Lọc Truyện

VU SƯ

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Vu Miểu Miểu mỹ mãn ngủ trưa một giấc, trước khi tỉnh lại, theo thói quen lăn trên giường một vòng, lăn được một nửa, cơ thể hình như bị gì đó cản lại, cô kinh ngạc mở mắt, đập vào mắt chính là gương mặt trầm tĩnh của Quý Lãng.

“Tướng công.” Vu Miểu Miểu vui mừng gọi, lúc này mới phát hiện, vừa nãy mình lăn suýt bị rơi xuống đất, là Quý Lãng giơ tay ngăn cô lại: “Tướng công anh tỉnh rồi.”

“Ừm.” Quý Lãng dậy trước Vu Miểu Miểu mười mấy phút, sau khi tỉnh lại anh cũng không tiếp tục làm việc, mà khác thường ngồi xổm trước sô pha, ngồi mãi cho tới lúc này. Cũng vì như thế, anh mới có thể kịp thời đỡ Vu Miểu Miểu khi cô trở mình.

“Tướng công tôi huấn luyện quân sự xong rồi.” Vu Miểu Miểu lật người ngồi dậy, lúc này mới phát hiện trên người mình đắp một tấm thảm mỏng.

Là tướng công cố ý đắp cho cô, rõ ràng lúc anh ngủ cũng không đắp thảm mà.

“Ừm.” Lúc tỉnh dậy nhìn thấy Vu Miểu Miểu, Quý Lãng đã biết rồi: “Búp bê.”

Quý Lãng đưa búp bê cho Vu Miểu Miểu.

Vu Miểu Miểu ôm búp bê vào lòng, thuận miệng nói: “Tôi còn tưởng anh để búp bê ở biệt thự chơi cùng Hạng Ninh đấy chứ.”

“Nó không ồn.” Quý Lãng nói.

Vu Miểu Miểu hiểu rồi, tướng công muốn nói búp bê không ồn không quậy rất ngoan ngoãn, cho nên anh mới không đưa búp bê đi.

“Nghe thấy chưa, tướng công khen mi đó.” Vu Miểu Miểu cúi đầu nói với búp bê.

“Ahahaha...” Búp bê vui vẻ phát ra tiếng cười sang sảng.

“Có điều gần đây có phải mi ăn hơi nhiều không.” Vu Miểu Miểu xoay búp bê mấy vòng, chọt vào bụng nó nói. Lúc vừa vào cửa cô đã phát hiện, nhưng khi đó búp bê được Quý Lãng ôm, cô cũng sợ đánh thức Quý Lãng nên không nói.

Quý Lãng sửng sốt, nhớ lại chuyện trong khoảng thời gian này mỗi ngày anh đều có thể ngủ được một hai tiếng, không khỏi có chút căng thẳng nói: “Có lẽ búp bê nuốt chửng năng lực mộng yểm của tôi, khoảng thời gian này ngày nào tôi cũng ngủ một hai tiếng. Búp bê ăn nhiều quá, liệu có chuyện gì không?”

“Ăn quá nhiều, năng lượng búp bê hấp thu sẽ không dễ tiêu hóa, sẽ tràn ra ngoài cơ thể.” Vu Miểu Miểu nói.

“Tràn ra ngoài cơ thể?”

“Nói một cách đơn giản, búp bê nuốt chửng năng lực mộng yểm của anh, nếu nó nuốt quá nhiều, lại không thể tiêu hóa, vậy thì cơ thể nó cũng sẽ lan tràn sức mạnh mộng yểm.” Vu Miểu Miểu giải thích: “Nhưng sức mạnh mộng yểm trên người anh và trên người búp bê không giống nhau. Lúc sức mạnh mộng yểm ở trên người anh, anh có thể khống chế sức mạnh mộng yểm, chi cần anh không muốn, người bên cạnh anh sẽ không vì sức mạnh mộng yểm mà gặp ác mộng, nhiều nhất lúc ngủ có chút đè nén mà thôi. Nhưng búp bê thì khác, nó không thể khống chế sức mạnh mộng yểm, một khi sức mạnh mộng yểm trong cơ thể nó tràn ra ngoài, sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến người bên cạnh.”

Quý Lãng hơi hiểu: “Ý cô là, bây giờ búp bê đã trở thành búp bê ác mộng.”

“Đúng vậy, trạng thái của nó hiện nay, ai chạm vào cũng đều có thể gặp ác mộng.” Vu Miểu Miểu nói rồi, điểm chú ngữ lên đầu nó: “Gần đây không thể đưa mi ra ngoài được, đợi mi tiêu hóa xong năng lượng này rồi tính sau. Có điều mi chăm sóc cho tướng công rất tốt, vẫn phải khen mi.”

“Ahahaha...” Búp bê nguyền rủa vui vẻ cười lớn.

Chạm vào một chút sẽ có thể gặp ác mộng, búp bê đã nuốt chửng bao nhiêu sức mạnh mộng yểm của anh rồi? Nghĩ đến đây, Quý Lãng không nhịn được nhìn về phía búp bê đang cười lớn, không tự chủ giơ tay vỗ đầu nó.

Búp bê thân mật cọ cọ, dáng vẻ hưởng thụ.

“Không được chiếm tiện nghi của tướng công, tướng công là của ta.” Vu Miểu Miểu tức giận ném búp bê lên sô pha.

Búp bê cũng không giận, mỉm cười đứng dậy, tự mình nhảy xuống sô pha, chạy đến chỗ có ánh mặt trời cạnh cửa sổ, ngã lưng, nằm xuống, tắm nắng.

Quý Lãng thấy Vu Miểu Miểu tức giận, không biết cô nhóc này cố ý làm cho mình xem, hay thật sự ghen với búp bê, nhưng anh vẫn giơ tay, học dáng vẻ ban nãy, cũng vỗ nhẹ lên đầu Vu Miểu Miểu.

Vu Miểu Miểu sửng sốt, ngẩng đầu, nhìn bay tay lớn trên đỉnh đầu mình, vươn tay kéo xuống, để bàn tay Quý Lãng áp sát vào mặt cô: “Tôi muốn sờ mặt.”

Quý Lãng cứng ngắc, theo bản năng muốn rút tay về, nhưng lại không biết nghĩ đến chuyện gì, tay không cử động nữa, chỉ nói: “Tôi còn có chút việc, đợi làm xong, đưa cô đi ăn.”

“Ừm, vậy tôi xuống dưới trò chuyện với nhóm Đông Đông.” Vu Miểu Miểu cũng không tiếp tục dính lấy Quý Lãng nữa, dù sao ngày mai là cuối tuần, cô có thể ở nhà hai ngày. Còn về búp bê, Vu Miểu Miểu không mang xuống, cô sợ nhóm Bắc Phồn không cẩn thận chạm vào.

Sau khi Vu Miểu Miểu rời khỏi một lúc, Quý Lãng vẫn cảm thấy lòng bàn tay mình nóng hổi, anh không nhịn được dùng sức nắm lại, nhưng hơi nóng kia vẫn không tan đi, ngược lại thuận theo cánh tay trực tiếp chảy vào tim. Nếu lúc này anh quay đầu lại, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong cửa kính thủy tinh, sẽ có thể phát hiện anh đang mỉm cười.

Lúc Vu Miểu Miểu từ trên lầu đi xuống, bốn người Bắc Phồn đang tụ lại với nhau, hình như đang tranh luận gì đó.

“Thật đấy Dịch Quan, bùa này cậu cầm lấy đi, tôi cố ý tìm sư phụ vẽ, chỉ năm mươi tệ thôi.” Đông Vĩnh Nguyên nói.

“Anh có hổ thẹn không vậy, bùa sư phụ anh vẽ, anh lấy ra bán cho tôi? Bán còn mắc hơn cả quán Di Hòa ngoài thành nữa.” Dịch Quan nói.

Một lá bùa ở quán Di Hòa chỉ có ba mươi tệ thôi.

“Bùa của quán Di Hòa sao có thể so được với bùa của sư phụ tôi, tôi cho cậu biết, năm mươi tệ thật sự không mắc đâu, người khác đến mua, ít nhất cũng phải năm trăm.” Đông Vĩnh Nguyên nói.

“Tôi cám ơn anh nhiều, còn giảm giá cho tôi. Có điều không dùng đến đâu, người anh em tôi đây không tin quỷ thần.” Dịch Quan nói.

“Năm mươi tệ không mua được thiệt thòi, không mua được lừa đảo, cậu cầm lấy coi như phòng thân. Tôi thấy sắc mặt của cậu, gần đây có lẽ sẽ gặp xui xẻo.” Đông Vĩnh Nguyên nói.

“Đông Tử anh đúng là táng tận lương tâm, vì năm mươi tệ mà trù ẻo tôi?” Dịch Quan tức giận rồi.

“Đông Tử, tôi coi như đã biết tại sao kịch bản của chúng tôi lại không bán được, với trình độ chào hàng này của anh, ai chịu mua chứ?” Bắc Phồn bắt đầu nghi ngờ trình độ nghiệp vụ của Đông Vĩnh Nguyên.

“Đúng vậy.” Đan Tuấn Nghị cũng phụ họa.

“Sao các người lại không tin tôi chứ, tôi biết xem tướng, mọi người cũng biết mà.” Đông Vĩnh Nguyên sốt ruột.

“Biết, biết, năm ngoái anh nói tôi phát tài, sau đó quả nhiên tôi trúng số, đổi được năm tệ.” Bắc Phồn trợn mắt: “Trừ đi hai tệ tiền vốn, kiếm được ba tệ.”

“Đầu năm nay anh cũng xem mệnh cho tôi, nói tôi có số đào hoa, sau đó hàng xóm đưa con gái năm tuổi nhà họ đến chỗ tôi, nhờ tôi trông giúp một tuần, chơi đồ hàng với con bé.” Đan Tuấn Nghị cũng nói.

“Các người...” Đông Vĩnh Nguyên vô cùng đau đớn: “Tôi lừa cậu làm gì, tôi thiếu năm mươi tệ của cậu chắc?”

“Bây giờ không phải vấn đề năm mươi tệ nữa, tôi cảm thấy nếu tôi lấy bùa của anh, cảm giác giống như ngầm thừa nhận lời trù ẻo của anh vậy, thật sự không may mắn.” Dịch Quan không tin quỷ thần, nhưng cũng không thích dính xui xẻo.

Đông Vĩnh Nguyên rất khó chịu, sao anh ta nói mà chẳng ai tin vậy, sư phụ anh ta là trưởng lão hội Huyền Học mà, một lá bùa ngàn vàng khó cầu, tên nhóc Dịch Quan này, lợi ích mang đến trước mặt cũng không biết chiếm lấy.

“Bà chủ.” Lúc này, Đông Vĩnh Nguyên nhìn thấy Vu Miểu Miểu đang từ trên lầu đi xuống, lập tức kích động nói: “Cô mau giúp tôi nói chuyện, bùa của tôi có phải rất linh không.”

Người khác không biết giá trị lá bùa của mình, nhưng bà chủ nhất định sẽ biết.

Ba người Bắc Phồn nghe vậy, toàn bộ đều kinh ngạc nhìn về phía Vu Miểu Miểu: “Bà chủ, cô từng mua bùa của Đông Tử rồi à?”

Vừa rồi mấy người họ nói chuyện Vu Miểu Miểu cũng nghe thấy, suy đoán Đông Vĩnh Nguyên hẳn cũng nhìn ra quỷ khí trên người Dịch Quan, cho nên muốn đổi cách khác đưa lá bùa cho Dịch Quan trừ quỷ khí. Còn về việc cố chấp muốn lấy tiền, Vu Miểu Miểu đoán, có lẽ là nhánh truyền thừa của Đông Vĩnh Nguyên, có quy tắc ra tay nhất định phải lấy tiền.

“Không có, nhưng tôi từng thấy sư phụ của Đông Đông bán bùa dưới Thiên Kiều, một lá bùa quả thật đáng năm trăm.” Vu Miểu Miểu thuận miệng bịa chuyện: “Rất nhiều người xếp hàng mua, cho nên hẳn là rất hiệu nghiệm.”

“......” Mọi người.

“......” Đông Vĩnh Nguyên.

Sư phụ, đệ tử có lỗi với thầy, để thầy phải đến Thiên Kiều làm ăn.

“Quan Quan, anh xem như quan tâm việc làm ăn của sư phụ Đông Đông đi, mua một lá, lát nữa tôi tặng anh một con búp bê mơ đẹp.” Vu Miểu Miểu nói.

Vừa khéo búp bê lúc này đã biến thành búp bê ác mộng, cũng không thể bảo nó nuốt chửng quỷ khí trên người Dịch Quan, cứ dùng bùa đuổi quỷ của sư phụ Đông Vĩnh Nguyên vậy.

“Vậy...vậy cũng được, tôi mua.” Dịch Quan suy nghĩ, sư phụ Đông Tử lớn tuổi rồi còn phải ở Thiên Kiều bán bùa lừa người ta...khụ...mưu sinh, cũng không dễ dàng, coi như quan tâm chăm sóc người lớn tuổi vậy.

Dịch Quan nhận lá bùa, tùy ý gấp lại nhét vào túi, sau đó lấy điện thoại gửi bao lì xì năm mươi tệ cho Đông Vĩnh Nguyên.

Bắc Phồn và Đan Tuấn Nghị thấy một loạt động tác của Dịch Quan, mắt lập tức sáng lên: “Đông Tử, cho tôi một lá đi, tôi cũng chăm sóc chuyện làm ăn của sư phụ anh.”

Nói xong, cũng không đợi Đông Vĩnh Nguyên trả lời có hay không, tập thể bọn họ lại quay đầu nhìn Vu Miểu Miểu: “Bà chủ, chúng tôi mua bùa rồi, có tặng búp bê mơ đẹp không?”

“Không tặng! Hết rồi.” Vu Miểu Miểu còn chưa trả lời, Đông Vĩnh Nguyên đã tức giận trước.

Coi bùa của sư phụ anh ta là gì hả? Có biết bên ngoài có bao nhiêu người, khóc lóc la hét cũng mua không được không? Một đám ngu ngốc coi trân châu là mắt cá.

Mọi người thấy Đông Vĩnh Nguyên thật sự tức giận, mỉm cười, cũng không ồn ào đòi chăm sóc việc làm ăn của ông lão nữa, nhưng vẫn vây quanh Vu Miểu Miểu hỏi: “Bà chủ, gần đây giấc ngủ tôi không tốt, cho tôi thêm một con búp bê mơ đẹp đi.”

Từ sau khi Bắc Phồn dùng qua búp bê mơ đẹp, liền yêu thích sâu sắc, chỉ tiếc trước đây Vu Miểu Miểu luôn nói không có, lúc này cậu ta mới không còn cách nào.

“Chỉ có một con thôi, vừa nãy tôi đã hứa cho Quan Quan rồi.” Nói rồi, Vu Miểu Miểu lấy ra một con búp bê mơ đẹp trong túi xách.

“Đúng vậy, một con thôi, các người chờ lần sau đi.” Dịch Quan nhận búp bê mơ đẹp, cầm lên hôn một cái, sau đó trân trọng cất vào túi đựng laptop tùy thân của mình, so với dáng vẻ tùy tiện nhét lá bùa vào khi trước hoàn toàn khác biệt.

Đông Vĩnh Nguyên nhìn thấy lại có một loại xúc động muốn ói máu.

Vu Miểu Miểu thấy Bắc Phồn có chút thất vọng, lại giải thích: “Hơn nữa búp bê mơ đẹp dùng nhiều sẽ không còn hiệu quả, lúc trước anh đã dùng hai lần, lấy thêm cũng vô ích.”

“Như vậy sao.” Bắc Phồn vẫn thất vọng như cũ.

“Vậy tôi thì sao? Lúc nào mới cho tôi một con.” Đan Tuấn Nghị cảm thấy bản thân bị cô lập: “Người trong công ty, chỉ có tôi chưa có.”

Vu Miểu Miểu mỉm cười: “Đợi khi anh cần, tôi sẽ đưa cho anh.”

“Tôi nhớ kỹ rồi đấy.” Đan Tuấn Nghị nghe vậy, cũng rất vui vẻ.

“Đồ ngốc, có một vài thứ cả đời này không cần dùng đến mới là tốt nhất.” Đông Vĩnh Nguyên bên cạnh không nhịn được phỉ nhổ, có điều giọng nói anh ta không lớn, mọi người không nghe rõ lắm.

Vu Miểu Miểu giải quyết xong chuyện của Dịch Quan, liền xoay người đến khu đọc sách, vừa đi, vừa lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Đông Vĩnh Nguyên: [ Đừng giận nữa, sau này Quan Quan sẽ cám ơn anh. ]

Đông Vĩnh Nguyên đọc tin nhắn, lúc này tâm trạng mới tốt hơn một chút: [ Cho nên Dịch Quan thật sự sẽ gặp xui xẻo? ]

Bà chủ: [ Trên người anh ấy có quỷ khí, hẳn đã gặp phải quỷ, có điều không nguy hiểm đến tính mạng, con quỷ kia chắc không muốn hại anh ấy. ]

Đông Vĩnh Nguyên: [ Chẳng trách tôi thấy ấn đường cậu ta đen thui, thì ra là gặp phải quỷ. ]

Sớm biết không đưa bùa cho cậu ấy, để cậu ấy xui xẻo mấy ngày rồi tính sau.

Vu Miểu Miểu vừa nghe Đông Vĩnh Nguyên biết xem tướng, kinh ngạc nói: [ Chẳng phải anh là kẻ vô dụng giới Huyền Học sao? Còn biết xem tướng? ]

Vu Miểu Miểu rất có hứng thú với thuật xem tướng của giới Huyền Học, ngắm nghía gương mặt một lúc đã có thể biết được rất nhiều chuyện, còn có thể dự đoán trước nguy hiểm, không như vu sư bọn họ, phải đến khi nguy hiểm sắp đến gần mới có thể phát giác được.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT