quan chờ xét xử, sau khi xét xử sẽ nhốt vào tầng cấp tương ứng trong mười tám tầng địa ngục, sao có thể còn đang chạy như điên bên ngoài quỷ giới được. Cho nên quỷ sai thấy lập tức đuổi theo.
Nhưng họ đuổi suốt một đêm, họ nghĩ mãi không ra rõ ràng Hắc Miêu là sứ giả âm dương, bạn bè của quỷ giới, tại sao không giúp họ cùng bắt lệ quỷ mà còn dẫn lệ quỷ chạy trốn.
"Miêu chủ tử, chúng ta mau về đi. Nguyên công tử sai chúng ta đi tìm Vu sư đại nhân." Liễu Mị Nhi vừa chạy, vừa lo lắng nói. Sao Miêu chủ tử chạy cả buổi mà không đưa mình rời khỏi Địa phủ chứ?
"Meo." Hắc Miêu dừng chân lại, kêu ‘meo meo’ với tên quỷ sai đang đuổi theo.
"Linh Miêu, mày thân là sứ giả âm dương, sao lại che chở con lệ quỷ này." Quỷ sai lớn tiếng chất vấn.
"Meo…” Hắc Miêu nhấc chân vẽ một vòmg tròn trên không trung, trong đôi mắt lập tức hiện ra một cửa quỷ nho nhỏ, Hắc Miêu chỉ chỉ Liễu Mị Nhi, lại chỉ chỉ cửa quỷ.
Quỷ sai nhìn hiểu ra ngay, không thể tin nổi nói: "Mày còn muốn thả nữ quỷ này về dương gian, không thể nào. Chưa nói đến việc mày không có năng lực này, cho dù mày có thì làm vậy là vi phạm pháp luật Địa phủ."
Liễu Mị Nhi như bừng tỉnh sau câu nói này của quỷ sai. Cô ta đang không hiểu tại sao Miêu chủ tử cứ dẫn cô ta chạy lòng vòng trong Địa phủ lâu như vậy mà mãi không đưa cô ta về dương gian, thì ra là không thể quay về.
Liễu Mị Nhi xoay tròn đôi mắt, ánh mắt chăm chú nhìn vào Yêu Bài hai tên quỷ sai đuổi theo, lập tức tính kế trong lòng.
"Miêu chủ tử, cậu mở cửa quỷ chờ tôi." Liễu Mị Nhi nói khẽ.
Hắc Miêu khó hiểu, còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy Liễu Mị Nhi vừa rồi còn rất sợ chết bỗng lượn lờ ra ngoài. Vừa đi còn vừa quấn quấn sợi tóc mình, đôi mắt đẹp lưu chuyển trông vô cùng lẳng lơ.
Cô ta vốn là diễm quỷ, sau khi chết mọi kỹ năng tu vi đều tăng thêm vào sức quyến rũ, lúc này mở ra toàn bộ sức quyến rũ, chỉ ngại ngùng e lệ cười với tên quỷ sai, tên quỷ sai kia đã bị lung lay.
"Hai vị quỷ sai ca ca đuổi theo tôi như vậy làm tôi rất sợ đó." Liễu Mị Nhi đi đến gần, bỗng loạng choạng một cái, cả người ôm chầm lấy một tên quỷ sai trong đó.
Tên quỷ sai kia lập tức theo bản năng đỡ lấy, nhưng ngay sau đó thấy có gì đó không đúng, bỗng nhắm chặt mắt lại, lắc đầu thật mạnh như muốn xua tan thứ gì đó.
Nguy rồi! Quả đúng là quỷ sai, khả năng chống lại sự quyến rũ lại mạnh như thế?
Liễu Mị Nhi biết kỹ thuật quyến rũ của mình không hấp dẫn được hai tên quỷ sai này bao lâu, ngón tay nhanh chóng dời xuống, chạm vào lệnh bài bên hông quỷ sai, rồi kéo một cái, bay nhanh về phía sau, nói: "Miêu chủ tử, mở cửa quỷ."
Hắc Miêu không rõ thế nào nhưng móng vuốt vẫn vung lên, cắt ra một đường cửa quỷ.
Liễu Mị Nhi không quan tâm, cầm lệnh bài lao vào cửa quỷ, lập tức chớp lóe rồi biến mất.
"Meo?" Hắc Miêu bỗng kinh ngạc, cửa quỷ có phạm vi quy định, với lệ quỷ chỉ được vào không được ra, cho nên vừa rồi nó mới định nhờ quỷ sai hỗ trợ.
"Yêu Bài của tôi?" Bỗng nhiên, một tiếng thét kinh hãi vang lên, chính là tên quỷ sai đã tỉnh lại.
Hắc Miêu bị hoảng sợ, đầu vội chui vào cửa quỷ, đảo mắt biến mất không thấy đâu nữa. Đồng thời cũng hiểu ra tại sao quỷ phó nhà nó có thể xuyên qua cửa quỷ, Yêu Bài quỷ sai là tượng trưng cho thân phận quỷ sai, có được quyền hạn ra vào Địa phủ.
Sau khi ra rồi mới phát hiện bên ngoài là núi rừng xa lạ.
"Đây là đâu? Chúng ta vẫn chưa trở lại biệt thự?" Liễu Mị Nhi nhìn một nơi hoàn toàn xa lạ, luống cuống hỏi: "Không biết nơi này cách Hải Thành có xa hay không, không có điện thoại, sao chúng ta có thể tìm được Vu sư đại nhân đây?"
"Meo?" Hắc Miêu cũng nghi ngờ nhìn xung quanh, trái lại nó có vẻ bình tĩnh hơn Liễu Mị Nhi một chút, cửa quỷ xuất hiện sự biến dạng, có lẽ là Yêu Bài của quỷ sai tạo ra. Yêu Bài của quỷ sai sẽ tự động cảm ứng được nơi có âm khí mạnh gần lối ra vào nhất.
"Miêu chủ tử, cậu có thể tìm được đường về không?" Liễu Mị Nhi có chút sốt ruột, nơi này nhìn vô cùng hẻo lánh, hiện giờ mình không có thực thể, cũng không có điện thoại, cho dù biết đường về cũng chẳng biết phải mất bao lâu mới tìm được Vu Miểu Miểu.
"Meo!" Hắc Miêu bỗng chạy về trước vài bước, nhìn về phía một khe núi cách đó không xa.
"Đó là khí tức của Nguyên công tử?" Liễu Mị Nhi nhìn về phía quỷ khí bay lên từ khe núi, trong đó có khí tức quen thuộc, đúng là Nguyên Bạch: "Oa Oa và Quỷ công tử ở đây. Chúng ta phải nghĩ cách nói Vu sư đại...
Liễu Mị Nhi còn chưa dứt lời, Hắc Miêu đã chạy nhanh về phía khe núi.