Edit: Xíu
Chu Dân đi rồi, tuyết dần dần nhỏ lại, trời cũng chầm chậm lặn xuống, cả gia đình vừa ăn qua cơm chiều, chợt nghe ngoài sân có người gọi:"Hữu Khánh tẩu tử ".
Chu thị từ trong nhà chính đi ra ngoài nhìn thì thấy đó là Phùng thị vợ của Vương Đại Mậu, đang cầm ô giấy dầu bước vào sân," Hữu Khánh tẩu tử ta tới đây để lấy bình rượu, tết này có nhiều thứ phải đựng nên lúc này đây thiếu bình, nếu không ta cũng không đến lấy".
"Xem ta, lúc này bận rộn quá nên quên đưa trả lại cho các ngươi, đợi ta đổ ra ngoài rồi tẩy rửa sạch cho ngươi mang về".Chu thị vừa nghe cười đi dưới mái hiên, cầm lấy mũ rơm treo trên tường đất, xoay người đi vào phòng bếp, Phùng thị cũng đu theo sau tiến vào .
Phùng thị sau khi tiến vào bếp đem cất chiếc ô giấy dầu lại, dựa vào tường đất, đi đến bên cạnh Chu thị đang rót rượu vào bình," Hữu Khánh tẩu tử, ngươi cần phải khuyên Vân nhi lạc quan lên, còn nhiều đứa trẻ tốt khác, lúc này không có, sau sẽ tìm được". Phùng thị tiến bên cạnh Chu thị nhẹ giọng nói thầm.
Chu thị tay đang rót rượu ngừng lại, khẽ cau mày, khó hiểu quay lại nhìn Phùng thị, lời nàng nói một câu cũng nghe chưa hiểu,"Vợ Đại Mậu, ngươi đây là nói cái gì, sao ta nghe không hiểu?".
Lúc này Phùng thị hơi trừng lớn mắt, cẩn thận xem sắc mặt Chu thị , cho đến khi nhìn không ra là giả bộ, mới kinh ngạc nói: "Nha, Hữu Khánh tẩu, chuyện này ngươi còn không biết sao". Giọng nói của Phùng thị bất giác cao lên một chút, bất quá lời vừa nói ra khỏi miệng, lại cảm thấy lời mình nói như vậy không tốt lắm, trên mặt còn có chút mất tự nhiên, "Này, nếu tẩu tử ngươi không biết thì cứ cho rằng ta chưa nói gì đi".
Lời nói ra được một nửa lại giấu lại một nửa, thật khiến cho người ta khó chịu, sắc mặt Chu thị có chút không vui, đem nửa bình rượu rót vào vò, rồi đặt sang một bên, sắc mặt trở nên nặng nề, nói: "Vợ Đại Mậu, có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng đi, ngươi đừng có nói lập lờ như vậy, cho dù không thích nghe, ta cũng không trách ngươi là được".
Chu thị nói lời này, thật gãi đúng chỗ ngứa, Phùng thị lập tức yên tâm nói thẳng,"Nha, đây chính là tẩu tử ngươi đây bảo ta nói, ta đây cũng không giấu, việc này trong thôn có nhiều người biết rồi, ngày hai mươi tám, cũng chính là ngày sau, nhà Trịnh gia sẽ lấy vợ cho Thiết Toả, mấy ngày nay Trịnh gia đều chuẩn bị thu xệp cọc hôn sự này, trong nhà rất là náo nhiệt".
Chu thị hiển nhiên không nghĩ tới chuyện này, cho nên trong lòng cũng không có một điểm chuẩn bị nào, đột nhiên nghe được tin này, cả người chợt ngẩn ra, tuy rằng lần trước đã nghe nói Trịnh gia đang sắp xếp làm mai, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới việc hôn nhân này mới không mấy thời gian mà con dâu đã sắp vào cửa rồi.
"Hữu Khánh tẩu tử, tẩu nhưng trước đừng rối loạn, tẩu nếu không chống đỡ được thì Vân nhi phải làm sao đây, muội khuyên tẩu vẫn là nên bình tĩnh lại, trước mắt chăm sóc con gái tốt mới là quan trọng hơn". Phùng thị thấy sắc mặt Chu thị thay đổi, liền vội vàng khuyên nhủ.
Cũng may Chu thị không phải là người yếu đuối, tuy rằng tin tức này làm cho nàng cảm thấy giật mình, hoảng loạn nhưng cũng không có suy sụp, thoáng sửng sốt một chút liền lấy lại bình tĩnh, lại cầm vò rượu lên, tiếp tục rót rượu, miệng không mặn không nhạt nói:"Kia thực nên chúc mừng Trịnh gia, vào ngày tiệc rượu, nếu nhà hắn đến mời chúng ta, chúng ta chắc chắn sẽ đích thân đến chúc mừng".
Phùng thị trong mắt loé lên một tia kinh ngạc, vì sợ rằng bản thân có thể nghe lầm liền gấp giọng nói,"Các ngươi còn đi chúc mừng a, nếu như là ta, không tới cửa đập ghế của bọn họ, quyết sẽ không bỏ qua".
"Nhà bọn họ cùng nhà chúng ta lại không có nửa điểm quan hệ gì, sao lại đập bàn tiệc của người ta, vợ Đại Mậu ngươi thực là nói đùa ".Phùng thị vừa dứt lời, Chu thị liền quay lại, trong lòng cảm thấy Phùng thị có chút thổi gió châm ngòi bên tai, giọng nói có chút không vui.
Phùng thị tuy thích nói dài nói ngắn nhưng cũng không ngốc, có thể nghe được ý tứ không vui trong lời nói của Chu thị, lúc này có chút lấy lòng cười nói,"Ừ, đúng vậy, cứ coi như ta nói đùa thôi, ta không đề cập tới việc này nựa, Hữu Khánh tẩu tử ngươi đừng để trong lòng ". Phùng thị liền như vậy cười nói đem việc này mơ hồ qua đi.
Chu thị trong lòng vốn đã cảm thấy không thoải mái, tức thời không có nói tiếp,cúi đầu rót rượu, Phùng thị cảm thấy có chút mất tự nhiên nên giả bộ sửa sang lại búi tóc, đưa tay ra sờ sờ tóc, đảo mắt nhìn đi chỗ khác.
Phùng thị ánh mắt lướt nhìn khắp phòng bếp, liền nhìn thấy trên tấm ván đậy bồn nước có nửa bản đậy phụ, cùng một thùng dầu bên cạnh bếp, bên trong đó còn một thùng nhỏ dầu trà.
Lần này Phùng thị miệng lại không chịu để yên, vội cười nói: "Hữu Khánh tẩu tử, muội nghe người ta nói, nhà tẩu ở trên thị trấn bán dầu cùng đậu phụ chiên, hai nhà chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy, thật đúng là không nhìn ra nhà các ngươi còn biết làm ăn buôn bán nữa".
"Bất quá chỉ là lắm người miệng hàm hồ, nơi nào ai cũng có thể làm ăn buôn bán". Chu thị đặt bình rượu không xuống, rồi đem hũ rượu nhà mình bỏ vào tủ chén, sau đó đem bình không đặt ở bên cạnh chậu, lấy tay rửa sạch, miệng như trước không mặn không nhạt trả lời.
Phùng thị đối với cái này rất cao hứng, vội đến bên cạnh Chu thị ngồi xổm xuống tò mò nói:"Ta nghe người ta nói dầu này nhà tẩu là do tổ tiên bí mật làm ra, đây là sự thật sao? Ngoại trừ hạt cải dầu, đậu tương, đậu phộng, hạt hướng dương còn có cái gì có thể ép lấy dầu a?, loại dầu này ăn thật sự có thể sống trường thọ sao?".
Bị Phùng thị hỏi thẳng như vậy, Chu thị thật không biết nên trả lời nàng thế nào, liền dừng tay rửa bình, quay đầu lại nhìn phía nàng, định mở miệng trả lời thì Chương Vân từ ngoài bước vào phòng bếp trực tiếp thay Chu thị trả lời,"Thím, đây đều là người nhà gia truyền, cũng không dễ làm được, nhưng cũng là dầu bình thường, không có gì hiếm lạ, nếu không cháu cho thím một ít, mang trở về nếm thử xem".
Chương Vân đi tới, lại khách khi nói như vậy khiến Phùng thị rất vui vẻ, vội cười nói:"Vân nhi thật đúng là nhu thuận, ta đây liền không khách khí, thím cũng không ăn không trả tiền dầu của nhà các ngươi đâu, lần tới nhà các ngươi muốn dùng rượu, thím liền cấp nhiều hơn cho nhà các ngươi một chút ". Phùng thị cười hề hề nói.
"Không có việc gì, Đại Mậu thúc cùng thím đều chiếu cố nhà chúng cháu như vậy, ăn chút dầu thì có gì đâu, thím cầm đi".Chương Vân cười nói, trong tay với lấy một chiếc bình, rót non nửa bình dầu trà rồi dùng miếng vải thô sạch bịt miệng bình đưa cho Phùng thị.
Lúc này bình rượu cũng đã rửa sạch sẽ xong, Chu thị dùng giẻ lau sạch nước rồi trả lại cho Phùng thị, nàng đã lấy thứ nên lấy, mặt khác còn nhận được một nửa bình dầu trà nữa, Phùng thị cười tủm tỉm ôm hai cái bình, mở ô giấy dầu bước ra phòng bếp, miệng kêu:" Hữu Khánh tẩu tử, vậy ta về đây".
Chương Vân ở cạnh cửa bếp, nhìn Phùng thị rời đi, trong đầu suy nghĩ chuyện dầu trà này càng ngày càng không che giấu được , chỉ mới vài ngày trước, liền có vài người tới hỏi thăm, có thể là cố ý hay vô ý, nói tóm lại là bọn họ rất tò mò chuyện bán dầu của gia đình họ, hoặc có thể nói, những người khác cũng nổi lên tâm tư đang nghĩ đến việc đi theo con đường này kiếm tiền , nếu muốn tiếp tục con đường này, e rằng Chương gia sẽ trở thành mục tiêu của mọi người, chuyện này xem ra phải suy nghĩ cẩn thận, phải tìm ra biện pháp tốt để giải quyết mới được.
Chương Vân trong lòng đang suy nghĩ đến chuyện dầu trà, mà Chu thị trong phòng bếp lại đang nghĩ tới chuyện khác, chính là chuyện Thiết Toả thành hôn, vừa nghĩ vậy liền quay mặt lại nhìn bóng lưng của Chương Vân, có nên hay không nói cho con gái biết, nếu trực tiếp nói cho nàng, có phải hay không sẽ khiến nàng thường tâm, buồn bã, dù sao chuyện này cũng tương đương với việc từ hôn, tuy rằng bọn họ trên thực tế cũng chưa có đính thân, nhưng người trong thôn lại không phải nhất định xem như vậy, sau lưng sẽ đàm thoại, nói phiếm, khẳng định không thể thiếu.
Hai mẹ con trong đầu đều có tâm sự riêng, nên lúc Chương Vân vào bếp giúp dọn dẹp bát đĩa, ai cũng không nói chuyện đều cúi đầu suy nghĩ, sau khi dọn dẹp xong thì quay về phòng riêng của mình .
Ngay sau khi Chu thị vào phòng, liền đi đến ngồi bên mép kháng gọi Chương Hữu Khánh dậy ngồi đối diện với mình, đem những chuyện Phùng thị nói ra cho hắn nghe lại một lần, muốn cùng hắn thương lượng xem nên nói chuyện này như thế nào với con với mới tốt.
"Gì, Hừ, Thiết Toả muốn thành thân, Trịnh gia thật sự khinh người quá đáng, Vân nhi của chúng ta có điểm gì không tốt mà lại khiến bọn họ chán ghét như vậy".. Họ Trịnh lừa dối quá nhiều. Vân gia chúng ta không tốt khiến bọn họ chán ghét như vậy." Chương Hữu Khánh trước nay tính khí hiền lành nhưng lúc này cũng trở nên nóng nảy, tức giận khiến hai đầu lông mày đều dựng lên.
Chu thị thấy chồng giọng nói cao vút, vội xua tay, lo lắng nói: "Ngươi nói nhỏ một chút, đừng để cho cha nghe được, ngươi cũng biết tính khí kia của cha, không khéo có khi đêm nay sẽ đến nhà người ta đánh người mất".
"Trịnh gia như vậy thật khi dễ người, đừng nói là cha đánh tới cửa, ngay cả ta cũng muốn động thủ nựa là". Chương Hữu Khánh dùng sức đập mạnh vào kháng, liền đứng dậy đi tới đi lui, càng nghĩ càng tức giận, hận không thể nói vài câu cho xong, liền vung tay rời đi
"Cha bọn nhỏ, ngươi bớt nóng giận, mau ngồi xuống cho ta". Chu thị nhìn thấy tình hình này liền đi xuống kháng, đưa tay dữ chặt Chương Hữu Khánh lại, rồi đè người ngồi xuống kháng, rồi liền như vậy ấn ấn bờ vai chồng, gấp giọng mắng: "Các ngươi đi đánh đến cửa nhà người ta thì tức giận vơi đi, nhưng thanh danh của Vân nhi cũng không còn nựa, người lớn như vậy rồi sao không dùng đầu mà ngẫm lại đi".
Chu thị mắng một lúc , cho đến khi Chương Hữu Khánh gục ngồi xuống, thanh danh của con gái cũng không thể không để ý, nhưng nghĩ đến thì trong lòng lại tức giận, mà tức giận phát hoả lại không có chõi phát tiết , liền mắng thối,"Thực không ra cái gì".
"Được rồi, chúng ta ở đây có mắng trời mắng đất cũng vô dụng, chỉ có thể tự mình hại mình, vẫn là nên tìm cách mấu chốt đi". Chu thị trong lòng cũng tức giận, nhưng tâm lý tinh tế hơn so với đàn ông, lúc này cũng không rảnh rỗi mà tức giận chuyện kia, việc cấp bách trước mắt là làm thế nào để an ủi con gái cho tốt, đó mới là việc cần thiết nhất.
Nói đến biện pháp an ủi con gái, Chương Hữu Khánh liền buồn rầu, hắn là người lớn trong nhà, ngày thường lại không nói nhiều, mà cũng không khéo léo biết làm thế nào để an ủi người, chỉ có thể cúi thấp đầu buồn rầu , suy nghĩ, nhưng suy nghĩ hơn nửa khắc cũng không biết nói thế nào cho tốt.
Chu thị cũng trầm tư suy nghĩ, không biết mở miệng nói như thế nào , thật sự sợ con gái luẩn quẩn trong lòng, một lúc sau hai vợ chồng cũng không tìm ra biện pháp hoàn hảo, Chu thị có chút phiền chán nói," Chúng ta cũng không có nhiều con gái, nếu Vân nhi có tỷ tỷ, muội muội thì tốt hơn nhiều, giữa tỷ muội nói chuyện với nhau dễ hơn người lớn chúng ta nói, còn có thể giúp đỡ khuyên giải, an ủi một phen".
Chương Hữu Khánh nghe xong gật đầu nói," Nếu không bảo Trình Tử đi nói, Vân nhi ngày thường hay nghe lời Trình Tử nhất, bảo Trình Tử đi nói có khi còn tốt hơn chúng ta đi nói".
"Trình Tử nghe xong, so với ngươi còn phát hoả hơn, làm sao khuyên Vân nhi như thế nào được". Tính khí của con trai nàng tương đối hiểu rõ, Trình Tử đối với muội muội này là chú ý nhất, hơi có chút việc bất lợi liên quan đến Vân nhi là liền tức giận liền, nào còn có thể bình tĩnh được.
Nhắc đến điểm này, Chương Hữu Khánh cũng cảm thấy không ổn, vội vàng nói: "Kia, nếu không đi tìm Lan nhi, Hạnh nhi, Hà nhi đi lại đây".
Đã gần đến ngày mừng năm mới rồi, bảo mấy cháu gái đi lại đây cũng không tốt, Chu thị ngẫm lại vẫn là lắc đầu trong đầu suy nghĩ, đột nhiên nghĩ đến một người, vội vàng nói:" Vân nhi cùng Thường Quyên cũng rất tốt với nhau, hay là nhờ nàng lại đây nói chuyện, an ủi Vân nhi một phen xem sao".