Khoảng một phút sau, chủ cửa hàng có phản ứng, một tài khoản taobao tên Quẻ Quỷ chủ động liên hệ với Dịch Quan.
Quẻ Quỷ: [cậu muốn xem như thế nào]
Dịch Quan sững sờ, có chút không hiểu: “Có ý gì vậy?”
Người hiểu duy nhất là Đông Vĩnh Nguyên giải thích: “Bình thường khi xem bói thì đều cần người xem cung cấp một số tin tức, ví dụ như ngày tháng năm sinh, tướng mạo, tướng tay hoặc là đoán chữ. Tôi đề nghị cậu nên đoán chữ, kiểu chữ chính là trạng thái giờ phút này của cậu, một chữ một quẻ. Ngày tháng năm sinh của cậu không thể tùy tiện cho người khác, những tin bộc lộ tướng tay hay tướng mạo đều nhiều hơn so với đoán chữ.”
Dịch Quan gật gật đầu, lập tức trả lời: [Đoán chữ, có được không?]
Quẻ Quỷ rất nhanh đã trả lời: [Vậy thì phải xem thứ mà cậu muốn bói là gì rồi]
Đông Vĩnh Nguyên xem đến đây, lập tức giải thích: “Sự vật căn cứ để suy đoán đều có sự khác biệt, tin tức cần cung cấp cũng khác biệt. Theo lẽ thường mà nói thì việc mà cậu cần xem càng khó thì tin tức cần cung cấp lại càng kỹ lưỡng. Hắn ta hỏi nội dung mà cậu cần suy đoán trước chính là muốn xem xem có đoán chữ được hay không.”
Dịch Quan bày ra một vẻ mặt ‘thì ra là vậy’, sau đó cúi đầu đánh chữ: [Tôi muốn tìm một người, là một bác sĩ]
Quẻ Quỷ vẫn trả lời nhanh như trước: [Viết cho tôi một chữ]
Dịch Quan vô cùng ngạc nhiên vui mừng, quay lại hỏi Đông Vĩnh Nguyên: “Như vậy có phải biểu thị rằng hắn ta có thể bói được hay không?”
“Ừ.” Đông Vĩnh Nguyên gật đầu, đồng thời dự cảm không tốt trong lòng cũng dâng lên mãnh liệt.
Từ khi Dịch Quan chốt đơn đến khi bắt đầu xem bói. Từ đầu đến cuối tên Quẻ Quỷ này không hề có một lời thừa thãi nào. Những tên lừa đảo bình thường đều sẽ nói một vài câu cao thâm bí hiểm, sau đó moi móc một chút tin tức của khách hàng rồi mới xem bói, như vậy mới có thể từ tin tức của khách hàng mà đoán ra một vài thứ gì đó. Nhưng cái tên Quẻ Quỷ này trả lời vô cùng ngắn gọn, mà càng là trả lời một cách ngắn gọn thì càng chứng minh rằng đối phương thực sự có thể bói ra.
Cũng có thể là một lão đạo sĩ có kinh nghiệm lừa đảo dày dặn. Dù sao cũng chỉ là tìm người, đến lúc đó tùy tiện nói ra một địa điểm là có thể lừa được rồi. Trong lòng Đông Vĩnh Nguyên có chút hi vọng may mắn, đồng thời cũng lặng lẽ nói một câu xin lỗi trong lòng với Dịch Quan.
Dịch Quan à, không phải là tôi không muốn cứu bố cậu. Mà tôi thực sự hi vọng đây là một kẻ lừa đảo, như vậy thì có thể tránh được một trận đại chiến. Cậu cũng không hi vọng sếp xảy ra chuyện gì đúng không? Hơn nữa cậu yên tâm, một khi biết tên này là một kẻ lừa đảo, tôi sẽ xin sư bá tôi xem bói cho cậu. Ông ấy xem bói rất giỏi, ngoại trừ giá hơi đắt ra thì không có vấn đề gì.
Trong lúc Đông Vĩnh Nguyên suy nghĩ lung tung, Dịch Quan đã viết ra được một chữ khang trong khang phục (khôi phục) rồi chụp ảnh gửi qua.
Sau khi đối phương nhận được ảnh thì không trả lời ngay, mà khoảng hai phút sau mới gửi tin nhắn đến. Nội dung tin nhắn ngắn gọn rõ ràng, vừa xem là đã hiểu, không có những thuật ngữ như thật mà cũng như giả giống như những tên lừa đảo trên phố: “Người cậu muốn tìm đang ở Đế đô, nơi có khí chất vương giả nồng đậm nhất.”
“Cố cung?” Gần như trong khoảng khắc câu nói này xuất hiện, bốn người trong phòng làm việc đồng thanh lên tiếng.
Nơi có khí chất vương giả nồng đậm nhất ở Đế đô không phải là Tử cấm thành sao?
“Coi như bói ra rồi. Có chuẩn hay không thì phải xem có tìm được người ở Cố cung hay không rồi?” Bắc Phồn nói.
“Dịch Quan, cậu hỏi hắn ta xem lúc nào đi tìm thì phù hợp. Đừng để đến lúc cậu không tìm được người, hắn ta lại nói thời cơ cậu đi tìm không đúng lúc.” Đan Tuấn Nghị cân nhắc toàn diện một chút rồi lập tức nhắc nhở.
Dịch Quan gật gật đầu, lập tức truy hỏi: [Đối phương sẽ ở nơi có khí chất vương giả nồng đậm nhất vào lúc nào?]
Quẻ Quỷ: [Trước khi mặt trời lặn]
Bắc Phồn nhíu mày: “Mới chỉ có một lúc, cho dù có chắp cánh bay đi chăng nữa thì cũng đâu thể tìm được người cần tìm ngay chứ. Trừ khi người tên Quẻ Quỷ này cũng đang ở Đế đô. Liệu có phải Quẻ Quỷ này nhìn thấy địa chỉ của Dịch Quan, biết rằng cậu ấy đang ở Hải thành, không kịp đến nên mới cố ý nói Đế đô không?”
Lúc Dịch Quan chốt đơn là dùng tài khoản taobao của mình, vì vậy đối phương có thể nhìn thấy địa chỉ nơi nhận hàng.
“Không loại trừ khả năng này.” Đan Tuấn Nghị khẽ gật đầu rồi lại nói: “Nhưng cũng có thể là thật.”
Vì vậy vẫn cần phải nghiệm chứng, mọi người đều im lặng nhìn về phía Dịch Quan.
Dịch Quan dừng lại một chút rồi cầm điện thoại lên nói: “Tôi đi gọi điện, em gái tôi chắc chắn sẽ có cách.”
Dịch Quan lập tức gọi điện cho em gái Trần Huyễn Linh của mình, cậu ấy không nói việc mình đi xem quẻ, chỉ nói rằng mình có một người bạn thăm dò được, người mà bọn họ muốn tìm đang du lịch ở Đế đô, có khả năng là đang ở Cố cung.
Sau khi Trần Huyễn Linh tỉnh lại đã hoàn toàn quên đi đoạn ký ức linh hồn rời thể đó, Dịch Quan cũng không nói với cô ta, vì vậy cô ta vừa nghe liền có chút không tin, đưa ra một số thắc mắc. Nhưng dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Dịch Quan, cộng thêm bệnh tình của bố Trần thực sự rất nghiêm trọng, Trần Huyễn Linh nửa tin nửa ngờ liên hệ với giám đốc của chi nhánh tập đoàn Huyễn Hải ở Bắc Kinh để ông ta phái toàn bộ đội bảo vệ đến Cố cung tìm người.
Xong khi làm xong tất cả những việc này, mọi người liền lo lắng chờ đợi. Lúc này bọn họ đều không có tâm trí mà làm việc. Cho dù bọn họ biết rằng trước khi mặt trời lặn rất có thể cũng không có tin tức, nhưng bọn họ vẫn kiên trì chờ đợi. Giống như đang nhìn một thứ ma thuật, chờ đợi chứng kiến thời khắc kỳ tích xuất hiện.
Khoảng hai giờ sau, điện thoại của Dịch Quan vang lên.
“Là em gái tôi.” Giọng nói kích động của Dịch Quan cũng trở nên run rẩy.
Vì cậu ấy biết rằng, lúc này Trần Huyễn Linh gọi điện thoại cho mình rất có thể là đã có tin tức.
“Nghe đi.” Bắc Phồn nóng nảy thúc giục.
Dịch Quan cũng cuống cuồng cả lên, cậu ấy dứt khoát trực tiếp ấn loa ngoài, đặt điện thoại lên bàn để mọi người đều nghe thấy.
“Anh, tìm thấy thật rồi. Ngài Steve thực sự đang du lịch ở Cố cung, bây giờ em sẽ mua vé máy bay đến Đế đô để đích thân mời ông ấy. Buổi tối anh nhớ đến bệnh viện chăm nom bố mẹ, nói tin tốt này cho bố mẹ biết.” Giọng nói của Trần Huyễn Linh tràn ngập sự kích động.
“Thực...thực sự tìm được rồi?” Dịch Quan có chút không dám tin.
“Đúng vậy, tìm được rồi. Anh nhớ cảm ơn người bạn đó của anh, bạn của anh thực sự giúp chúng ta một việc lớn rồi. Anh, em phải đến sân bay rồi, đợi em đến Đế đô rồi sẽ nói tiếp.” Trần Huyễn Linh vội vàng tắt điện thoại.
Im lặng, thực sự im lặng. Trong phòng làm việc nhất thời còn im lặng hơn cả lúc Quý Lãng xuống lầu.
Một lúc lâu sau, Đan Tuấn Nghị mới từ từ nói: “Đã qua giám định, đối phương không phải kẻ lừa gạt.”
Đông Vĩnh Nguyên vẻ mặt khó coi, thở dài lấy điện thoại ra tìm đến cửa hàng Quẻ Quỷ này. Chụp ảnh màn hình lưu lại, chuẩn bị để đến tối tìm sư phụ xác nhận. Nếu như chủ nhân của cửa hàng này là người trong hiệp hội thì chắc chắn là có tư liệu đăng kí. Hi vọng là không phải.
Vào lúc Đông Vĩnh Nguyên đang đau đầu vì sự việc vào tối nay, điện thoại của anh ta bỗng nhiên vang lên, màn hình hiển thị: bà chủ.
Mặt Đông Vĩnh Nguyên lập tức tái đi, anh ta bỗng quay đầu nhìn về phía ba người còn lại, trầm giọng hỏi: “Mấy người các cậu, ai nói cho bà chủ rồi?”
Chuyện này chắc chắn không phải do sếp nói. Nếu như anh ấy muốn cáo trạng thì sớm đã nói rồi, căn bản không cần phải đợi đến bây giờ. Vì vậy chỉ có thể là ba cái tên kia.
“Không phải tôi.” Cả ba người lắc đầu cùng một lúc, vẻ mặt đều là sự vô tội, nhưng ai nấy đều lấy ra một cái điện thoại xem.
Đông Vĩnh Nguyên tức muốn chết, điện thoại trong tay không ngừng vang lên, anh ta nghe mà cảm thấy hận không thể ném nó đi ngay lập tức, nhưng lại không dám không nghe điện thoại. Bà chủ và sếp không giống nhau, sếp không thích cáo trạng, nhưng bà chủ chắc chắn sẽ tìm sếp để cáo trạng. Lỡ như việc anh ta không nhận điện thoại của bà chủ bị sếp biết được, có lẽ tiền thưởng tháng này của anh ta sẽ lại gặp nguy hiểm.
“Alo, bà chủ, cô tìm tôi có chuyện gì vậy?” Đông Vĩnh Nguyên bất chấp tất cả mà nghe máy.
“Nghe nói trong đám người hại tướng công, có một người là Quẻ Quỷ, là người của hiệp hội các anh đúng không?” Giọng nói của Vu Miểu Miểu từ đầu dây bên kia truyền đến, giọng điệu rất cao, rõ ràng là tâm trạng không tốt.
Quả nhiên là chuyện này.
“Không nhất định là người của hiệp hội chúng tôi, tôi phải quay về điều tra thêm một chút thì mới biết được. Hơn nữa cho dù là người của hiệp hội chúng tôi thì có lẽ trong việc này có gì đó hiểu lầm.” Đông Vĩnh Nguyên đáp.
“Tôi mặc kệ, hiểu lầm cũng không được. Anh quay về nói với người của hiệp hội bảo bọn họ giao cái người tên Quẻ Quỷ này ra, tôi muốn đấu pháp với anh ta. Nếu không thì hiệp hội các anh không xong với tôi đâu.” Vu Miểu Miểu nói.
Hai mắt Đông Vĩnh Nguyên tối sầm lại, trạng thái sắp sụp đổ đến nơi rồi: “Bà chủ à, tôi đã nói rồi, chưa chắc đã là người của hiệp hội chúng tôi mà.”
“Không chắc là người của hiệp hội các anh, vậy thì cũng thuộc về sự quản lí của hiệp hội các anh còn gì? Không phải anh đã nói hiệp hội của các anh là cảnh sát của giới Huyền Học à? Giới Huyền Học xuất hiện người xấu như vậy lẽ nào các anh không nên bắt lại sao?” Nói chung cho dù có phải người của hiệp hội hay không thì hiệp hội kia cũng phải quản.
Đông Vĩnh Nguyên nghe những lời có hiệu quả như nhau của hai vợ chồng này, cuối cùng cũng sụp đổ: “Bà chủ, không phải cô đã có wechat của sư huynh tôi rồi sao? Hay là cô nói với anh ấy đi, nếu như tôi đi chuyển lời thì sẽ rất khó xử.”
Sao ai nấy đều tìm tôi để chuyển lời vậy, tôi thực sự đã làm nhân bánh quy quá đủ rồi.
“Tôi đã xóa anh ta từ lâu rồi, hiện tại trong hiệp hội đó tôi cũng chỉ có phương thức liên lạc của anh.” Vu Miểu Miểu đáp.
“....” Vậy xin cô hãy xóa tôi luôn đi.
“Anh không muốn chuyển lời sao? Vậy cũng được, tôi không làm khó anh. Lát nữa khi hết giờ học tôi sẽ tự đến trụ sở chính của hiệp hội, anh đưa địa chỉ cho tôi.” Vu Miểu Miểu nghe ra được sự không tình nguyện trong lời nói của Đông Vĩnh Nguyên liền quan tâm mà nói.
Đông Vĩnh Nguyên vừa nghe vậy, bị dọa đến mức suýt nữa lên cơn đau tim. Bà chủ đích thân đến trụ sở chính của hiệp hội Huyền Học? Cô đến đó làm gì? Phá phách sao? Vậy không phải là vẫn đánh nhau à? Không được, tuyệt đối không được.
“Tôi chuyển, tôi sẽ chuyển lời. Tan làm xong tôi sẽ đến hiệp hội tìm sư phụ.” Đông Vĩnh Nguyên lập tức nói.
“Không làm khó anh chứ?” Vu Miểu Miểu hỏi.
“Không, không làm khó chút nào, sao lại làm khó tôi chứ? Sư phụ tôi là trưởng lão của hiệp hội, giới Huyền Học xuất hiện một tên cặn bã, chúng tôi nhất định sẽ điều tra.” Đông Vĩnh Nguyên vừa khóc vừa nói.
Một bên là người lo cơm áo cho mình là sếp và bà chủ, một bên là sư phụ của mình. Có câu một ngày làm thầy cả đời làm cha, cả hai bên anh ta đều không đắc tội được, anh ta cũng không muốn có bên nào xảy ra chuyện. Vì vậy cuối cùng người bị tổn thương chỉ có thể là anh ta.
“Vậy được rồi. Có điều nếu như anh khó xử thì có thể nói với tôi bất cứ lúc nào. Tôi có thể tự đi.” Vu Miểu Miểu còn nói thêm.
Bà cô của tôi ơi, điều tôi sợ chính là cô tự đi đấy.
=
Bên trong một khách sạn năm sao của trung tâm Hải thành, một thiếu niên mười một mười hai tuổi đang gõ bàn phím.
“Đối phương đã xác nhận trả tiền, xem ra anh lại bói chuẩn rồi.” Thiếu niên quay đầu nhìn qua ghế sofa, một người thanh niên mặc áo dài thời cổ đang mỉm cười ngồi trên đó. Người thanh niên này có một mái tóc dài, đang được một cây trâm màu xanh biếc cố định lại, áo dài màu xanh trên người vừa thanh nhã mà lại thuần khiết, trong tay cầm một cái quạt xếp, đang quạt nhẹ từng chút từng chút một. Đôi mắt khẽ cong lên, mang theo sự phong lưu vô hạn, trên người có một khí chất yên tĩnh mà cao quý bộc lộ ra một cách bất tự nhiên.
Điều đáng tiếc duy nhất là, thân thể của anh ta lại là hư ảo, rõ ràng không phải là người sống.
“Có lần nào mà ta bói không chuẩn sao?”Thanh niên mỉm cười đáp.
“Lần nào anh cũng bói rất chuẩn. Có điều hiếm khi thấy anh cần mẫn như vậy. Trước đây trừ khi sư phụ ép anh xem bói cho những khách hàng kia thì những lúc còn lại toàn thấy anh lười biếng.” Cậu thiếu niên đáp.
“Cậu nhìn đi.” Thanh niên chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ: “Cảo cảo đông nhật quang, minh noãn chân khả thụ.”
Cậu thiếu niên nghi hoặc nhìn ra ngoài cửa sổ. Sao bỗng nhiên lại ngâm thơ rồi, mà bây giờ là mùa thu chứ đâu phải mùa đông?
“Trong lòng ta vui vẻ.” Thanh niên mỉm cười cảm thán.
Thiếu niên đã hiểu. Chỉ là vị công tử này cảm thấy ánh nắng hôm nay đẹp, vì vậy tâm trạng vui vẻ mà thôi.