Edit: Xíu
Sau ngày mồng tám, là cũng đến gần những ngày cửa ải cuối năm, các gia đình nuôi heo trong thôn bắt đầu thu xếp người làm việc phụ giúp để đồ tể đến nhà mổ heo.
Nhà họ Chương trước đó đã thương lượng với đồ tể họ Triệu ở trên trấn, quyết định đến nhà mổ heo vào ngày 12 tháng 12 âm lịch.
Sau khi ấn định được ngày xong, hai cha con Chương Liên Căn, Chương Hữu Khánh đã chào hỏi mời mấy người có quan hệ tốt trong thôn đến ngày 12 đến nhà bọn họ giúp đỡ.
Vì vậy sáng sớm này, vợ chồng Thường Tứ Lương, Vương Đại Mậu cùng huynh đệ hắn Vương Đại Thịnh, cha nương Thường Quyên, với Thường Thiết Mộc, Thiệu thị đều đến vào sáng sớm.
Chương Vân trời chưa sáng đã thức dậy khỏi giường, khi đẩy cửa phòng ra thì thấy trong bếp đã có ánh sáng nhàn nhạt lộ ra, là biết Chu thị đang làm việc trong đó, vì vậy vội vàng chạy vào phòng bếp giúp đỡ, đợi đến khi người lục đục đến thì trong phòng bếp bỗng trở thành thế giới của các bà vợ.
"Hữu Khánh tẩu tử, nhà các ngươi xem như là chọn được một ngày tốt, hôm qua ban đêm tuyết còn rơi, mà sáng nay đã ngừng lại, cũng thuận lợi cho bọn đàn ông làm việc".
Nương Thường Quyên và Thiệu thị là người đến sớm nhất, vừa tới sân đã đi thẳng vào phòng bếp cười tươi nói chuyện.
Chu thị đang rửa bát đũa của bữa sáng, hôm nay trời chưa sáng, cả nhã đã ăn xong bữa sáng để có thời gian kịp giờ mổ heo của đồ tể.
"Ừm, nhà Thiết Mộc, nương Tiểu Quyên, các ngươi đến sớm như vậy, đã ăn sáng chưa, trong nồi vẫn còn mấy cái bánh bột ngô, ta đây là để phần cho các ngươi đấy".
Chu thị không ngờ là bọn họ đến sớm như vậy, lúc này trời còn chưa sáng nên nghĩ bọn họ chưa ăn sáng nên vội đứng dậy lau tay mấy lần lên tạp dề, sau đó mở nắp nồi chuẩn bị mấy cái bánh bột ngô ra.
"Nương Vân nhi, không cần phải làm đâu, chúng ta đều đã ăn sáng rồi".
Thiệu thị cùng nương Thường Quyên bước vào cười ngăn Chu thị lại,"Ngươi cũng đang vội, cứ để đó chúng ta làm cho, chúng ta đến đây không chỉ để giúp đỡ thôi đâu".
Chu thị thấy Thiệu thị thẳng thắn như vậy, cũng không khách sáo nữa, cười nói:"Lúc này đồ tể chưa đến nên cũng không có việc gì, chỉ cần đun một chút nước ấm để lát nửa cạo lông mà thôi".
"Vậy thì chúng ta giúp đun nước." Hai người mỉm cười nói xong, rồi tự mình đi làm việc, không bao lâu sau, vợ của Thường Tứ Lương cũng đến, cùng đi theo mọi người giúp đỡ trong phòng bếp.
Phòng bếp diện tích vốn không lớn, hiện tại có nhiều bà vợ đi vào nên có vẻ chật chội, Chương Vân thấy lúc này chờ đợi ở đây cũng không có nhiều việc làm, nên đi ra khỏi phòng bếp, đi ra mảnh vườn trồng rau, bây giờ trong vườn có một ít rau cải bó xôi, cải cúc, mồng tơi, nên chuẩn bị hái vào để dùng vào nấu ăn.
Vào ngày giết heo này, ở nông thôn luôn có một phong tục là ăn canh tiết, cùng các loại đồ ăn, để mọi người vây quanh ngồi xuống ăn uống náo nhiệt một phen, coi như là cảm ơn các hương thân đã đến giúp đỡ, chính bởi vì vậy mà cũng có rất nhiều nàng dâu đến giúp đỡ như cắt, thái, rửa, nấu đồ ăn.
Chương Vân thấy trong vườn rau có rất nhiều rau nên hái nhiều một chút, bỏ vào trong sọt tre, kéo ra khỏi vườn đi ra sân trước.
Còn chưa tới phòng bếp, Chương Vân cảm thấy giỏ tre nhẹ hơn, quay đầu lại nhìn, thì thấy rằng hoá ra Thường Quyên đã giúp nhấc đầu kia của giỏ tre lên.
"Tiểu Quyên, ngươi tới khi nào? Vừa rồi nương ngươi tới đây, ta không có nhìn thấy ngươi." Chương Vân dừng bước chân lại, cười hỏi.
Nhìn thấy Thường Quyên, Chương Vân thật sự rất vui vẻ, lần trước hai người chạy ra khỏi học đường, hai người đã không gặp lại nhau, thậm chí ngày mồng tám đi qua, nàng ấy cũng không có ở nhà, cho nên hai người cũng chưa gặp mặt nhau, không nghĩ tới hôm nay nàng sẽ tới đây.
"Nương ta ăn sáng xong rồi đi qua, nên ta giúp đỡ tẩy rửa dọn dẹp một chút rồi giờ mới đến được".
Thường Quyên miệng nói, hai mắt cũng không dám nhìn về phía Chương Vân, thái độ lộ ra vẻ lảng tránh.
Chương Vân tất nhiên cũng nhìn thấy vẻ mặt này của Thường Quyên, mấy ngày nay, nghĩ đến những biểu hiện ấy, chỉ cần tinh ý một chút là có thể đoán ra được nguyên do trong đó, hiện giờ thấy ánh mắt tránh né của nàng, làm cho trong lòng Chương Vân có chút kỳ lạ, vẫn là nên đem nút thắt này mở ra mới tốt được.
Với ý nghĩ này, Chương Vân nhìn xung quanh, thấy không có ai để ý đến bọn họ, nên đặt chiếc giỏ tre xuống, vươn tay kéo Thường Quyên đi ra hậu viện.
Thường Quyên hơi sửng sốt trong chốc lát, rất nhanh liền phản ứng lại đi theo nàng, sau khi hai người đứng yên ở hậu viện, Chương Vân ngẩng đầu lên nhìn nàng, miệng thấp giọng nói:"Tiểu Quyên, chúng ta từ nhỏ đã là bạn tốt, trong lòng ngươi có chuyện gì vậy, đừng giấu ở trong lòng, hãy nói ra cùng ta đi".
Sau khi nghe Chương Vân nói xong lời này, Thường Quyên nâng hai mắt lên nhìn nàng, một hồi sau mới thì thào nói:"Ta chính là cảm thấy có lỗi với ngươi, ngày ấy ta không nên cứ như vậy mà chạy đi.....không nên vụng trộm trong lòng mà giận ngươi".
Thấy Thường Quyên rốt cuộc cũng nói những lời trong lòng ra, Chương Vân bất giác bật cười, cầm chặt tay nàng, nhẹ nhàng nói:"Giữa chúng ta lúc đó không có gì để nói, nếu mà ngươi dận ta thì cũng phải nói cho ta biết, chứ cứ để như thế này thì nút thắt trong lòng cũng không thể giải quyết được ".
Thường Quyên đã rối rắm trong lòng rất nhiều ngày, hôm nay thật vất vả mới can đảm đi lại, thật ra là có chút chột dạ, nghe Chương Vân nói như vậy, buồn bực trong lòng rốt cuộc cũng được giải toả, lúc này miệng liền cười toe toét, nắm lấy tay nàng, lắc lắc:"Thôi, không nói đến chuyện này nữa, mặc kệ sau này có chuyện gì thì ta sẽ đều nói cho ngươi biết".
Nhìn thấy nụ cười cởi mở của Thường Quyên, Chương Vân mới cảm thấy an tâm, mỉm cười gật đầu, nhưng có một số việc vẫn phải hỏi thăm một chút, "Tiểu Quyên, vì ngươi cũng đã nói muốn thẳng thắn, vậy thì ta cũng có chuyện muốn hỏi ngươi."
Thường Quyên dường như cảm giác được điều nàng muốn hỏi cái gì, nên nụ cười trên khuôn mặt dần dần tắt lại, nhưng nàng cũng không cự tuyệt, nghĩ một chút liền gật đầu.
Chương Vân nắm lấy cánh tay của nàng, thấp giọng nói: "Hắn có biết ngươi thích hắn không?".
Thường Quyên mắt hơi rũ xuống, miện thì thào nói nhỏ:"Ta cũng không biết được ".
"Vậy thì ngươi còn rơi vào, để trong lòng cái gì nữa".
Chương Vân nghe xong không khỏi nóng trong lòng, miệng nói lời có chút nóng nảy, Thường Quyên nhất thời cũng không biết nên nói gì nên đành cúi đầu xuống nhìn tuyết dưới chân mình.
Vừa nói xong, Chương Vân cảm thấy giọng điệu của mình có chút không thích hợp, chuyện tình cảm con người không bao giờ kiểm soát được, Thường Quyên chắc cũng không muốn như vậy.
Chương Vân khẽ thở dài, chậm rãi nói: "Ta biết ngươi trong lòng nhất định không thoải mái, ngươi đã thích rồi, tại sao không nói rõ ràng với hắn, để cho ngươi khỏi một mình buồn."
Thường Quyên đột nhiên ngẩng đầu lên, lo lắng thốt lên, "Không được, vạn nhất ...!vạn nhất nếu trong lòng hắn không có ta thì sao."
"Nếu đã như vậy, ngươi có thể từ bỏ càng sớm càng tốt, đừng tiếp tục suy nghĩ lung tung nữa, không tốt lắm đâu." Chuyện tình cảm là chuyện của tự bản thân mình, chỉ có bản thân mình mới làm được, người ngoài đa phần không thể nhúng tay vào, nên Chương Vân cũng chỉ có thể tận lực khuyên nhủ mà thôi.
Đôi mắt Thường Quyên thoáng hiện ra một tia cô đơn, sắc mặt lại trầm xuống, nàng lặng lẽ lắc đầu, một lúc sau mới nói:"Thật ra trong lòng ta biết rõ, hắn sẽ không thích ta đâu, ta căn bản không xứng với hắn".
"Sao lại nói lời như vậy? Ngươi làm sao có thể nghĩ như vậy, Tiểu Quyên hoạt bát lanh lợi đi đâu mất rồi?".
Chương Vân nghe xong lời này, nhất thời bực bội, sốt ruột lo lắng nói, cho nên giọng nói vô thức có chút cao lên.
So với sự kích động của Chương Vân, Thường Quyên lại im lặng, thật lâu sau mới ngẩng đầu lên, khóe miệng cười: "Đừng nói chuyện của ta nữa, trong phòng bếp hẳn là rất bận rộn, chúng ta đi giúp một chút đi.".
Nói xong không đợi Chương Vân mở miệng, đã nhanh chóng bước đi về phía trước.
Nụ cười trên khóe miệng miễn cưỡng như vậy, bước đi về phía trước lộn xộn như thế, rõ ràng là đang trốn tránh, Chương Vân nhìn đến bóng lưng ấy liền cảm thấy rất khó chịu, trong lòng thật không biết tư vị gì, một cô nương cởi mở tự tin như vậy mà lại trở nên sợ hãi cảm xúc trước tình cảm của bản thân, cũng trở nên chùn bước đôi chân, đây có phải là rào cản mà tất cả nữ nhân đều không thể vượt qua hay không?.
Sau khi đứng im lặng tại chỗ một hồi lâu, Chương Vân mới thở ra, trong lòng chỉ có thể chúc phúc cho Thường Quyên, mong rằng hành trình tìm tình yêu của nàng sẽ suôn sẻ và trái tim sẽ được đền đáp.
Chương Vân lấy lại tinh thần rồi chạy theo, khi ra đến sân trước, thì Thường Quyên đã xách giỏ tre vào phòng bếp, nàng cũng liền đi theo vào.
Ở trong sân, đàn ông đều đã chuẩn bị xong đồ đạc, một lúc sau Triệu đồ tể đến nơi, cho nên lúc này trong sân mấy người đàn ông đã bắt đầu động thủ, đem heo ngoài chuông heo giữ đè lại, lấy dây trói chặt chân chúng , rồi xuyên qua thanh gỗ dày, đặt trên vai hai người đàn ông vác đi đến trước bàn lớn rồi đặt con heo lên bàn.
Cảnh giết heo không tránh khỏi đẫm máu, cho nên Chương Vân không chạy ra ngoài phòng bếp để xem, nhưng trong bếp vẫn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của con heo bị giết, ngay sau đó là đầu heo, chân heo, đuôi heo đều được mang vào trong bếp để lấy nước cạo lông, nội tạng trong bụng heo vứt vào một góc, cũng có người xách cả thùng đựng huyết heo để bên ngoài bếp, rồi lấy cái thùng trống không đi ra một lần nữa để lấy huyết heo của hai con còn lại..
Kết quả là phòng bếp bỗng nhiên nồng nặc mùi máu tanh, trong đó còn tràn ngập mùi vị khó ngửi khác nữa, đối với Chương Vân vốn không quen mà nói, quả thực rất khó chịu, nếu ở lại lâu hơn nữa thì sợ rằng sẽ bị nôn mửa ra mất.
"Nương, con đem những thứ này ra ngoài xoa chà sạch sẽ nhé." Chương Vân vội vàng cầm cái thùng chạy đến góc tường, bắt đầu cầm lấy cả đống bụng heo, ruột heo, gan heo, tim heo và các cơ quan nội tạng linh tinh khác bỏ vào thùng rồi quay đầu lại nói một tiếng với Chu thị.
"Những thứ đó không nhiều người ăn đâu, trước để đó đi, đợi đến ngày mai rồi xoa rửa, nấy đó nhà mình cũng nấu ăn được vài ngày." Chu thị ở bên cạnh liếc mắt nhìn sang, rồi lớn tiếng nói.
Nội tạng heo thời xưa không phải là đồ tốt, không được dùng để tiếp đãi khách khứa, nhưng nếu vứt bỏ thì sẽ rất đáng tiếc, nên đa số đều giữ lại nhà mình ăn dần.
"Nương, ở đây mùi tanh nồng quá, con ngửi thấy khó chịu, nên để con đem xuống sông rửa sạch, cũng tránh mọi người ngửi mùi hôi." Chương Vân vội vàng giải thích, miệng nói xong, trong tay cũng không rảnh, đi đến tủ bát lấy hũ muối, đổ đầy một bát, để chà nội tạng heo.
Chu thị vừa nghe, cũng tuỳ ý để nàng làm, Chương Vân một tay cầm bát, một tay xách thùng gỗ đi ra ngoài, đi bộ đến bờ sông Thanh Lĩnh, đến bờ sông liền hít thở mấy cái, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Chương Vân ngồi xổm bên bờ sông Thanh Lĩnh rửa sạch nội tạng, sau đó dùng muối xát từng cái một để loại bỏ mùi đặc biệt, mất hơn nửa canh giờ mới có thể làm sạch xong tất cả.
Dưới sông lúc này có rất nhiều váng băng, chờ đến khi rửa sạch xong nội tạng heo, Chương Vân tay đã đông cứng lại, hơi lạnh như xuyên thấu vào xương, nàng vội vàng xoa hai tay vào nhau, đưa lên miệng không ngừng hà hơi, nghĩ lại trong nhà nhất thời mùi vẫn chưa tan bay đi hết nên vẫn đứng lại ở bờ sông một lúc, nàng đứng trên bãi đá nhảy lên mấy cái, chạy chậm một hồi để khí huyết lưu thông, cơ thể cũng được ấm áp hơn.
Chờ đến khi nhìn thấy xe bò của Triệu đồ tể đi xa, Chương Vân liền đem nội tạng heo đã được rửa sạch xách chậm đi về nhà.
Trở lại trong sân, cảm thấy mùi tanh vẫn còn lưu lại nhưng không còn nồng nặc như trước, nghĩ đến chuyện trong nhà bận rộn, Chương Vân cũng xấu hổ không muốn tránh nữa, chỉ có thể co người lại ngồi trước cửa bếp lò chịu trách nhiệm về lửa, khi củi được thêm vào, mùi lửa và khói trong bếp tản ra không còn ngửi thấy mùi máu nhiều nữa.
Thịt của ba con heo lúc này đã được Triệu đồ tể lấy đi, trong nhà còn lại một nửa miếng phiến thịt, đó là một phần tư thân heo, và một đầu heo, đuôi heo, chân heo, nội tạng cùng với một ít mỡ lợn, toàn bộ những thứ này được giữ lại, các nhóm nàng dâu trong bếp múc đổ đầy nước nóng vào chậu gỗ, tưới lên đầu heo, đuôi heo, để nhổ, một nửa phiến thịt heo được Chu thị cắt ra sử dụng để nấu canh giết heo và các món ăn khác, để chiêu đãi mọi người một bữa ăn thật ngon.
Sau một ngày bận rộn, đến chiều tối trễ, trong phòng bếp lò lửa mới dừng lại, một nồi canh heo nóng hổi, cả nồi canh hầm và các loại đồ ăn kèm được mang ra nhà chính, những người đàn ông đều ngồi quây quần quanh một bàn ăn, vừa ăn cừ uống nên cả nhà chính bỗng rộn ràng tiếng cười nói, sôi động hẳn lên.
Mấy người đàn ông quây quần một bàn, tất nhiên các nàng dâu và cô nương không thể ngồi chung bàn, nên Chu thị mang một chiếc bàn tròn từ nhà Vương Đại Mậu đến, kê một bàn ở góc phòng chính, cũng sắp xếp vợ Đại Mậu, vợ Đại Thịnh cùng bọn họ, mấy đứa trẻ trong các gia đình mọi người ngồi quanh một chiếc bàn, vừa ăn, vừa nói chuyện cười đùa.
Có rượu và thức ăn, khung cảnh trở nên rất sôi động, hơn nữa là đàn ông muốn uống rượu nên đến trễ mọi người mới chia tay nhau về nhà, Chương Liên Căn đã uống say, mà Chương Hữu Khánh cũng không tốt hơn là bao, vì thế hai mẹ con Chu thị cùng Chương Trình phải dìu họ về phòng nghỉ ngơi.
Chương Vân bắt đầu thu dọn, qua một lúc lâu sau Chu thị mới ra khỏi phòng, hai mẹ con cùng nhau làm nhanh hơn một chút, nhưng, cũng phải hơn nửa canh giờ mới có thể dọn dẹp xong ổn thoả.
"Nương, người đi nghỉ ngơi đi, con ở đây làm một chút nữa rồi sẽ đi nghỉ".Chương Vân nhìn Chu thị cả ngày mệt mỏi, lúc này không thể đứng thẳng lưng, mà phải thường xuyên dùng tay bóp eo đấm lưng, chắc hẳn là rất mệt nhọc, cho nên mới vội vàng bảo nàng đi về phòng nghỉ ngơi trước.
"Không sao, đã gần xong rồi, chúng ta cùng nhau làm nhanh lên một chút là được." Chu thị miệng nói, tay lau bếp lò.
Chương Vân đi lên mấy bước, lấy tay đè tay nàng lại, vươn tay cầm lấy khăn lau, "Nương, ngươi cứ nghỉ ngơi đi, nếu thật sự đau mỏi eo, lưng, thì sau này sẽ không phiền phức hơn."
Thấy con gái kiên trì như vậy, hơn nữa thắt lưng quả thật rất đau, Chu thị cũng không cố chấp nữa, rửa sạch tay, cởi tạp dề, rồi căn dặn vài câu xong mới đi ra khỏi phòng bếp, đi vào phòng ngủ.
Chu thị đi rồi, Chương Vân đem đặt ngòn đèn dầu trên bếp, lấy khăn lau bếp, sau khi lau xong bên này liền xách đồ ra để ngoài cửa vào phòng bếp là nàng có thể đi nghỉ ngơi được rồi.
Chương Vân đang vùi đầu vào lau bếp, chợ nghe thấy phía sau có động tĩnh, còn tưởng rằng Chu thị quay trở lại nên vội quay đầu nhìn,"Nương, để con dọn......".
Nói đến nửa câu liền nghẹn lại trong họng, từ ngoài của đi vào đâu phải Chu thị, mà rõ ràng đó là Thường Mãn.
Trố mặt một lúc, Chương Vân ném khăn tay lau trong tay xuống, chạy về phía trước, cả người lao vào trong lòng hắn, "Chàng đã trở về rồi, chàng có biết ta lo lắng nhiều như thế nào không."