Sau khi hai người mua đồ xong thì lại đi dạo trong khu mua sắm một hồi lâu, thẳng đến khi ăn cơm tối xong thì mới cùng nhau về nhà. Lúc về đến nhà đã gần chín giờ, hai người lần lượt vệ sinh cá nhân, chờ khi làm xong thì cũng khoảng mười giờ.
Vu Miểu Miểu gội đầu xong mới phát hiện trong ngăn kéo không có khăn lau lông lau khô tóc, bây giờ tóc đang bù xù, lại còn ướt mà đã đi ra: “Tướng công, trong phòng tắm không có khăn lông lau khô tóc.”
Quý Lãng vốn đang nấu nước trong bếp, nghe thấy giọng của Vu Miểu Miểu thì đi ra, chỉ thấy cô đang lật tung trong phòng khách như một con ruồi không đầu, bỗng chốc không nói nên lời một lúc lâu: “Trong phòng khách không có khăn lông.”
“Vậy thì ở đâu?” Vu Miểu Miểu hỏi theo bản năng.
“Chờ chút.” Quý Lãng đi ra sân thượng, lấy một cái khăn lông đã được phơi khô trên dây phơi quần áo, sau đó quay lại đứng trước người Vu Miểu Miểu, dùng hai tay đưa khăn lông ra, trùm lên cái đầu ướt nhẹp của Vu Miểu Miểu, mạnh mẽ xoa xoa: “Buổi sáng tự mình phơi đồ mà buổi tối đã không nhớ nữa rồi.”
Ở nhà Vu Miểu Miểu sẽ không làm việc nhà, nhưng sẽ tự giặt quần áo, chắc là sáng sớm hôm nay thấy quần áo quá ít nên thuận tay giặt luôn khăn lông.
“Đúng rồi, em quên mất.” Vu Miểu Miểu để mặc cho Quý Lãng xoa đầu cô, ánh mắt sáng ngời, khóe miệng lộ ra ý cười.
Bây giờ cô mới tắm xong, khí nóng và hơi nước vẫn chưa bay hết, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, hương thơm của sữa tắm và dầu gội đầu hòa vào hơi nước bay lơ lửng trong không khí, khiến cho người ta có chút say mê. Ánh mắt Quý Lãng thâm sâu, không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước bọt, chỉ cảm thấy sau khi vào thu rồi mà ban đêm vẫn nóng nực đến lạ thường.
“Đi sấy tóc.” Quý Lãng buông tay ra, thúc giục Vu Miểu Miểu đi.
“Ừm.” Vu Miểu Miểu ngoan ngoãn đáp lại, xoay người chạy về phòng tắm, chỉ chốc lát sau trong phòng tắm đã truyền đến âm thanh của máy sấy tóc.
Quý Lãng quay lại phòng bếp, vốn dĩ anh muốn uống nước ấm, nhưng bây giờ anh lại trực tiếp mở tủ lạnh ra, cầm một chai nước lạnh rồi một hơi uống hết nửa chai, sau đó thừa dịp Vu Miểu Miểu chưa đi ra đã cấp tốc trở về phòng.
Chờ Vu Miểu Miểu sấy tóc xong đi ra khỏi phòng tắm thì đã không thấy bóng người của Quý Lãng trong phòng khách nữa. Vu Miểu Miểu và Quý Lãng đã ở chung với nhau trong thời gian dài như vậy nên biết rõ sau khi Quý Lãng trở về phòng sẽ không thích người khác quấy rầy, vì vậy nên đứng ở cửa rồi nói một tiếng ngủ ngon, sau đó trở về phòng mình.
Quý Lãng đang ở trong phòng, không thấy Vu Miểu Miểu đi vào thì vẻ mặt buông lỏng hơn, cũng có chút thất vọng. Là một người đàn ông đã trưởng thành, dĩ nhiên là anh biết vừa rồi mình đã nổi lên phản ứng, anh cũng biết nếu lúc anh đó trực tiếp ôm lấy Vu Miểu Miểu thì đoán chừng là cô cũng sẽ không phản kháng. Dù sao thì khi lần đầu tiên hai người gặp mặt, cô bé này cũng đã có thể dứt khoát đồng ý động phòng với mình.
Vu Miểu Miểu thích anh, điều này không thể nghi ngờ, nhưng tình yêu của Vu Miểu Miểu quá mức sạch sẽ, trong mắt cô không có một chút tạp chất nào, chỉ đơn thuần là thích. Nếu như anh cũng là một thiếu niên mười tám tuổi, cũng có sự đơn thuần như Vu Miểu Miểu, vậy đoán chừng là hai người sẽ có bắt đầu ngượng ngùng mà u mê, len lén nếm thử một chút trái cấm một cách hợp tình hợp lý. Nhưng anh lại không phải, anh là mộng yểm, là sự tồn tại đã chứng kiến hết tất cả mặt tối của thế giới này. Sở thích của anh là cướp đoạt, là chiếm là của riêng, là không cho phép phản kháng.
Sẽ dọa đến cô, không thể gấp, phải tiến tới một cách từ từ.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi thở hỗn loạn, vẻ mặt Quý Lãng bình tĩnh lại, anh tắt đèn, định ngủ một lát. Trong khoảng thời gian này, vì sự tồn tại của Vu Miểu Miểu và Oa Oa mà anh vẫn chưa từng mất khống chế, trong giấc mộng sẽ luôn có thể kiềm chế để mình không đi vào trong ác mộng. Mặc dù sự khống chế này có thể để anh không bị ác mộng quấy nhiễu, nhưng chất lượng giấc ngủ vẫn không tốt, toàn thân vẫn luôn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, chỉ cần bên ngoài có một chút âm thanh thì cũng có thể làm cho anh tỉnh giấc.
Nửa đêm, khi đang ở trong mộng Quý Lãng bỗng nghe thấy một loạt âm thanh kỳ lạ, anh nghi ngờ mở mắt ra, lập tức toàn thân tỉnh táo lại. Âm thanh kia đứt quãng, giống như là tiếng mèo kêu.
Có mèo đi vào trong nhà sao?
Theo bản năng thì cảm thấy không thể nào có chuyện này được, chỗ này của anh là lầu tám, hẳn là mèo hoang không thể đến đây được. Anh xuống giường mở cửa, muốn đi tìm nguồn gốc của âm thanh kia, nhưng trong khoảnh khắc anh mở cửa thì lập tức âm thanh kia đã rõ ràng hơn rất nhiều, chính là truyền đến từ bên trong căn phòng đối diện anh.
“Ưm.” Ngữ điệu biến đổi bất ngờ.
“A.” Dư âm của âm thanh vờn quanh.
“Dùng sức.” Cảm xúc kiềm chế mà lại hưng phấn.
Mắt Quý Lãng tối sầm lại ngay lập tức, nửa đêm rồi mà cô bé kia còn chưa ngủ, đang ở trong phòng làm gì vậy?
Quý Lãng tức giận không thèm gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa đi vào, khi cửa vừa mở ra thì âm thanh kia lại càng vang lên rõ hơn,
“Thật là thoải mái, thật là thoải mái mà.”
“Ưm.”
Quý Lãng đẩy cửa ra đã lập tức phát hiện ra có chỗ bất thường, trong phòng tối thui, cũng không có bất kỳ nguồn sáng nào, Vu Miểu Miểu cũng không có khiêu dâm như anh nghĩ, mà lại ngủ say, thứ phát ra âm thanh là từ Oa Oa trong ngực cô.
Bây giờ Oa Oa đã không còn ở trong trạng thái đờ đẫn ban ngày, thậm chí còn trở nên sống động hơn cả ngày thường, nó nằm trong ngực Vu Miểu Miểu. Vốn dĩ đang một mình nhắc lại lời thoại mà nó mới học được, mà bây giờ khi thấy Quý Lãng bỗng nhiên đi vào thì hai mắt lại sáng lên, càng kêu tích cực hơn, lớn tiếng hơn. Sống động như một người bạn nhỏ mới học được một bài hát thiếu nhi từ nhà trẻ, không kịp chờ đợi muốn biểu diễn một phen trước mặt người lớn trong nhà.
“Ưm, anh thật là xấu xa!”
“A, thoải mái quá đi!”
Oa Oa nghiêng đầu nhìn về phía Quý Lãng, nói ra một lời thoại, toét miệng cười một hồi. Vẻ mặt kia giống như đang nói, anh nhìn xem em có tuyệt vời hay không?
Ánh mắt Quý Lãng như lửa, nắm chặt tay lại, toàn thân đều run rẩy.
“Mày lại ăn bậy bạ cái gì vậy?” Quý Lãng giận dữ hỏi.
Bây giờ hình Vu Miểu Miểu mới bị kinh động, ôm Oa Oa rồi trở mình.
Quý Lãng sợ đánh thức Vu Miểu Miểu, lập tức không dám phát ra âm âm thanh nữa, mặc dù anh không biết tại sao Oa Oa lại kêu như vậy, làm sao mà Vu Miểu Miểu còn có thể ngủ được chứ, thật là làm người ta ghen tị với chất lượng giấc ngủ này mà.
“A.”
Quý Lãng thấy Oa Oa lại bắt đầu kêu tiếp, không nhịn được đưa tay ra bịt miệng nó lại. Oa Oa vừa mới có được lời thoại mới, đang trong thời kỳ háo hức bùng nổ, đâu có dễ bị ngăn cản như vậy, cho nên dù là bị bịt miệng rồi nhưng Oa Oa vẫn liều mạng kêu, mà vì bị bịt miệng nên âm thanh này ngược lại nghe càng thêm mập mờ.
Mặt Quý Lãng tối sầm lại, cũng không che miệng nữa, anh định mang Oa Oa ra ngoài. Quyết định xong, anh nhẹ nhàng nâng cánh tay Vu Miểu Miểu đang ôm Oa Oa lên, sau đó dùng sức kéo Oa Oa ra ngoài.
“A, dùng sức!” Lời thoại vô cùng hợp với tình cảnh.
Cơ mặt Quý Lãng giật giật, hung hăng ấn vào mặt nó một cái giống như là để hả giận.
“A, thật là thoải mái!”
Quý Lãng xoay người rời đi, chỉ hận không thể vứt Oa Oa ra ngoài cửa sổ.
“Ưm?” Hình như Vu Miểu Miểu đang ở trong giấc mộng bị kinh động, cô trở mình, nỉ non một tiếng.
Một tiếng này cũng là “Ưm”, nhưng lại là tiếng “Ưm” phát ra từ miệng của Vu Miểu Miểu, Quý Lãng chỉ cảm thấy luồng máu nóng xông thẳng lên đỉnh đầu, khiến anh lảo đảo đứng không vững, suýt chút nữa đã va vào cửa.
Chật vật đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại, cuối cùng Quý Lãng cũng thở phào nhẹ nhõm, anh không thể nào tưởng tượng được nếu vừa rồi Vu Miểu Miểu mà tỉnh dậy thì hai người phải phản ứng thế nào trước âm thanh này.
“Ưm.” Tiếng ưm của Oa Oa lại tiếp tục biến đổi bất ngờ.
“Im miệng.” Quý Lãng ra lệnh.
Oa Oa vội vàng lắc đầu, muốn nói cho nam chủ nhân của mình là trước khi nó hoàn toàn tiêu hóa hết cảm xúc thì không có cách nào có thể khống chế bản thân, đồng thời trong miệng cũng không tự chủ được mà kêu lên: “Anh đẹp trai, muốn ngủ cùng tôi không? Một lượng bạc là được.”
Quý Lãng kinh hãi đến không thể thở được: “Rốt cuộc là mày ăn phải thứ gì vậy?”
“Anh đẹp trai, tôi đẹp như vậy, một lượng bạc không đắt đâu.” Oa Oa tiếp tục nói.
“Im miệng, có nghe thấy không, nếu còn không im miệng nữa thì tao sẽ ném mày ra ngoài đó.” Quý Lãng mang ra sân thượng rồi uy hiếp, xách một cánh tay của Oa Oa, treo nó lơ lửng giữa không trung.
Con Oa Oa này được làm bằng vải, không phải là búp bê sứ, cho dù có ngã từ nơi cao hơn nữa thù cũng không hỏng được, vì vậy mà nó chẳng sợ một chút nào, vẫn vui sướng kêu tiếp lên: “A, dùng sức, dùng sức, thật là thoải mái mà.”
Chỉ một tiếng như vậy mà mấy ngọn đèn ở dưới lầu và tòa đối diện đã sáng lên ngay lập tức.
“Ưm.” Tiếng thở gấp trầm bổng. Hơi thở lại tiếp tục lên sàn.
“A.” Dư âm vờn quanh, len lỏi khắp mọi nơi.
Đèn trong những căn hộ sáng lên, cửa sổ khẽ mở ra, có rất nhiều người thò đầu ra ngoài.
Quý Lãng tức đến suýt chút nữa thì hộc máu ra, vội vàng xách Oa Oa quay vào, trở lại phòng khách. Nhưng âm thanh của Oa Oa vẫn lặp lại không ngừng như cũ, những tiếng ưm, a phát ra mang theo tình ý càng ngày càng mãnh liệt, thậm chí đến bây giờ lại có thêm mấy phần ý tứ kiều mị.
Cứ nghe rồi lại nghe, cứ giống như là anh thật sự đang làm chuyện gì không thể để cho người khác nhìn thấy ở trong phòng khách vậy.
Quý Lãng suy nghĩ một chút, xách con Oa Oa trở về phòng mình rồi nhét nó lên giường mình.
Oa Oa bị ném lên giường lại lập tức càng vui vẻ hơn, có phải là nam chủ nhân sẽ ôm mình ngủ giống như nữ chủ nhân không?
Cơ thể nhỏ bé của Oa Oa uốn éo, khéo léo nằm xuống: “Anh đẹp trai, muốn ngủ chung với tôi sao? Một lượng bạc thôi.”
“Tao cho mày mười lượng, mày có thể im miệng được không?” Quý Lãng muốn phát điên rồi.
“Dùng sức, dùng sức, thật là thoải mái mà.”
Quý Lãng hoàn toàn tuyệt vọng, nếu như không ngoài dự đoán thì trạng thái này của Oa Oa cũng giống như lần trước, phỏng chừng là phải kêu đến hơn nửa tháng. Lần trước nuốt một ác quỷ giết người như ngóe, vì vậy mà ngày nào cũng kêu đi chết, đi chết, lời thoại ngày hôm nay chắc đến tám phần mười là do ban ngày nuốt phải một quỷ nữ lầu xanh mà ra.
Đợi một lát, con quỷ này là ám trên cơ thể người khác rồi bị Miểu Miểu loại trừ, cho nên ban ngày Miểu Miểu cũng đã nhìn thấy cảnh tượng này rồi sao?
“Đông Vĩnh Nguyên!” Quý Lãng tức giận đến nỗi mắt đỏ hết lên, lại dám để cho Miểu Miểu đi thu thập loại quỷ này, còn cho Oa Oa ăn bừa bãi.
Quý Lãng đi tới trước giường, dùng chăn bao con Oa Oa đang bị quỷ nhập này vào bên trong, bọc kín lại rồi ôm lấy và ném vào trong tủ treo quần áo, sau khi làm xong một loạt động tác này thì cuối cùng âm thanh của Oa Oa cũng đã nhỏ đi rất nhiều.
Nhưng dù là như vậy thì sự tức giận nơi đáy mắt của Quý Lãng cũng không tản đi, anh xoay trở mình trên giường, nhắm mắt lại, bắt đầu tiến vào giấc mộng.
Đây là lần đầu tiên của anh đi vào giấc mộng với mục đích trừng phạt, nhắm vào người khác, đối tượng đi vào giấc mộng là Đông Vĩnh Nguyên.
Khi Quý Lãng tiến vào cõi mộng thì Đông Vĩnh Nguyên lại đang có một giấc mơ đẹp, cảnh tượng trong mộng là cảnh phát tiền lương trong phòng làm việc, Đông Vĩnh Nguyên được tiền thưởng gấp bội, đang rêu rao muốn mời mọi người một bữa trong phòng làm việc. Lúc này Quý Lãng cười lên, anh không chỉ có thể khiến Đông Vĩnh Nguyên gặp ác mộng, mà còn có thể làm cho ác mộng trở thành sự thật.
“Đông Vĩnh Nguyên, anh cho Oa Oa ăn cái gì vậy hả?” Quý Lãng chất vấn trong mộng.
Tiềm thức của Đông Vĩnh Nguyên lập tức bắt đầu chuyển động, cảnh tượng ban ngày thoáng cái đã hiện ra. Quý Lãng nhìn từng cảnh, từng cảnh kia, thấy Vu Miểu Miểu mặt đỏ lên tận mang tai vì những lời đó của Hạ Phương thì tức giận ngút trời ngay tức khắc.
Quý Lãng đi ra khỏi mộng mà vẫn còn chưa hết giận, cầm lấy điện thoại gửi một tin nhắn trên Weixin cho Đông Vĩnh Nguyên, chỉ có một câu nói đơn giản: “Tôi mới vừa đi ra từ trong giấc mộng của anh.”