“Em mua nhiều quần áo như vậy làm gì?” Đợi Vu Miểu Miểu rửa chén xong, khi ra khỏi nhà bếp, Quý Lãng chỉ vào cả đống đồ đầy sô pha hỏi. Vừa rồi anh tính sơ qua, chỗ này ít nhất cũng mười mấy bộ, hơn nữa đều là đồ mùa thu.
“Mua cho anh mà.” Nhắc đến quần áo, mắt Vu Miểu Miểu sáng lên, đây là ước mơ thứ hai của cô.
“Anh biết là mua cho anh, anh muốn hỏi em mua nhiều như vậy làm gì? Anh cũng không thiếu quần áo.” Khi trước Vu Miểu Miểu mua cho anh một bộ đồ tây, anh còn chưa tìm được cơ hội để mặc, vẫn luôn treo trong tủ quần áo. Hơn nữa nếu muốn thì mua một hai bộ là được rồi, nhiều như vậy, có phải hơi khoa trương không.
“Em biết anh không thiếu quần áo, nhưng em muốn mua.” Vu Miểu Miểu không ngốc, tự nhiên sẽ không nói cho Quý Lãng biết, cô mua quần áo là để sau này có lý do cởi đồ của anh.
Quý Lãng cau mày, nói thầm, cô nhóc này chắc không phải xem anh là búp bê, rảnh rỗi thì chơi trò thay đồ đấy chứ?
“Sau này nếu muốn mua thì đừng mua nhiều như vậy, mặc không hết.” Quý Lãng không ngăn Vu Miểu Miểu mua quần áo cho mình, dù sao mua đồ cũng không tốn quá nhiều tiền, nếu Vu Miểu Miểu có thể mua đến vui vẻ, cũng không lỗ vốn.
“Vâng.” Vu Miểu Miểu gật đầu đáp, quan trọng nhất là tướng công chịu nhận.
Hihi.
“Giúp anh cùng mang vào đi.” Quý Lãng nói, tự mình cầm hơn phân nửa túi đồ đi vào phòng.
Vu Miểu Miểu vội vàng cầm mấy túi đồ còn lại lên, đi vào theo.
Sau khi vào phòng ngủ chính, đầu tiên Quý Lãng tùy ý đặt túi đồ lên giường, sau đó đi đến trước tủ quần áo, thu dọn đơn giản tủ quần áo một lúc. May mà đồ anh không nhiều, rất nhanh đã có hai ngăn trống, lúc này mới xoay người lại, một hơi nhét mấy túi đồ trên giường vào trong. Nhét xong mấy túi đồ mình mang vào, Quý Lãng lại nhận túi đồ trong tay Vu Miểu Miểu, cũng đẩy vào trong. Vì số lượng thật sự quá nhiều, khi Quý Lãng đóng cửa không thể đóng được, cuối cùng chỉ đành mở cửa lại, lấy hai túi đồ ra, đặt vào một ngăn trống khác, lúc này mới coi như chứa được hết.
Lúc đầu anh đặt làm tủ quần áo, chỉ đặt theo kích cỡ trung bình, nghĩ dù thế nào cũng đủ dùng, làm sao cũng không ngờ có ngày tủ quần áo của mình lại có lúc không chứa hết.
Sau khi xác nhận tủ đồ sẽ không vì quá nhiều quần áo mà bật ra, Quý Lãng mới buông tay, vừa xoay người, liền nhìn thấy ánh mắt Vu Miểu Miểu có chút u oán.
“Làm sao vậy?” Quý Lãng khó hiểu, vừa rồi chẳng phải còn tốt sao, sao đột nhiên tâm trạng lại không tốt.
“Anh cứ...nhét như vậy à.” Vu Miểu Miểu bĩu môi nói.
Quý Lãng sửng sốt, một lúc sau mới hiểu ra, đây là đang cảm thấy anh không coi trọng quần áo cô mua sao?
“Em mua nhiều quá, chỉ có thể làm vậy trước, đợi ngày mai anh sẽ xếp lại.” Quý Lãng giải thích.
Vu Miểu Miểu nghe thấy, vẻ mặt quả nhiên tốt hơn một chút, nhưng vẫn hỏi: “Vậy...vậy anh có mặc không?”
Mặc, mới là trọng điểm. Không mặc, sao cô cởi ra được.
“Sẽ.” Quý Lãng khẳng định đáp, đáy mắt hiện ra ý cười, cô nhóc này sợ anh không mặc đồ cô mua đây mà.
Lúc này Vu Miểu Miểu mới hoàn toàn hài lòng, ý cười trên gương mặt lại hiện ra lần nữa.
“Có điều lần sau đừng mua nhiều như vậy, vừa rồi em cũng thấy đó, tủ quần áo không chứa hết được.” Quý Lãng không nhịn được dặn dò.
“Em muốn lấp đầy tủ quần áo của anh, như vậy anh chỉ có thể mặc đồ em mua thôi.” Vu Miểu Miểu đắc ý, bất cẩn nói ra một nửa mục đích của mình.
Quý Lãng nghe thấy Vu Miểu Miểu “tâm cơ” như vậy, ý cười trong mắt càng đậm, nghĩ đến sau này mình mở tủ, quần áo bên trong đều do Vu Miểu Miểu mua cho anh. Cảm giác đó, hình như cũng rất tốt.
“Tướng công.”
“Hửm?” Quý Lãng lấy lại tinh thần từ trong suy nghĩ, ý cười trong mắt không hề thay đổi.
“Được không?” Vu Miêu Miểu cẩn thận ngẩng đầu, thăm dò hỏi.
“Cái gì?” Quý Lãng nghi ngờ.
“Quần áo.” Vu Miểu Miểu chỉ tủ đồ, vừa kích động vừa căng thẳng hỏi: “Sau này anh chỉ mặc quần áo em mua thôi, có được không?”
Quý Lãng sửng sốt, quay người nhìn tủ quần áo, lại nhìn đôi mắt to rực sáng của Vu Miểu Miểu, trong lòng dâng lên sự ấm áp, khiến anh không tự giác gật đầu: “Anh biết rồi.”
Oh yeah!
Vu Miểu Miểu thấy Quý Lãng đồng ý, trong lòng không khỏi hưng phấn, âm thầm nắm quyền, hoan hô trong lòng.
Tuy Vu Miểu Miểu không hề hét ra tiếng, nhưng dường như đều viết hết lên mặt, khiến Quý Lãng nhìn mà buồn cười: “Được rồi, ra ngoài xem ti vi đi, anh đi tắm.”
“Anh muốn đi tắm sao?!” Vu Miểu Miểu đột ngột ngẩng đầu, dường như tắm là chuyện gì đó rất ghê gớm.
“Sao vậy?” Quý Lãng khó hiểu, chẳng phải ngày nào anh cũng đi tắm à? Sao cô nhóc này lại kinh ngạc thế.
“À, không có, em chỉ tò mò sao hôm nay anh tắm sớm như vậy thôi, bình thường chẳng phải trước khi đi ngủ mới tắm sao?” Vu Miểu Miểu lấp liếm nói.
“Hôm nay anh nấu cơm, trên người có mùi khói dầu.” Quý Lãng giải thích.
“Như vậy à, thế thì nên tắm sớm, anh mau đi đi.” Nói xong, để không làm lỡ Quý Lãng tắm rửa, Vu Miểu Miểu nhanh chóng chạy ra khỏi phòng Quý Lãng.
Quý Lãng nhìn bóng lưng rời đi của Vu Miểu Miểu, luôn cảm thấy hôm nay Vu Miểu Miểu có chút kì lạ, còn về kì lạ chỗ nào anh cũng không rõ lắm. Nhưng chuyện có thể khẳng định là, hôm nay Vu Miểu Miểu rất vui, cho nên anh cũng không tiếp tục nghĩ sâu nữa, lấy đồ ngủ trong tủ ra, xoay người vào nhà tắm.
Trong phòng khách, Vu Miểu Miểu ngồi trên sô pha, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm ti vi, nhưng toàn bộ tâm thần đều chú ý sau lưng, cho đến khi Quý Lãng vào nhà tắm, đóng cửa lại, sau đó truyền ra tiếng nước, cô mới kích động xoay người lại, đôi mắt chăm chú nhìn về phía nhà tắm.
Tắm xong, phải thay đồ mới rồi, đến khi đó tướng công sẽ mặc đồ cô mua.
Là quần áo cô mua thì có thể cởi, vậy tối nay có nên cởi không?
Nhưng mà, vừa mới mua đồ xong đã muốn cởi, liệu có gấp gáp, tâm cơ quá không? Nhưng loại chuyện này, dù sao cũng là chuyện sớm muộn, hơn nữa có lần đầu thì mới có lần thứ hai.
Trong mười mấy phút Quý Lãng tắm rửa, nội tâm Vu Miểu Miểu cứ rối rắm như vậy. Sau khi cô gặp Quý Lãng, đã tự đặt ra ba ước mơ lớn của mình với Quý Lãng. Một, khiến Quý Lãng trở thành nhà của mình, tối nay đã thành hiện thực. Hai, phải lấy Quý Lãng, cái này phải đợi khi cô tròn hai mươi. Ba, chính là xảy ra chuyện không thể miêu tả nào đó. Ây dà, cô có cần rèn sắt lúc còn nóng, để tối nay chuyện tốt thành đôi không?
“AAA, rốt cuộc nên chọn lựa thế nào đây.” Vu Miểu Miểu vùi đầu vào gối ôm, rối rắm không biết nên chọn thế nào.
“Chọn cái gì?” Đột nhiên, giọng nói Quý Lãng truyền đến từ đỉnh đầu.
Vu Miểu Miểu giật mình, vội vàng ngẩng đầu, liền nhìn thấy Quý Lãng người đầy hơi nước, mặc đồ ngủ sẫm màu, đang vừa dùng khăn lau tóc, vừa nghi ngờ nhìn cô chằm chằm.
“Sao anh tắm xong nhanh như vậy?” Vu Miểu Miểu nuốt nước bọt, tướng công tắm xong hình như càng đẹp hơn.
A, có một giọt nước, từ trán trượt xuống cằm, lại từ cằm nhỏ xuống xương quai xanh, a, còn đang trượt xuống nữa, thật hâm mộ giọt nước này.
Nhanh sao? Không hề biết mình đang bị người ta dòm ngó mỹ sắc, Quý Lãng xem giờ, anh đã tắm mười mấy phút, cũng không tính là nhanh lắm.
“Vừa nãy em sao vậy?” Quý Lãng ừm một tiếng, hỏi tiếp, khăn lông thuận theo trán di chuyển xuống, lau giọt nước trên cổ, ngăn nước tiếp tục chảy sâu xuống.
“Vừa rồi em...vừa rồi em đang...” Vu Miểu Miểu chớp mắt, thật đáng tiếc, suýt nữa đã trượt vào áo ngủ rồi.
Đợi đã, áo ngủ?!
Ánh mắt Vu Miểu Miểu đột nhiên khựng lại, hung hăng nhìn chằm chằm đồ ngủ mà Quý Lãng mặc.
Biểu cảm cô dữ tợn, ánh mắt hung hãn, dường như nhìn thấy thứ mình ghét cay ghét đắng vậy, sự thay đổi đột ngột này khiến vẻ mặt Quý Lãng không khỏi nghiêm túc: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
“Anh...sao anh không mặc đồ em mua.” Vu Miểu Miểu cắn răng hỏi, trong giọng nói tràn ngập vẻ không cam lòng và lên án.
Quý Lãng sửng sốt, một lúc lâu cũng chưa phản ứng lại, sau đó dở khóc dở cười nói: “Trong đống đồ em mua không có đồ ngủ.”
Không có đồ ngủ, đồ ngủ ~ ~
Câu này như sấm sét, ầm ầm đánh lên đầu Vu Miểu Miểu, từng đợt từng đợt, trực tiếp đánh cô tỉnh lại.
Bản thân còn rối rắm cái gì không biết, cởi cái gì mà cởi? Tướng công ở nhà đều mặc đồ ngủ, cô không mua đồ ngủ anh sẽ không mặc, không mặc thì cô làm sao cởi? Không ngờ mua lâu như vậy, thế mà cô lại không chú ý đến việc này.
Loại chuyện không thể miêu tả này đương nhiên phải làm vào ban đêm, cho nên cô phải mua đồ ngủ chứ, nên mua nhất chính là đồ ngủ! Nếu không chẳng lẽ đợi đến ban ngày, nhào đến cởi quần áo của tướng công sao?
Huhu, cô mua nhiều quần áo như vậy, kết quả lại mua nỗi cô đơn sao? Quả thật đáng hận.
“Em...ngày mai em sẽ mua đồ ngủ cho anh.” Vu Miểu Miểu hung hăng nói.
Đây là muốn anh chỉ có thể mặc quần áo cô mua, cho nên ngay cả đồ ngủ cũng không bỏ qua sao?
Vu Miểu Miểu nghiêm túc đến mức có chút kì lạ, quá mức cố chấp không khỏi khiến người ta nghĩ đến hai chữ âm mưu, càng huống hồ đối tượng là đại thần Tử Hòa đã viết vô số tiểu thuyết phạm tội. Quý Lãng gần như có thể khẳng định, mục đích của Vu Miểu Miểu, không chỉ đơn thuần là muốn anh mặc đồ cô mua, mà còn có ý đồ khác.
Nhưng mà, cô muốn làm gì anh? Nhất định có liên quan đến quần áo, cho nên cô mới cố chấp muốn mua đồ cho anh như vậy, có điều cụ thể là gì, nhất thời Quý Lãng thật sự không nghĩ ra. Suy đi nghĩ lại, quần áo trừ mặc ra, cũng không còn công dụng khác.
Quý Lãng theo bản năng suy luận một lúc, nhưng rất nhanh đã từ bỏ, với tính cách không thế giấu được chuyện gì của Vu Miểu Miểu, âm mưu này không quá hai ngày sẽ bại lộ, anh cứ yên tĩnh quan sát biến động là được.
Nghĩ như vậy, đột nhiên có chút mong đợi.
Quý Lãng mỉm cười đầy thâm ý, giả vờ không nhìn ra mưu đồ, lau tóc xong lại trở vào nhà tắm, một lúc sau truyền ra tiếng máy sấy.
Hôm sau.
Ăn sáng xong, hai người theo kế hoạch khi trước lái xe đến biệt thự, trên đường Vu Miểu Miểu thuận tiện nói cho Quý Lãng nghe một lượt chuyện của Quẻ Quỷ.
“Linh miêu có thể tìm linh, nhân lúc quỷ khí trên kiếm Hứa Uy còn chưa tan đi, phải nhanh chóng tìm được ông ta.” Vu Miểu Miểu nói.
“Vừa rồi em nói, Quẻ Quỷ kia có nuôi một con lệ quỷ rất lợi hại?” Sự chú ý của Quý Lãng đặt lên người ác quỷ mà Quẻ Quỷ nuôi.
Tu vi của Vu Miểu Miểu Quý Lãng đã từng nhìn thấy, nói thật, trong số những đại sư hình thuật mà anh từng gặp không ai có thể mạnh hơn Vu Miểu Miểu, ngay cả cô cũng cảm thấy ác quỷ kia lợi hại, hẳn không đơn giản.
“Đúng vậy, con quỷ kia em từng gặp một lần ở hội chữ thập đỏ, lúc đó ấn tượng rất sâu sắc.” Vu Miểu Miểu nói: “Khi ấy chỉ tùy tiện liếc mắt nhìn một cái, đã cảm thấy anh ta có tu vi ít nhất là năm sáu trăm năm. Hơn nữa con quỷ đó có chút khác biệt với lệ quỷ bình thường, tuy rằng cả người là khí hung sát, nhưng tính tình hình như không bị khí hung sát này ảnh hưởng, ngược lại cực kỳ tỉnh táo.”
“Lệ quỷ bình thường đều bị khí hung sát ảnh hưởng sao?” Quý Lãng hỏi.
“Đúng vậy, sau khi con người chết đi hóa thành lệ quỷ, trong lòng nhất định có oán khí, nói một cách chính xác là do oán khí đó mới khiến họ trở thành lệ quỷ. Oán khí sẽ khiến quỷ hồn sinh ra lệ khí và thù hận, từ đó lấy được sức mạnh, sau đó hại người.” Vu Miểu Miểu giải thích: “Loại lệ quỷ giống như Hạng Ninh, khi còn sống không phải kẻ ác, oán khí chỉ nhắm vào một mình viện trưởng Hồng, trước khi đạt được mục đích sẽ không làm hại người vô tội, còn có thể duy trì lý trí khi còn sống. Nhưng nếu đợi cậu ta thật sự giết chết viện trưởng Hồng, Hạng Ninh có thể sẽ trở nên hung hãn táo bạo hơn, vì lệ quỷ đã dính huyết khí, hung tính sẽ lớn hơn, thậm chí mất đi tâm trí. Mà hung tính của lệ quỷ càng lớn, sẽ càng mạnh, đây cũng là nguyên nhân tại sao người trong giới Huyền Học nhìn thấy lệ quỷ nhất đinh phải siêu độ hoặc đánh tan.”
“Cũng tức là, lệ quỷ giết càng nhiều người, sức mạnh càng lớn, bản thân sẽ càng khó khống chế. Cho dù lúc đầu họ không muốn giết nhiều người như vậy, cũng sẽ bị oán khí trên người thao túng, cuối cùng hoàn toàn thay đổi” Quý Lãng tổng kết nói.
“Không sai, phần lớn lệ quỷ đều như vậy, nhưng cũng có cực ít lệ quỷ ý chí vô cùng mạnh mẽ, bọn họ có thể khống chế sức mạnh của mình. Loại quỷ này, hung tính lớn, mạnh mẽ, ý chí kiên định, nếu thời gian sống càng dài, rất có thể sẽ tu thành quỷ tướng, hoặc quỷ vương, trở thành sự tồn tại có thể ảnh hưởng đến thế giới. Loại quỷ này, mới là đáng sợ nhất.” Vu Miểu Miểu cau mày nói: “Con quỷ bên cạnh Quẻ Quỷ, hình như là loại này.”
Quý Lãng nghe vậy cau mày: “Vậy sau khi em tìm được Quẻ Quỷ thì đừng ra tay, để hiệp hội giải quyết đi.”
Đám người hiệp hội bình thường bắt anh rất nhiệt tình, loại ác quỷ nguy hiểm như vậy, bọn họ nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
“Ác quỷ kia rất đáng tiền, bắt được có thể đến hiệp hội đổi tám trăm ngàn, tặng không cho họ quá lỗ vốn.” Vu Miểu Miểu không vui, đây là đơn hàng đầu tiên mà cô và Đông Vĩnh Nguyên hợp tác.
Quý Lãng liếc cô, đối với dục vọng kiếm tiền mãnh liệt của cô vợ nhỏ nhà mình anh có chút khó hiểu, nhưng cũng biết không ngăn cản được. Âm thầm thở dài, lùi một bước nói: “Vậy em không thể mạo hiểm.”
“Vâng!” Vu Miểu Miểu đương nhiên đồng ý.