Sau khi tạm biệt Đông Vĩnh Nguyên, Vu Miểu Miểu xoay người vào trung tâm thương mại.
Đối với việc mua quần áo, Vu Miểu Miểu mua đồ cho mình thôi đã mắc chứng khó lựa chọn, càng đừng nhắc đến việc mua cho Quý Lãng. Trước khi cô đến trung tâm thương mại không hề cân nhắc những chuyện này, chỉ nghĩ đến việc mua nhiều một chút, mua điên cuồng, đến mức tủ đồ của tướng công chỉ có quần áo cô mua, cứ như vậy, tướng công chỉ có thể mặc đồ cô mua thôi. Đến khi đó, cô muốn cởi thế nào thì cởi thế đó, muốn cởi lúc nào thì cởi lúc đó.
Hihi ~ ~
Nhưng chờ khi vào cửa hàng trang phục hàng hiệu của đàn ông, nhìn quần áo rực rỡ muôn màu đầy cửa hàng, Vu Miểu Miểu lập tức mờ mịt, hoàn toàn không thể chọn được. Cuối cùng cô dứt khoát lấy một cuốn tạp chí trong cửa hàng, dựa theo cách người mẫu ăn mặc bên trong, liên tục mua ba bốn bộ. May mà khi trước đã từng mua đồ tây cho Quý Lãng, cũng không cần gọi điện hỏi số đo của Quý Lãng nữa.
Cứ như vậy liên tiếp điên cuồng mua sắm ba cửa hàng đồ hiệu, đợi đến khi Vu Miểu Miểu xách theo chiến lợi phẩm ngồi vào xe taxi, túi mua sắm đã đầy ắp ghế sau xe, tài xế kinh ngạc không nhịn được liếc mắt nhìn mấy lần. Mặc dù cô mua rất nhiều quần áo, nhưng không tốn nhiều thời gian lắm, đợi xe taxi chạy đến dưới lầu khu dân cư Hoa Đình, còn chưa đến bảy giờ rưỡi. Cũng tức là, trừ thời gian đi đường, cùng khoảng thời gian cô nói chuyện với Đông Vĩnh Nguyên, tổng cộng cô chỉ đi dạo chưa đến năm mươi phút.
Trên lầu, Quý Lãng đang ở nhà bếp nấu cơm.
Hôm nay anh tan làm sớm, lại nghĩ tám giờ Vu Miểu Miểu mới về, tâm huyết dâng trào đến siêu thị gần đây mua nguyên liệu về. Từ khi lên đại học Quý Lãng đã ở một mình, bình thường trừ làm việc, cũng không có sở thích gì khác, cho nên kỹ năng sinh hoạt bình thường đều được thắp sáng, tự nhiên cũng biết nấu ăn một chút. Chẳng qua bản thân anh không thích xuống bếp, chỉ khi ăn ở ngoài đến mức muốn nôn mới tự mình vào bếp cải thiện một chút.
Quý Lãng nhìn giờ, cảm thấy canh sườn cũng gần xong rồi, liền mở nắp nồi nhìn một lúc, đang định nêm muối, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, cùng vang lên với tiếng gõ cửa là giọng nói của Vu Miểu Miểu.
“Tướng công, mở cửa giúp em.”
Quý Lãng khẽ sửng sốt, cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn đặt đồ trong tay xuống, ra ngoài, mở cửa từ bên trong. Sau đó anh nhìn thấy mười mấy túi đồ màu sắc khác nhau lít nha lít nhít, cùng với người nào đó bị chen giữa mấy túi đồ, hoàn toàn không có tay để mở cửa.
Đúng là mua không ít.
Vu Miểu Miểu thấy cửa mở, cầm túi đồ muốn đi vào trong, nhưng vì quá nhiều đồ, khi vào bị khung cửa cản lại, hoặc là lúc cô vào cửa dùng quá sức, cơ thể bị chặn lại bởi những túi đồ bị khung cửa bật ra, vậy mà cô bị đẩy lùi về sau hai bước.
Vu Miểu Miểu nhất thời ngơ ngác, sao cô lại bị đẩy ra ngoài rồi?
Quý Lãng không nhịn được, cười thành tiếng, sau đó mới đi qua nhận túi đồ trong tay Vu Miểu Miểu: “Đưa đồ cho anh.”
“Vâng vâng.” Lúc này Vu Miểu Miểu cũng lấy lại tinh thần, cười ngốc nghếch, vừa đưa túi đồ cho Quý Lãng, vừa đi theo vào trong.
“Thơm quá, tướng công, anh đang nấu cơm sao?” Vu Miểu Miểu vừa vào phòng đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, sau đó ánh mắt cũng sáng lên.
Tướng công ở nhà nấu cơm cho cô?
“Ừm.” Quý Lãng đặt túi đồ lên sô pha, trong đó có một hai túi bị ngã, đồ bên trong rơi ra ngoài, Quý Lãng liếc nhìn, chân mày cau lại: “Em mua đồ nam?”
“Đúng vậy, đều là mua cho tướng công.” Vu Miểu Miểu đã vào nhà bếp, nghe câu hỏi của Quý Lãng, trả lời từ xa.
Quý Lãng sửng sốt, đều mua cho anh? Anh có chút không dám tin lại lật vài túi, sau đó lại lật thêm mấy túi nữa, cuối cùng xác định, quần áo bày đầy ghế sô pha, không có bộ nào cho nữ cả. Bạn học Vu Miểu Miểu tan học không về nhà, chạy đi dạo trung tâm thương mại, thật sự chỉ để mua quần áo cho anh.
Quý Lãng có chút khó hiểu, định vào nhà bếp hỏi Vu Miểu Miểu xem có chuyện gì, kết quả vừa vào, đã thấy Vu Miểu Miểu đang mở nắp nồi, đầu cũng sắp vươn vào trong nồi canh nóng.
“Cẩn thận.” Quý Lãng nắm cánh tay Vu Miểu Miểu, kéo người ra: “Có hơi nước.”
“Ừm ừm ừm.” Vu Miểu Miểu giơ tay lau mặt, ánh mắt vẫn liếc nhìn về phía nồi canh sườn.
Quý Lãng cạn lời, đi qua tắt lửa, sau đó lấy lọ muối nêm vào, cuối cùng múc một muỗng canh, đưa vào tay Vu Miểu Miểu: “Muốn uống thì múc ra.”
“Em không uống, đợi uống cùng tướng công.” Vu Miểu Miểu lắc đầu nói.
“Vậy em lấy chén đũa ra, anh xào thêm món rau nữa là xong.” Quý Lãng nói.
“Được.” Đáp lời, Vu Miểu Miểu bắt đầu vui vẻ làm việc.
Đầu tiên cô bưng mấy món Quý Lãng đã nấu xong trong nhà bếp ra ngoài, sau đó từ tủ chén lấy chén đũa của hai người bày ra, cuối cùng tìm một tô canh lớn, múc đầy canh sườn vào trong rồi mang ra ngoài. Đợi cô làm xong tất cả, món rau cuối cùng của Quý Lãng cũng ra lò.
“Ăn cơm.” Quý Lãng cảm thấy có lẽ Vu Miểu Miểu rất đói, ánh mắt nhìn chằm chằm đồ ăn sáng đến mức bất thường.
Vu Miểu Miểu đã đợi câu nói này của Quý Lãng từ sớm, chờ anh vừa ngồi xuống, liền lập tức cầm đũa, gắp một miếng thịt kho tàu, chỉ cắn hai cái, thịt trong miệng còn chưa nuốt xuống, liền mơ hồ không rõ nói với Quý Lãng.
“Ngo á.”
Quý Lãng không nghe rõ câu Vu Miểu Miểu nói, nhưng cũng đoán được đại khái: “Lúc trong miệng có đồ ăn thì đừng nói chuyện.”
Vu Miểu Miểu xấu hổ mỉm cười, sau đó nhanh chóng nhai nuốt, đợi nuốt xong, lại khen thêm lần nữa: “Ngon quá, đây là thịt kho tàu ngon nhất em từng ăn.”
Quý Lãng cười khẽ một tiếng, không coi là thật, trước giờ Vu Miểu Miểu miệng ngọt, lời ngọt ngào nào cũng không đỏ mặt không thở gấp nói được hết. Nhưng Quý Lãng đối với khả năng nấu nướng của mình vẫn tự biết rõ, anh không thường nấu ăn, lúc nấu cũng chỉ làm theo thực đơn rập khuôn, cho nên mùi vị cũng chỉ coi là tạm ổn. Ngon nhất gì đó, hoàn toàn không thể nào.
“Đã lâu rồi em không được ăn món nhà làm.” Vu Miểu Miểu dường như rất hưng phấn, khen hết mức: “Tướng công, không ngờ anh còn biết nấu ăn, anh thật hiền huệ, có thể lấy được anh, kiếp trước em nhất định đã thắp rất nhiều nhang.”
Bàn tay gắp đồ ăn của Quý Lãng khựng lại: “Hiền huệ, không dùng để hình dung đàn ông.”
“Tại sao?!” Vu Miểu Miểu khó hiểu.
Quý Lãng cũng lười giải thích với cô, chỉ nói: “Anh không thích.”
“Ồ, vậy tướng công anh thật ưu tú, thế mà lại biết nấu ăn.” Vu Miểu Miểu lập tức sửa lại.
“......” Nghe qua sao vẫn cảm thấy kì lạ nhỉ?
Bữa cơm này Vu Miểu Miểu ăn rất say sưa, có thể thấy lượng cơm nhiều hơn bình thường rất nhiều, ba món một canh Quý Lãng chuẩn bị đều dựa theo lượng dư để nấu, nhưng đều bị Vu Miểu Miểu quét sạch, cuối cùng ưỡn cái bụng mềm oặt trên ghế, thậm chí còn thở dốc.
“A, ăn đến mức em mệt quá, tướng công anh để chén ở đó đi, đợi em có thể cử động, sẽ đi rửa.” Vu Miểu Miểu thở hổn hển nói.
Khóe miệng Quý Lãng co rút: “Cho dù nể mặt anh, cũng không cần ăn no như vậy.”
“Mới không phải vì nể mặt anh đâu...” Vu Miểu Miểu ợ một cái, nói tiếp: “Em đang vui vẻ, ước mơ thành hiện thực.”
“Ước mơ?” Quý Lãng nghi ngờ, ăn bữa cơm thì được coi là ước mơ gì chứ.
“Nửa năm trước, khi sư phụ ra đi, thực ra em hơi sợ.” Vu Miểu Miểu đột nhiên nói: “Tuy vu sư có thể thông âm dương, cũng xem nhẹ sống chết, nhưng chết rồi là chết rồi. Cho dù sau khi em chết đến đó, sư phụ cũng đã sớm đi đầu thai, một khi rơi vào luân hồi, gần như không thể gặp lại được nữa.”
Quý Lãng sửng sốt, không ngờ Vu Miểu Miểu ban nãy nhìn qua còn rất vui vẻ, đột nhiên lại bắt đầu nói đến chủ đề thương cảm như vậy.
“Từ nhỏ em đã trưởng thành bên sư phụ, cũng chỉ có một người thân là sư phụ thôi, nơi nào có sư phụ nơi đó là nhà của em, cho nên sư phụ đi rồi, nhà của em cũng không còn.” Vu Miểu Miểu nói tiếp: “Lúc nhỏ em từng hỏi sư phụ, nhà là gì? Sư phụ nói, nhà đơn giản nhất chính là hai người cùng nhau trải qua năm tháng, phải có một ngôi nhà, trong ngôi nhà đó có một người đợi em về, khi em vào nhà, người đó sẽ chuẩn bị một bữa ăn gia đình đơn giản cho em. Hoặc ngược lại, em ở nhà, có một người để em chờ đợi, đợi anh ấy về nhà, sau đó nấu cơm cho anh ấy. Trước đây em và sư phụ luôn như thế, mỗi ngày tan học trở về, sư phụ sẽ ở nhà nấu cơm chờ em. Sau khi sư phụ đi, đã lâu em không được ăn món nhà nấu nữa.”
Thì ra câu cảm thán ban nãy của Vu Miểu Miểu, không phải kinh ngạc vì đồ ăn anh nấu, mà là nhớ sư phụ của cô.
“Có thể anh không tin, lần đầu gặp anh em đã thích anh rồi, muốn vào ở nhà của anh, sau đó nấu cơm cho anh ăn, để anh trở thành nhà của em. Đáng tiếc khi đó, hình như anh không thích em lắm.” Nói đến đây, trong giọng điệu của Vu Miểu Miểu còn mang theo chút tủi thân.
Thần sắc Quý Lãng khẽ động, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói thế nào, cuối cùng chỉ có thể tiếp tục lắng nghe.
“Em nghĩ, em nhất định phải khiến anh thích em, đợi khi anh thích em rồi, em sẽ lặng lẽ học nấu vài món, sau đó nhân lúc anh chưa tan làm bắt đầu nấu nướng, chờ anh về nhà. Như vậy, mục tiêu đầu tiên của em sẽ thành công, em lại có nhà của mình rồi. Nhưng không ngờ, em lên kế hoạch lâu như vậy, cuối cùng vậy mà tướng công lại nấu cơm cho em trước, hihihi ~ ~ ~” Nói mãi nói mãi, giọng điệu tủi thân ban nãy của Vu Miểu Miểu lập tức được chữa lành, hóa thành nụ cười đắc ý, dường như đã chiếm được món lời lớn nào đó.
Trầm mặc một lúc, Quý Lãng chậm rãi lên tiếng, giọng nói nghe qua bình tĩnh, nhưng đáy mắt lại có ngàn vạn cảm xúc: “Cho nên, mục tiêu đầu tiên của em, là muốn trở thành nhà của anh?”
“Nhưng bây giờ anh đã trở thành nhà của em trước rồi, hihi.” Vu Miểu Miểu chỉ cần nghĩ đến đây, liền không khỏi mỉm cười đắc ý.
Nếu là cô nấu bữa ăn này, tuy cũng coi như đạt được mục tiêu, nhưng đây là kế hoạch cô đã đặt ra từ lần đầu gặp tướng công, là mưu đồ đã lâu, không đơn thuần. Tướng công thì khác, anh không lên kế hoạch, mà là nấu ăn thuận theo tự nhiên. Có được mái nhà như vậy, sẽ càng thêm viên mãn, càng thêm chân thành. Vu Miểu Miểu càng nghĩ, lại càng thấy vui.
Anh đã trở thành nhà của Vu Miểu Miểu sao?
Tâm trạng Quý Lãng phức tạp, trong đầu không ngừng lặp lại câu này.
Nhà, đơn giản như vậy sao?
Vu Miểu Miểu thấy Quý Lãng đột nhiên không nói chuyện, ánh mắt nhìn chằm chằm món ăn trên bàn, thần sắc khó đoán, nhất thời có chút hoảng hốt, chắc không phải tướng công hối hận vì bữa ăn này rồi đấy chứ.
Vu Miểu Miểu sốt ruột, cũng mặc kệ dạ dày khó chịu, nhảy lên nhào đến bên người Quý Lãng, gắt gao ôm chặt cánh tay Quý Lãng, lớn tiếng bướng bỉnh nói: “Em mặc kệ, dù sao anh đã nấu rồi, ở chỗ của em, anh chính là nhà của em, không cho phép hối hận.”
Quý Lãng liếc cô: “Bắt đầu từ lần đầu gặp nhau, em đã bám lấy anh như vậy.”
“Cho nên anh nhận mệnh đi, bị em bám lấy, anh nhất định chạy không thoát. Em là vu sư, nếu anh dám hối hận, em sẽ bảo búp bê nguyền rủa anh.” Vu Miểu Miểu hăm dọa.
“Nguyền rủa anh cái gì?” Quý Lãng tò mò.
“Nguyền rủa anh...cả đời này trừ em ra, không tìm được người vợ nào khác.” Vu Miểu Miểu hung ác nói.
“......” Quý Lãng trầm mặc, lòng thầm nghĩ, đây đúng thật là lời nguyền đáng sợ, nhưng sau đó đột nhiên bật cười: “Dù sao trước khi em xuất hiện, anh cũng chưa từng nghĩ đến chuyện tìm vợ.”
“Vậy em sẽ...”
Ơ? Hình như có chỗ nào đó không đúng.
Ý câu nói này của tướng công là?
Đầu óc Vu Miểu Miểu, nhanh chóng xoay chuyển.
“Tướng công, có phải anh đang tỏ tình với em không?” Vu Miểu Miểu kinh ngạc vui vẻ nói.
“Mau đi rửa chén.” Quý Lãng kéo người xuống.