Hôm nay tâm trạng Dịch Quan rất tốt, không ngờ bà chủ vừa huấn luyện quân sự trở về đã tặng cho mình búp bê mơ đẹp.
“Tôi về trước đây.” Dịch Quan in và đóng kịch bản mình đã sửa xong, đưa cho Bắc Phồn: “Cậu sửa xong thì giúp tôi đưa lên luôn nhé.”
“Hôm nay về sớm như vậy à?” Bắc Phồn nhìn đồng hồ, mới tám giờ tối. Trong thời kỳ phải chạy cho kịp kịch bản, thông thường họ phải tăng ca đến sau mười giờ mới có thể về nhà.
“Hôm nay về nhà ngủ sớm chút.” Dịch Quan nói.
“À, búp bê mơ đẹp.” Vẻ mặt Bắc Phồn hâm mộ.
“Vừa hay về thí nghiệm, xem thử có phải linh như cậu nói hay không, cái gì mà ngủ dậy một giấc hệt như tinh thần đang được đi spa vậy.” Từ sau khi họ xin bà chủ búp bê mơ đẹp bị từ chối, Bắc Phồn không thiếu lúc khoe khoang trước mặt họ, nói búp bê mơ đẹp của bà chủ linh nghiệm biết mấy. Cái gì mà trong mơ dường như nghe thấy giọng hát của thiên thần, cái gì mà đắp chăn như vòng ôm của mẹ, cái gì mà spa linh hồn, muốn khoa trương thế nào thì khoa trương thế đấy.
“Người dùng qua đều khen cả.” Bắc Phồn giơ ngón cái lên, miệng nở nụ cười tự tin.
“Đi đây.” Dịch Quan cười vẫy tay rời đi.
Nơi cậu ấy ở cách phòng làm việc không xa, ra ngoài khuôn viên đi một chuyến xe buýt, hai mươi phút là về đến nhà. Ở trạm xe chờ một lúc, cho đến khi xe buýt đến, Dịch Quan lên xe, tìm vị trí gần cửa sổ phía sau, đeo tai nghe nhìn cảnh đêm bên ngoài.
Đây là lúc thoải mái nhất trong một ngày của cậu ấy, thỉnh thoảng nhìn thấy chuyện thú vị bên ngoài cửa sổ sẽ quay lại, làm tài liệu sáng tác sau này. Hai mươi phút rất nhanh trôi qua, xe đến trạm, Dịch Quan xuống xe, theo thường lệ mua một tô mì khô ven đường, cầm trong tay chờ đèn giao thông, khu dân cư cậu ấy ở nằm ở con đường đối diện.
Dịch Quan nhìn con số trên đèn giao thông, nhìn từ mười biến thành chín, rồi lần lượt giảm xuống một, khi cậu ấy chuẩn bị băng qua đường, sau lưng truyền đến tiếng gọi.
“Cậu nhóc, đợi đã.”
Dịch Quan sửng sốt, chân phải xoay lại trong không trung, quay người nhìn về phía sau: “Ông chủ quán...”
“Vù” một tiếng, gần như cùng lúc, một chiếc xe con màu đen xẹt qua bên cạnh cậu ấy, tốc độ chiếc xe nhanh như gió, suýt nữa quật ngã cậu ấy.
Dịch Quan có chút ngơ ngác, theo bản năng quay lại nhìn về phía đối diện, con đường đối diện có một cặp tình nhân đang đi qua, vẻ mặt bình thường. Chiếc xe chạy vút qua kia đã không còn nhìn thấy biển số nữa, vì không xảy ra chuyện gì, cậu ấy chớp mắt liền quên mất.
“Ông chủ, gọi tôi sao?” Dịch Quan xoay người nhìn ông chủ tiệm mì khô.
“Đúng vậy, mì khô của cậu, tôi quên bỏ nước tương đặc chế, cậu đưa đây, tôi trộn lại cho cậu, nếu không sẽ không ngon.” Ông chủ nói.
Dịch Quan vừa nghe nói không có nước tương đặc chế, vội vàng cầm mì đưa qua đó, trêu chọc nói: “Ông chủ, tôi ăn mì ở tiệm anh đã hai năm rồi, chính là mê nước tương đặc chế của tiệm anh đấy, may mà anh nhớ ra, nếu không sẽ mất đi khách hàng trung thành như tôi rồi.”
Ông chủ kia là người sảng khoái, cười nói: “Vậy sao được, có điều cũng kỳ lạ, sao lại quên thêm cho cậu chứ.”
Anh ta trộn mì luôn theo trình tự, bình thường sẽ không quên thêm đồ ăn vào, hơn nữa vừa nãy anh ta cũng không bận nói chuyện với ai.
Dịch Quan liếc nhìn mười mấy loại gia vị bày trên sạp hàng của ông chủ, rất khâm phục nói: “Anh có thể nhớ ra đã quên thêm vào cho tôi, cũng lợi hại lắm rồi.”
“Đúng vậy, vừa nãy chợt nhớ ra, có lẽ ông trời cũng không muốn tôi mất đi vị khách trung thành như cậu.” Ông chủ cười đùa nói.
Dịch Quan mỉm cười trò chuyện với ông chủ, lại không biết ở nơi cách cậu ấy hai mét, một nữ quỷ ăn mặc già dặn, trang điểm tinh xảo, đang nhìn chằm chằm về phía cậu ấy. Cô ta muốn đến gần, nhưng hình như lại sợ hãi thứ gì đó.
“Xong rồi, cho cậu thêm quả trứng chần, không lấy tiền.” Ông chủ đưa phần mì khô mới trộn lại cho Dịch Quan.
“Cám ơn.” Dịch Quan cầm lấy mì khô rời đi, thuận lợi băng qua đèn giao thông, vào khu dân cư.
Khu dân cư mà cậu ấy ở là một nơi khá cũ, tầng sáu, không có thang máy, dưới lầu cũng là cửa sắt kiểu cũ phải dùng chìa khóa mới mở được. Dịch Quan đứng trước cửa tòa nhà đơn, lấy chìa khóa mở cửa, cửa sắt này cũ quá, lần nào cậu ấy cũng phải mở rất lâu.
Lúc này, một viên gạch đang từ ban công lầu sáu rơi xuống.
“Cẩn thận, mau tránh ra.” Nữ quỷ luôn đi theo cậu ấy phát hiện, hoảng hốt la lên một tiếng, muốn xông qua đẩy Dịch Quan, nhưng khi đến gần Dịch Quan khoảng hai mét, một luồng sáng vàng đột nhiên đánh bật cô ta ra ngoài.
Mắt thấy viên gạch sắp rơi trúng đầu Dịch Quan, cánh cửa làm sao cũng không mở ra được đột nhiên bị cậu ấy vặn ra, Dịch Quan bước vào bên trong.
“Rầm!”
Tiếng gạch rơi trùng hợp với âm thanh mở cửa sắt, thêm vào Dịch Quan đeo tai nghe, cậu ấy không hề phát hiện, trở về nhà.
Nữ quỷ không dám tin nhìn cảnh tượng kia, sau đó yếu ớt ngã dưới dất.
Dịch Quan về nhà, dưới sự giúp đỡ của búp bê mơ đẹp ngủ một giấc thật ngon, hôm sau tỉnh dậy sảng khoái thoải mái, tràn đầy tinh thần dọn dẹp nhà cửa một phen, sau đó giặt đồ mình dồn lại cả tuần.
“Ơ, đen như vậy sao.” Dịch Quan lấy lá bùa trong túi quần jeans mình mặc hôm qua ra, chính là lá bùa tốn năm mươi tệ mua từ tay Đông Vĩnh Nguyên: “Lẽ nào bị ra màu? Không đúng, quần jeans của mình có màu xanh, ra màu cũng phải là màu xanh chứ.”
Tuy Dịch Quan nghi ngờ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, tiện tay ném lá bùa đi, nhưng nhìn căn phòng mình quét dọn sạch sẽ, cậu ấy không nhẫn tâm phá hoại, cho nên lại thuận tay nhét vào túi quần mình mặc hôm nay.
Mãi cho đến thứ hai, cậu ấy tràn đầy tinh thần đi làm, Bắc Phồn thấy cậu ấy thần thái sáng sủa, không nhịn được nói: “Nhìn dáng vẻ của cậu, hai ngày này ngủ ngon nhỉ.”
“Cậu chẳng khoa trương chút nào, quả nhiên là spa linh hồn.” Dịch Quan mỹ mãn nói.
“Không lừa cậu.” Bắc Phồn nói.
“Người dùng qua đều khen cả.” Dịch Quan giơ ngón cái, học Bắc Phồn nở nụ cười tự tin.
Lúc này Đan Tuấn Nghị cũng đi vào, gương mặt ngủ không đủ giấc, đi đường còn ngáp: “Chào. Dịch Quan, thằng nhóc cậu gặp chuyện vui gì thế?”
“Có phải nhìn qua thần thái sáng sủa, tràn đầy vui sướng không?” Dịch Quan đắc ý nói.
“Sao vậy? Có chuyện vui thì mau chia sẻ đi.”
“Hihi, tèn tén ten...” Dịch Quan lấy búp bê mơ đẹp ra, cầm trong tay, vẻ mặt khoe khoang nói: “Búp bê mơ đẹp nổi tiếng của bà chủ, danh bất hư truyền. Có nó, cậu chỉ cần ngủ một giấc thật ngon, sẽ có thể tươi cười rạng rỡ.”
“Trời ạ, thật sự công hiệu như vậy?” Lúc một mình Bắc Phồn nói anh ta còn bán tín bán nghi, bây giờ Dịch Quan cũng nói hiệu quả rõ ràng như vậy, Đan Tuấn Nghị hận không thể lập tức đi tìm bà chủ xin một con.
Một lúc sau Đông Vĩnh Nguyên cũng đến chỗ làm, anh ta để ba lô xuống, chào hỏi mọi người một tiếng, sau đó sắc mặt thay đổi, gắt gao nhìn chằm chằm Dịch Quan: “Dịch Quan cậu...”
“Có phải cảm thấy tôi tươi cười rạng rỡ, mặt đầy niềm vui không.” Dịch Quan hất cằm, đắc ý hỏi.
“Niềm vui cái rắm, ấn đường cậu đen đến mức sắp nhỏ ra mực rồi.” Đông Vĩnh Nguyên chửi một câu: “Bùa tôi đưa cho cậu đâu?”
“Ấn đường của anh mới đen.” Dịch Quan có chút tức giận, Đông Vĩnh Nguyên làm sao vậy, mấy ngày nay cứ nguyền rủa cậu ấy xui xẻo.
“Không đùa với cậu, bùa đâu?” Đông Vĩnh Nguyên quát hỏi.
“Tôi...” Dịch Quan thấy mình còn chưa phát hỏa, Đông Vĩnh Nguyên lại tức giận trước, lập tức có chút ngơ ngác: “Hình như ở...”
Dịch Quan theo quán tính lục tìm trong túi quần, đúng thật là tìm ra trong đó.
“Tìm được rồi, có điều không biết tại sao lại đen đi.” Dịch Quan đưa lá bùa đen một nửa cho Đông Vĩnh Nguyên.
Đông Vĩnh Nguyên mở bùa ra, chỉ thấy linh lực phù văn chu sa trên mặt bùa đã hao phí hết, lá bùa màu vàng cũng đen hơn một nửa.
Chẳng phải bà chủ nói con quỷ này không lấy mạng Dịch Quan sao, tại sao bùa bình an sư phụ mình vẽ lại biến thành như vậy, ít nhất cũng phải là lệ quỷ mấy trăm năm mới có công lực này.
“Gần đây cậu có xảy ra chuyện gì không? Khá nguy hiểm ấy?” Đông Vĩnh Nguyên hỏi.
“Không có, hai ngày nay đều ở nhà chơi game, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, da cũng được ngủ ngon.” Dịch Quan gãi mặt, thấy vẻ mặt Đông Vĩnh Nguyên nghiêm trọng, không nhịn được nói: “Đông Tử, anh cố ý dọa tôi, hay thật sự biết xem tướng?”
Đông Vĩnh Nguyên tức giận, tên này bây giờ còn nghi ngờ anh ta, nếu không phải tôi xin bùa bình an từ chỗ sư phụ, thằng nhóc cậu đã sớm đi chầu diêm vương rồi.
“Sao bùa này lại đen như vậy? Màu đen thoạt nhìn giống như bị thứ gì đốt.” Đan Tuấn Nghị sán lại bên cạnh Đông Vĩnh Nguyên, nhìn kỹ lá bùa.
“Đúng thật.” Bắc Phồn tò mò chọt một cái, chỉ thấy phần bùa bị đen đi, hóa thành tro, rơi xuống đất: “Dịch Quan, cậu đốt à?”
“Tôi còn không nhớ mình có lá bùa này, tôi đốt nó làm gì.” Dịch Quan cạn lời, có điều lúc này cậu ấy cũng cảm thấy có chút kì lạ: “Chắc không phải, thật sự có chuyện tà môn gì đấy chứ.”
“Bà chủ cho cậu búp bê mơ đẹp, cậu dễ dàng tin tưởng như vậy, sao tôi cho cậu lá bùa, cậu lại la hét là mê tín phong kiến.” Đãi ngộ khác biệt này, Đông Vĩnh Nguyên muốn ói máu.
Quý Lãng vừa vào cửa, liền nghe thấy Đông Vĩnh Nguyên nhắc đến Vu Miểu Miểu, anh không nhịn được cầm búp bê qua đó, rút lá bùa trong tay Đông Vĩnh Nguyên: “Miểu Miểu cho à?”
“Không phải.”
Lời Đông Vĩnh Nguyên còn chưa nói hết, trước mắt Quý Lãng đột nhiên hiện lên hai cảnh tượng, một là Dịch Quan qua đường suýt bị xe đụng, hai là khi cậu ấy mở cửa có viên gạch từ trên lầu rơi xuống. Thân là mộng yểm trong mắt không có người tốt, Quý Lãng tự nhiên sẽ không cho rằng chỉ là ngoài ý muốn.
Quý Lãng lấy lại tinh thần, kinh ngạc nhìn về phía Dịch Quan.
“Ông...ông chủ?” Dịch Quan bị Quý Lãng nhìn có chút căng thẳng.
“Gần đây cậu...” Quý Lãng cau mày, khựng lại.
Dịch Quan càng thêm căng thẳng, lẽ nào kịch bản lần trước của mình quá tệ? Không đúng, đã là lần chỉnh sửa cuối cùng rồi, hẳn không có vấn đề gì mới phải.
“Mấy ngày này tăng ca, đừng về nhà.” Nói xong, anh mặc kệ tinh thần Dịch Quan suy sụp, quay đầu dặn dò Đông Vĩnh Nguyên: “Canh chừng cậu ấy.”
“Được.” Đông Vĩnh Nguyên như có điều suy nghĩ, gật đầu đồng ý.