Tan làm, Đông Vĩnh Nguyên xách một cân hoa quả đi đến nhà sư phụ Hứa trưởng lão của mình.
Lúc anh ta đến, Hứa Uy đang định đi ra ngoài, hình như đang muốn ra ngoài làm việc. Thấy Đông Vĩnh Nguyên tới thì thuận miệng hỏi một câu: “Sao bỗng nhiên cậu lại đến đây?”
“Tôi đến thăm sư phụ không được sao?” Đông Vĩnh Nguyên tâm trạng bực bội, trừng mắt một cái rồi tiếp tục đi vào.
Hứa Uy ‘xí’ một tiếng, thầm nói thằng nhóc này hôm nay uống phải thuốc súng rồi. Nghĩ lại, cũng đi theo vào trong.
“Không phải anh muốn ra ngoài sao?” Đông Vĩnh Nguyên thấy anh ta đi theo, tức giận hỏi.
Hứa Uy đen mặt, nổi giận: “Cậu uống nhầm thuốc à?”
“Tôi uống nhầm thuốc đấy, sao nào?” Đông Vĩnh Nguyên dường như đã đè nén quá mức, đặt mạnh túi quả lên trên tủ giày, gào lên với Hứa Uy: “Các người chỉ biết sai khiến tôi. Bây giờ tôi cũng đâu phải gián điệp của hiệp hội nữa, hiệp hội cũng đâu có phát tiền lương cho tôi, tại sao có chuyện gì cũng bắt tôi chuyển lời chứ? Lần trước bà chủ mở cửa quỷ, thời gian trôi qua lâu như vậy, các người không có một ai đến, chỉ biết gọi điện cho tôi bảo tôi ngăn cản. Trình độ huyền thuật của tôi thế nào các người còn không biết sao? Tôi biết ngăn cản thế nào chứ?”
Hứa Uy bị Đông Vĩnh Nguyên chất vấn một hồi, có chút mờ mịt mà hỏi: “Cậu...cậu không sao chứ?”
“Anh nói xem?” Đông Vĩnh Nguyên nổi giận đùng đùng, dứt khoát nói hết mọi thứ ra: “Còn anh nữa, từ nhỏ đến lớn đều khinh thường tôi. Không phải tôi chỉ là linh lực không cao thôi sao? Tôi cũng đâu có ăn của anh uống của anh dùng của anh, anh làm gì mà cứ suốt ngày công kích tôi? Bây giờ tôi đã dọn ra ngoài sống rồi, cũng không làm việc trong hiệp hội nữa. Tôi quay về thăm sư phụ mà anh cũng chất vấn tôi, anh có thù với tôi hả?”
“Không...không phải vậy.” Hứa Uy bị Đông Vĩnh Nguyên chất vấn có chút chột dạ.
“Vậy anh hỏi cái gì mà hỏi.” Đông Vĩnh Nguyên hét xong, cầm hoa quả vừa bị mình vứt xuống lên, nổi giận đùng đùng đi vào bên trong, chỉ cảm thấy tâm trạng sảng khoái.
Hứa Uy ngây ngẩn tại chỗ hồi lâu, cuối cùng ngượng ngùng sờ sờ mũi rồi tiếp tục đi vào theo. Thằng nhóc này hôm nay không được bình thường, nhất định phải làm rõ xem nó bị làm sao.
Đông Vĩnh Nguyên nổi giận với Hứa Uy ngoài cửa một trận xong, tâm trạng tốt hơn không ít. Đi qua sân vào phòng khách, rất nhanh đã nhìn thấy Hứa đại sư đang ngồi bên bàn pha trà.
“Sư phụ.” Đông Vĩnh Nguyên cung kính gọi.
“Đến rồi à, qua đây ngồi đi.” Hứa đại sư nhìn Đông Vĩnh Nguyên, khẽ vuốt cằm.
Đông Vĩnh Nguyên vội vàng đi đến, ngồi đối diện với Hứa đại sư. Trà của Hứa đại sư mới pha được một nửa, lúc này cũng không dừng lại. Sau khi rửa chén thì đưa trà đã được hãm lần thứ hai rót ra chén cho học trò: “Uống trà đi.”
“Cảm ơn sư phụ.” Đông Vĩnh Nguyên cung kính nhận lấy.
“Hạ bớt hỏa khí.”
Đông Vĩnh Nguyên mới nhận lấy chén trà, nghe vậy cánh tay liền run lên, suýt chút nữa thì cầm không vững.
“Cẩn thận một chút, chén trà này cũng so được với một năm tiền lương của tôi đấy.” Hứa đại sư ‘tốt bụng’ nhắc nhở.
Bị sư phụ của mình mỉa mai hai ba câu như vậy, Đông Vĩnh Nguyên lập tức chột dạ: “Sư phụ, con xin lỗi.”
“Con xin lỗi cái gì?” Hứa đại sư nhìn anh ta.
“Con...con không nên cãi nhau với sư huynh.” Đông Vĩnh Nguyên biết rằng sư phụ mỉa mai mình chắc chắn là vì vừa nãy đã nghe được cuộc cãi vã của mình và sư huynh.
“Các con đều đã lớn như vậy rồi, sao ta còn đi quản chuyện các con cãi nhau chứ? Hơn nữa ta cảm thấy lời con nói vừa rồi cũng không sai.” Hứa đại sư dịu dàng đáp.
Hứa Uy theo Đông Vĩnh Nguyên vào nhà nghe thấy lời này, sắc mặt vốn đã không tốt lúc này lại càng xấu hơn.
Đông Vĩnh Nguyên vẫn có chút căng thẳng, ngón tay không ngừng vân vê chén trà.
“Hôm nay con đến là có chuyện gì đúng không?” Hứa đại sư suy đoán: “Hay là Mộng Yểm và vu sư gây phiền phức cho con?”
“Bọn họ gây phiền phức cho cậu?” Hứa Uy nghĩ đến cơn tức giận vừa rồi Đông Vĩnh Nguyên gào thét với anh ta, cảm thấy sư phụ nói không sai, lập tức kích động nói: “Có phải vì chuyện cửa quỷ lần trước hay không? Cậu ngăn cản cô ta mở cửa quỷ nên Vu Miểu Miểu giận chó đánh mèo lên người cậu?”
“Không...không phải.” Vừa rồi Đông Vĩnh Nguyên hung dữ như vậy là vì tâm trạng đang gắt gỏng, cộng thêm trong lòng có một ngọn lửa quỷ dị, vì vậy mới nổi giận đến thế. Hiện giờ đã bình tĩnh lại, nhìn thấy sư huynh của mình thì lại khôi phục bộ dạng sợ sệt như trước: “Bà chủ không có giận chó đánh mèo, mà là nhờ tôi chuyển lời.”
“Lời gì?” Hứa đại sư hỏi.
Đông Vĩnh Nguyên lấy điện thoại ra, tìm đến bức ảnh chụp màn hình cửa hàng Quẻ Quỷ trước đó, mở ra cho sư phụ và sư huynh xem: “Sư phụ, thầy có thể điều tra một chút xem cửa hàng Quẻ Quỷ này có phải người của hiệp hội chúng ta mở hay không?”
Hứa đại sư nhìn qua một cái, hỏi: “Cái này điều tra dễ thôi, chỉ cần là người của hiệp hội thì trong hiệp hội sẽ có ghi chép. Nhưng sao bỗng nhiên con lại muốn điều tra cái này?”
“Thời gian trước bà chủ muốn mở cửa quỷ là vì sếp của con bị một bọn người buôn bán nội tạng bắt cóc, chuyện này mọi người cũng biết rồi.” Đông Vĩnh Nguyên giải thích: “Theo lý mà nói thì với năng lực Mộng Yểm đi vào giấc mộng của sếp, anh ấy muốn biết điều gì thì có thể thần không biết quỷ không hay mà tìm hiểu. Không thể bị kẻ buôn bán nội tạng phát giác sau khi chuyện xảy ra được. Sở dĩ anh ấy bị bọn chúng bắt cóc cũng chính là vì Quẻ Quỷ này. Trước khi hành động, chủ mưu của bọn buôn bán nội tạng đã tìm đến đây để bói một quẻ, cho ra kết luận rằng sếp sẽ phá hủy kế hoạch phạm tội của bọn chúng, vì vậy mới có việc bắt cóc này.”
Hứa đại sư cau mày hiểu ra: “Vì vậy Mộng Yểm tưởng rằng là do người của hiệp hội chúng ta cố ý, muốn mượn đao giết người?”
“Vâng.” Sắc mặt Đông Vĩnh Nguyên nặng nề: “Sư phụ, người cũng không hi vọng sếp và hiệp hội sẽ thực sự khai chiến đúng không? Chưa nói đến việc năng lực Mộng Yểm của sếp vẫn chưa mất đi khống chế, chỉ dựa vào việc mở cửa quỷ của bà chủ kia, hiệp hội của chúng ta cũng đã đại loạn.”
Hứa đại sư liếc nhìn anh ta một cái: “Con mở miệng ra là gọi hiệp hội của chúng ta, nhưng ta nghe được ý trong lời của con đều là đang giúp bọn họ.”
Đông Vĩnh Nguyên bối rối, gãi gãi đầu nói thẳng: “Sư phụ, con cũng không gạt người. Quả thực là con không muốn hiệp hội đối phó với sếp. Tuy rằng con lấy thân phận nội gián đến phòng làm việc, nhưng nhiều năm trôi qua, con cảm thấy sếp là một người tốt. Tuy rằng lời nói của anh ấy lạnh lùng, nhưng thực ra rất quan tâm đến cấp dưới. Trước đó chuyện của ma moi gan, còn có việc của Dịch Quan đều là do anh ấy giúp một tay. Mỗi năm anh ấy còn quyên góp tiền cho cơ quan từ thiện. Còn nữa, lần này anh ấy bị bắt cóc cũng là vì giúp đội cảnh sát phá án.”
Hứa đại sư nhìn anh ta, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại nuốt những lời mỉa mai Đông Vĩnh Nguyên vào lại.
“Con biết rằng điều mà hiệp hội lo lắng không phải là nhân phẩm của sếp mà là sự mất kiểm soát năng lực Mộng Yểm của anh ấy. Nhưng trước khi mất khống chế, sếp cũng không gây ra lỗi lầm gì, hiệp hội của chúng ta cũng không có lí do để trừng trị anh ấy. Đương nhiên, con biết rằng, đối với một số việc vô cùng nguy hiểm thì hiệp hội cần phải cân nhắc trước tính mạo hiểm của nó. Nhưng bây giờ không phải mọi người vẫn chưa làm được hay sao?”
Thực ra hiệp hội cũng không dám chọn dùng cách quá quyết liệt để đối phó với Quý Lãng. Bởi vì bọn họ biết rằng, Quý Lãng hiện giờ tuy rằng vẫn chưa nắm giữ hoàn toàn năng lực Mộng Yểm, nhưng dưới tình huống vô cùng nguy hiểm thì năng lực Mộng Yểm sẽ bảo vệ chủ. Bọn họ cũng sợ rằng nếu thủ đoạn quá quyết liệt thì năng lực Mộng Yểm sẽ bị bọn họ làm cho mất khống chế. Vì vậy trước đó, bọn họ cũng chỉ cưỡng chế bức bách Quý Lãng một nửa mà không trực tiếp áp dụng vũ lực.
Cộng thêm hiện tại có thêm một vu sư có năng lực mở cửa quỷ, hai người này ở bên nhau, hiệp hội muốn động vào bọn họ lại càng không dễ dàng gì.
“Dù sao cũng như vậy rồi thì chúng ta không thể khách khí một chút sao? Mọi người chung sống hòa bình thì cũng bớt được phiền phức.” Đông Vĩnh Nguyên nói xong, vẻ mặt căng thẳng chờ đợi phản ứng của Hứa đại sư.
“Nếu như hiệp hội thực sự muốn tìm bọn họ để gây chuyện, lần trước Vu Miểu Miểu muốn mở cửa quỷ ra thì sẽ không để con đi chuyển lời.” Hứa đại sư lườm anh ta một cái.
Đông Vĩnh Nguyên sửng sốt một lúc, sau đó mới cười cười. Đúng vậy, mở cửa quỷ tại dương gian, suýt chút nữa làm rối loạn âm dương. Đây là sự cấm kỵ của giới Huyền Học, nếu là người của hiệp hội thì tổ thanh tra sớm đã đến bắt người rồi.
Đương nhiên, cũng có thể là vì tổ thanh tra đánh không lại.
“Sư phụ, việc chuyển lời này có thể đừng cho con đi suốt như vậy có được không? Dù gì con cũng đang nhận tiền lương của người ta, cứ chuyển lời mãi như vậy rất bất lợi cho con.” Đông Vĩnh Nguyên đáng thương nói: “Con đã không có tiền thưởng trong suốt ba tháng rồi.”
Thời gian này Đông Vĩnh Nguyên rất bị ức hiếp, rất không thuận lợi. Anh ta nghĩ rằng ông chủ bà chủ đày đọa mình thì cũng thôi đi, dù sao thì người ta cũng trả lương cho mình. Nhưng hiệp hội thì không có mà, hiệp hội luôn đánh con bài tình cảm, lần này đếm ra cũng không biết là lần thứ mấy nữa, anh ta cũng có chút chịu không nổi rồi.
“Ta cũng không muốn luôn để cho con chuyển lời như vậy. Nhưng trong hiệp hội của chúng ta bây giờ, ngoại trừ con ra ai đi nói những lời này có lẽ cũng đều bị phản tác dụng.” Hứa đại sư nói.
Đông Vĩnh Nguyên cũng rất tán thành. Cũng chỉ có mình anh ta là có chút mặt mũi, đổi lại người khác đi thì chẳng mấy chốc sẽ bị bà chủ nguyền rủa.
“Hiệp hội cũng không muốn kích thích mâu thuẫn, vì vậy mới bảo con đi. Không phải con cũng không muốn chúng ta và Quý Lãng đánh nhau sao?” Hứa đại sư hỏi.
Trong lòng Đông Vĩnh Nguyên cũng hiểu rõ, vì vậy tuy rằng khó xử nhưng lần nào cũng vẫn chuyển lời, chỉ là có chút không thoải mái.
Hứa đại sư liếc nhìn biểu cảm ấm ức của học trò một cái, ánh mắt lóe lên một ý cười: “Như vậy đi, sắp xếp cho con một chức vị chuyển lời, chuyên phụ trách nối liền hiệp hội và Mộng Yểm. Tiền lương mỗi tháng tám nghìn tệ, thế nào?”
Cảm xúc uể oải của Đông Vĩnh Nguyên hoàn toàn bị quét sạch, cả người đều phấn chấn.
“Nếu như con vẫn không muốn làm người chuyển lời, vậy thì ta cũng có thể sắp xếp người khác.” Hứa đại sư ra vẻ thở dài.
“Con muốn, con muốn. Vị trí người chuyển lời này ngoài con ra thì ai làm cũng không thích hợp. Để con, vẫn nên để con đi, không thể kích thích mâu thuẫn được.” Đông Vĩnh Nguyên chặn lại.
Một tháng tám nghìn tệ, đủ trả tiền nhà rồi.
Hứa Uy nhìn bộ dạng thấy tiền sáng mắt này của Đông Vĩnh Nguyên, trên mặt lại hiện ra sự ghét bỏ.
“Đúng rồi sư phụ, còn việc Quẻ Quỷ này?” Đông Vĩnh Nguyên vội vàng quay lại đề tài câu chuyện. Tuy rằng anh ta đã tiếp nhận lời mời đảm nhiệm chức vụ của hiệp hội một lần nữa, nhưng hiện giờ anh ta là người chuyển lời của bà chủ.
“Hứa Uy, con đi điều tra xem.” Hứa đại sư trực tiếp nói với Hứa uy đang đứng một bên.
“Vâng thưa sư phụ.” Hứa Uy nhìn Đông Vĩnh Nguyên một cái: “Đưa đường link taobao cho tôi.”
“Dạ.” Đông Vĩnh Nguyên lập tức gửi đường link taobao cho Hứa Uy. Thái độ nhiệt tình đó dường như trận cãi cọ ngoài cổng kia chưa từng xảy ra, khiến cho Hứa Uy cũng cạn lời.
Làm xong mọi chuyện, Đông Vĩnh Nguyên lại ngồi thêm một lúc nữa rồi bị sư phụ mình đuổi đi. Đuổi Đông Vĩnh Nguyên đi rồi, Hứa đại sư nhìn học trò thứ hai của mình, nói: “Chuyện Quẻ Quỷ nhớ phải mau chóng điều tra.”
“Con sẽ đi ngay.” Hứa Uy lập tức trả lời.
“Không phải đêm nay con muốn ra ngoại thành săn quỷ sao?” Hứa đại sư nghi hoặc.
“Việc đó không gấp, con để người khác đi là được.” Hứa Uy đáp.
Hứa đại sư mỉm cười không nói gì, phất phất tay với Hứa Uy ra hiệu bảo anh ta rời đi.
Hứa Uy khẽ gật đầu, quay người định rời đi. Lúc đi đến cửa thì anh ta bỗng dừng lại, chần chừ nhìn về phía sư phụ: “Sư phụ...con...thực sự là từ nhỏ đến lớn đều công kích nó sao?”
‘Nó’ này là ai, không cần nói ra cũng biết.
Hứa đại sư mỉm cười nhấp một ngụm trà: “Bản thân con cảm thấy không có, nhưng sư đệ con cảm thấy có, con thấy sao?”
Hứa Uy dường như có điều suy nghĩ.
“Không phải muốn đi điều tra Quẻ Quỷ sao, sư đệ con còn đang đợi đấy.” Hứa đại sư thúc giục.
“A, vâng.” Hứa Uy hoàn hồn, vội vàng rời đi.
Hứa đại sư nhìn bóng lưng vội vàng của học trò, lắc đầu một cách bất đắc dĩ. Từ nhỏ đến lớn, người mắng Đông Vĩnh Nguyên nhiều nhất là Hứa Uy, nhưng mỗi lần Đông Vĩnh Nguyên bị bắt nạt, người chạy đến ra mặt đầu tiên cũng là Hứa Uy.
Hai cái đứa này...
=
Một tuần sau.
Hôm nay, Vu Miểu Miểu đi cùng Công Tôn Liên ra ngoài trường học, đến một con đường dành riêng cho người đi bộ cách trường không xa để mua quần áo. Sau khi vào thu, tiết trời dần dần trở lạnh. Vu Miểu Miểu cũng cần mua cho mình một vài cái áo khoác. Hai người họ đi dạo liên tục trong suốt bốn, năm tiếng đồng hồ. Mãi cho đến mười giờ tối mới nhớ đến việc quay lại trường học.
“Mọi người đều nói con gái mỗi lần đi dạo phố sẽ còn rất nhiều tinh lực, quả nhiên đúng là vậy. Cậu xem xem, chúng ta đi dạo lâu như vậy mà tôi không thấy mệt một chút nào.” Công Tôn Liên giơ chiến lợi phẩm trong tay mình lên, vẻ mặt tràn ngập sự hưng phấn.
“Cậu chỉ mua hai bộ quần áo, còn lại đều là tôi đang thử, đương nhiên là cậu không mệt rồi.” Trên tay Vu Miểu Miểu treo bảy, tám cái túi, bên trong còn có rất nhiều cái túi khác đang nhét nhiều bộ quần áo khác.
“Quần áo của cậu quả thực là quá ít, hơn nữa tất cả đều là phong cách dân tộc. Tuy rằng phong cách dân tộc cũng rất đẹp, nhưng cậu cũng nên thử phong cách khác đi.” Công Tôn Liên sớm đã muốn cải thiện quần áo của Vu Miểu Miểu, bởi vì cô luôn mặc đi mặc lại mấy bộ quần áo đó: “Hơn nữa, tướng công của cậu cho cậu tiền tiêu vặt, không phải là cho cậu mua quần áo sao? Cậu không tiêu thì anh ấy mới không vui đó.”
“Tôi không tiêu tiền thì anh ấy sẽ không vui?” Vu Miểu Miểu hơi sửng sốt.
“Đương nhiên rồi, khi thích một người thì sẽ thích tiêu tiền của anh ấy.” Công Tôn Liên nói.
Vu Miểu Miểu suy nghĩ một chút, cảm thấy rất có lý. Trước đây cô mua âu phục cho tướng công mặc xong, quả thực là cảm thấy vui hơn cả mua quần áo cho mình.
“Vả lại...” Công Tôn Liên ghé sát đến bên tai Vu Miểu Miểu, nhỏ giọng cười nói: “Chỉ có tiêu tiền của anh ấy để mua quần áo thì anh ấy mới không ngại cởi chứ.”
Hai mắt Vu Miểu Miểu sáng lên, dường như là được thêm nước: “Là như vậy sao?”
“Ừ. Dù sao trên mạng đều nói như vậy.” Công Tôn Liên vô cùng tự tin đáp.
“Vậy quần áo mà tôi bỏ tiền ra mua, tôi có thể cởi không?” Vu Miểu Miểu bỗng nhiên truy hỏi.
“Quần áo của cậu, cậu muốn cởi thì cứ cởi.” Công Tôn Liên cảm thấy câu hỏi của Vu Miểu Miểu kỳ lạ, nhưng vẫn đáp lời.
“Vậy tôi đi mua thêm chút nữa.” Vu Miểu Miểu nói xong liền muốn quay lại.
“Cậu chờ đã, kí túc xá sắp đóng cửa rồi, ngày mai hẵng mua tiếp.” Công Tôn Liên vội vàng kéo Vu Miểu Miểu lại.
“Cũng phải. Ở đây toàn là quần áo cho sinh viên, cũng không thích hợp với tướng công. Đợi ngày mai tan học tôi sẽ đến trung tâm thương mại mua.” Vu Miểu Miểu gật đầu.
“...” Công Tôn Liên giật mình, hỏi một cách không chắc chắn: “Cậu muốn mua quần áo cho tướng công của cậu?”
“Đúng rồi.”
“Cho nên...” Vừa rồi cậu nói muốn cởi quần áo, là cởi quần áo của của tướng công cậu sao?
“Cho nên cái gì?” Vu Miểu Miểu nghi hoặc.
“Không có gì, tôi ủng hộ cậu.” Công Tôn Liên mạnh mẽ dựng ngón cái với Vu Miểu Miểu.
Vu Miểu Miểu chớp chớp mắt. Ủng hộ thì ủng hộ, cậu giơ ngón cái lên làm gì?