Edit: Xíu
Chương gia đàn ông già trẻ trong nhà mãi đến tối mới trở về, một đường cười nói vui vẻ vào sân, Chu thị vội đi tiếp nhận nông cụ trong tay mọi người, cười nói:"Trong phòng bếp có bánh bao, cơm đều nấu xong rồi, mọi người nhanh đi rửa sạch tay chân rồi ngồi vào ăn". Nói xong liền đem các nông cụ như cuốc, cào này đó đi về phía sau nhà cất.
Chương gia tôn tử mấy người đem bùn đất trên tay, chân xối rửa sạch mấy lần, sau đó người một nhà đi vào nhà chính ngồi xuống ăn cơm trắng, cắn bánh bao, miệng còn hưng phấn nói chuyện trên núi, lần này cả gia đình thật đúng la thoải mái, so với mấy ngày trước buôn bán lời chút tiền còn muốn cao hứng hơn.
Trong lúc gia đình đang nói chuyện sôi nổi thì ngoài sân chạy tới hai người đàn ông , tiến vào trong sân hét lên:" Liên Căn thúc, Hữu Khánh huynh đệ, các ngươi đang ăn sao, định gọi các ngươi đi cùng chúng ta uống rượu, người xuống núi rất nhiều nhất thời không tìm thấy bóng dáng của mọi người đây, nàng dâu trong nhà chúng ta đã chuẩn bị đồ ăn tốt lắm rồi, rượu cũng đang nóng, mau, mau đi cùng chúng ta uống vài chén". Hai người vừa la hét vừa bước vào đại sảnh.
Chương Liên Căn, Chương Hữu Khánh vội đứng dậy,"Đại Lợi huynh đệ, chúng ta đã ăn rồi, để đến lần sau đi, lần sau nhất định sẽ qua". Chương Hữu Khánh ngượng ngùng nhất thời không biết nói như thế nào, thay vào đó là Chu thị đứng dậy mỉm cười đáp lại mấy câu.
Chương Vân đưa mắt nhìn họ, sau một hồi suy nghĩ, liền nhớ ra đến là hai huynh đệ, đại ca là Thường Đại Lợi, tiểu đệ gọi là Thường Đại Đỉnh, ngày thường cùng mọi người Chương gia cũng không có đặc biệt gì, chỉ xem như quen biết trong thôn, mà lúc này lại nhiệt tình tới mời làm khách uống rượu như vậy, điều này thể hiện sự cảm ơn của người dân thôn với gia đình Chương gia.
"Đại tẩu, Liên Căn thúc với Hữu Khánh huynh đệ ngày ngày đều đã ăn tay nghề của tẩu rồi , hôm nay nhường bọn họ đến nhà đệ nếm thử tay nghề của nàng dâu đệ đi, chúng ta đã chuẩn bị tất cả mọi thứ rồi, đâu có thể không đi được, trừ khi mọi người chê đồ ăn nàng dâu nhà đệ nấu đồ ăn kém không hợp khẩu vị". Thường Đại Lợi bỗng chốc nói giọng có chút lớn hơn.
Đã nói đến mức này rồi, cha con Chương Liên Căn khó mà từ chối nữa, đành phải đặt bát đũa xuống đi cùng huynh đệ Thường gia, lần này vừa đi lại uống đến say khướt mới trở về, một mình Chu thị phải thức chăm sóc hai cha con bọn tới mãi quá nửa đêm mới được đi nghỉ.
Ngày hôm sau, cha con ông cháu Chương gia đã vác cuốc, cào lên lưng sớm đi lên núi, Chương Vân thức dậy sớm, lúc này cảm giác cũng tốt, không còn nằm trong ổ chăn trên giường nữa, thay vào đó ra đứng trước sân nhìn bọn họ đi ra ngoài, bất chợt hứng khởi chạy ra phía sau chuồng gà kê đồ lên giậm chân lên nhìn mơ hồ có thể thấy một đoàn người đang đi lên núi, nam nhân trong thôn lần này tất cả đều xuất lực đi hết.
Chương Vân mỉm cười quan sát một hồi rồi quay vào sân, vừa quay người đi vào, sau lưng có tiếng chuông vang lên, kèm theo tiếng gọi: "Nha đầu Chương gia". Chương Vân quay người lại nhìn xung quanh, chỉ thấy Lâm đại phu đang đi về phía bên này với những bước tiến dài, theo sau là Hồng Thành người đang mang theo hộp thuốc trên lưng.
"Lâm đại phu, người đã trở lại rồi". Chương Vân cười gọi, mỗi lần nhìn thấy Lâm đại phu đều cảm thấy thân thể ông, vững chãi mạnh mẽ nhanh nhẹn, bước đi như bay, lúc này cũng như vậy, đảo mắt đã bước tới trước mặt nàng, Chương Vân vội vàng mời vào sân, cũng gọi kêu: "Nương, Lâm đại phu đến rồi."
Chu đang cắt lá rau chuẩn bị cho gà ăn,nghe thấy tiếng gọi lập tức bỏ dao thái xuống, lau tay tạp dề rồi bước đi ra khỏi phòng bếp, mỉm cười chào hỏi: "Lâm đại phu, người về tế tổ đã trở lại, mau vào trong nhà ngồi". Nói xong liền đưa Lâm đại phu cùng Hồng Thành vào nhà chính.
"Ta nghe Hồng Thành nói nha đầu nhà ngươi bị cảm mạo, nên ta đi lại đây nhìn một chút xem đã tốt hơn chưa". Lâm đại phu vừa ngồi xuống liền nói.
"Lúc này đã tốt hơn nhiều rồi, ít nhiều phải cảm ơn tiểu đại phu, bằng không cũng không thể nhanh khoẻ như vậy được ". Chu thị cười hì hì nói xong ròi nhìn Hồng Thành gật đầu một cái để bày tỏ lòng biết ơn.
"Nào, đến ta bắt mạch". Lâm đại phu giơ tay lên, Chương Vân vội vàng đặt cổ tay lên bàn, Lâm đại phu liền bắt mạch, mỉm cười vuốt râu nói: "Mạch tượng ổn định, xác thực không có vấn đề gì lớn". Chu thị nghe xong thì hoàn toàn yên tâm, Lâm đại phu nói rằng không sao cả, vậy bệnh đã khỏi tốt lắm rồi.
Lâm đại phu thu tay bắt mạch lại, cười nhìn Chương Vân rồi nói: "Ta nghe Hồng Thành nói ngươi khuyên cha và huynh đệ đem tổ truyền phương pháp chiết xuất dầu trong nhà ra cho dân làng, tạo phúc cho hương thân....".
"Sư phụ". Lâm đại phu còn chưa đem lời lời nói xong thì Hồng Thành ở phía sau đã nóng nảy, bỗng chốc thốt lên muốn ngăn cản Lâm đại phu nói thêm nữa, đây là những gì hắn vô tình nghe được lần trước đến đưa thuốc, người trong nhà còn chứ nói cho hắn biết, tương đương là nghe lén, vậy mặt mũi hắn sẽ như thế nào đây, đây không phải là vạch trần hắn a, thật sự xấu hổ.
Khi Lâm đại phu được gọi tên mới chợt nhớ ra rằng Hồng Thành có nói qua là việc này là hắn vô tình nghe được nên không thể nói ra ngoài, bất quá vừa rồi thích ý nên không nghĩ tới điều này, vừa nghe thấy Hồng Thành sốt ruột liền quay đầu nhìn qua, cười nói:"Tiểu tử ngốc này, đây là chuyện tốt, có gì không thể nói với người ngoài". Nói xong liền quay đầu nhìn về phía Chương Vân gật đầu nói:" Nha đầu ngươi, tuổi còn nhỏ mà có tấm lòng này, thật hiếm khó có được".
Bây giờ đến lượt Chương Vân xấu hổ, việc này thật sự chưa nói tới tấm lòng hay không tấm lòng, nàng chính là cảm thấy việc cây hoa trà dĩ nhiên là như vậy, một nhà bọn họ quả thật không thể hái hết được quả trà, để không cũng lãng phí, không bằng công khai cho mọi người trong thôn đều biết để cùng đi lên, mở rộng quy mô. Ở thời hiện đại, nàng đã thấy nhiều ví dụ hơn về việc dựa vào một nguồn tài nguyên duy nhất để làm cho cả làng thôn xóm cùng nhau làm giàu, nàng cảm thấy rằng con đường này rất có khả thi mà người thân trong nhà cũng đồng ý nên đem sự tình công bố ra.
" Lâm đại phu, đừng nói như vậy, cháu chỉ là một tiểu nha đầu, làm sao có chủ ý lớn như vậy, chẳng qua là trước đó có nghe đại ca đề cập qua ý là như vậy nên cháu mới nói cho cha cùng ông nội ý của huynh ấy thôi, cháu cũng không dám lấy công ấy đâu". Chương Vân không muốn chuyện này bị truyền ra ngoài, người ta sợ mang tiếng là con heo, sợ mạnh mẽ, con gái cổ đại vẫn là không nên quá nổi bật hơn người khác, vì thế vội đẩy chuyện này lên đầu đại ca, đến lúc đó lời truyền ra cũng có thể nâng cao thanh danh của huynh ấy mà nàng cũng không bị ảnh hưởng gì.
"Ồ, nguyên lai là có chuyện như vậy, dù thế nào đi chăng nữa thì ngươi cũng có một phần tâm ý này, thật khó có được, Liên Căn huynh đệ thật có phúc khí khi có một cô cháu gái tốt như vậy". Lâm đại phu nghe xong lời này, lại nhắc tới chuyện lần trước nàng cứu Cẩu Tử, trong lòng đối với Chương Vân rất yêu thích, vẫn là từ đáy lòng khen ngợi, nhắc tới Chương Liên Căn, Lâm đại phu liền nhìn xung quanh lại không thấy bóng người đâu," Ông nội ngươi đâu mà sao không thấy".
"Ông nội với mọi người đều đi lên núi rồi, hôm kia lí chính vừa nói hãy để cho những đàn ông trong thôn lên núi khai khẩn khối đất cho tốt đều trồng thêm mảnh cây hoa trà". Chương Vân ước gì Lâm đại phu mở lời chuyển đề tài, miễn cho người lại nói chuyện quanh vấn đề của nàng, vì thế liền mang chuyện ông nội và mọi người đi nơi nào nói ra cho ông biết.
"Hảo, hảo, như thế này thì thôn làng của các ngươi sau này sẽ có hy vọng, tốt lên rồi". Lâm đại phu nghe xong ha ha nở nụ cười, trong tiếng cười có tới mười phần sinh khí.
Hồng Thành ở bên nghe xong không đợi được, liền tiến lên phía sau Lâm đại phu nói nhỏ: "Sư phụ, người xem, con có thể đi giúp một tay được không?".
"Được rồi, ngươi đi đi, ta sẽ tự mình đi dạo quanh thôn".Lâm sảng khoái đáp ứng, Hồng Thành bỗng chốc mỉm cười nói lớn: "Vậy con đi đây". Vừa nói xong liền đem hòm thuốc đặt xuống, bước nhanh chạy đi ra ngoài.
Lâm đại phu cũng đứng dậy cầm hòm thuốc lên nói: "Nha đầu, ta cũng đi đây." Nói xong liền bước ra khỏi nhà chính, vừa vặn gặp phải Chu thị pha trà xong từ phòng bếp đi ra, vừa thấy Lâm đại phu phải đi vội giữ lại nói:"Lâm đại phu, người đừng đi vội, ngồi xuống uống một ngụm trà đã".
"Không được, ta phải đi một vòng trong thôn, vì đã lâu không đến nên ta sợ bị trì hoãn vì bệnh của một số người". Lâm đại phu mỉm cười từ chối, Chu thị nghe xong thấy việc này rất quan trọng hơn nên không nói thêm giữ ở lại nữa, liền tiễn Lâm đại phu ra sân, chỉ một lúc sau tiếng chuông lanh lảnh vang lên đã đi xa.
Chu đem bát trà trở lại phòng bếp, Chương Vân đi theo sau vào cười hỏi: "Nương, nhà chúng ta khi nào có lá trà vậy?".
"Lần này đi đến nhà bà ngoại ngươi chúc tết, bà có gói một túi để chúng ta mang về". Chu thị nhìn thấy cả bát lá trà to, chưa kịp uống, đổ đi thật đáng tiếc nên lại cho lên bếp nấu chín, khi nào khát thì uống hai ngụm như vậy sẽ không lãng phí.
Chương Vân vừa nghe nói là lấy từ nhà bà ngoại thì trong lòng thầm nghĩ thật tuyệt khi có nhà bà ngoại như vậy, luôn luôn chiếu cố, quan tâm đến nhà bọn họ, nếu có thứ gỉ tốt cũng không quên mang tới cho gia đình bọn họ, sau này gia đình tốt hơn, nhất định phải mua sắm sửa thật nhiều đồ tặng cho nhà bà ngoại mới được, để cho bọn họ cũng được hưởng phúc của con gái, con rể.
Trong lòng đang miên man suy nghĩ thì tai nghe như thấy tiếng gọi của bà ngoại, Chương Vân lúc đầu còn tưởng rằng là do nghĩ tới bà ngoại nên mới duyên cớ như vậy, nhưng khi cẩn thận nghe lại, quả nhiên là tiếng của bà ngoại,"A Phân, Vân nhi". Tiếng gọi vang lên vào trong sân khiến Chu thị đang làm việc cũng nghe thấy, cả hai người đều đứng dậy đi ra khỏi phòng bếp.
Vừa ra khỏi phòng bếp, liền nhìn thấy Lí thị đang đi vào trong sân, Chu thị vội vàng qua đón, vui mừng nói: "Nương, sao người lại ở đây, mau vào nhà ngồi đi". Lật đật đi tới suy nghĩ đưa Lí thị vào nhà chính ngồi , còn chưa tới trước mặt Lí thị thì phía sau đã xuất hiện mấy bóng người đi vào, nhìn lên hoá ra là mấy đứa cháu Thành Hỉ, Thành Quý, Lan nhi, Hạnh nhi, Hà nhi.
Bọn họ vừa bước vào, nhất tề cùng nhau gọi:"Đại cô".Chu thị cười đến miệng rộng ra mang tai, "Nha, tất cả đều đến, mau đi vào nhà chính ngồi đi, đại cô sẽ mang đồ ăn đến cho các ngươi".
Sau khi một đám bọn trẻ đều đáp ứng thì, Chu Lan, Chu Hạnh, Chu Hà đều vây quanh đến bên người Chương Vân nói chuyện hi hi, ha ha, sau đó Chương Vân cùng các nàng nói chuyện đi vào nhà chính bảo mọi người ngồi xuống, rồi đi theo Chu thị vào phòng bếp giúp pha trà cho bà ngoại, sau đó lấy hết đồ ăn vặt trong nhà ra đặt trong một cái bát, hai tay bưng bước vào nhà chính.
Sau khi để bát trà và thức ăn vặt xuống, Chu thị với Chương Vân cùng nhau ngồi xuống, trước khi Chương Vân ngồi xuống Lý thị liền gọi nàng đến trước mặt, nhìn nàng cẩn thận một hồi rồi nhẹ giọng hỏi: "Nghe nương cháu nói, cháu bị bệnh, bây giờ đã khoẻ hơn chưa?".
"Bà ngoại, cháu vừa được Lâm đại phu trong thôn tới xem qua, nói cháu bây giờ đã tốt lắm rồi". Chương Vân sợ bà ngoại lo lắng nên đem lời Lâm đại phu nói ra, Lí thị vừa nghe nói đại phu nói qua không có việc gì nựa, có thế này mới cười nói:"Vậy là tốt rồi, nền tảng thân mình của cháu yếu nên cẩn thận chăm sóc bản thân một chút".
Chương Vân ngoan ngoãn gật đầu, Lí thị lúc này mới quay đầu lại nói với Chu thị:" Vốn ta nghĩ sớm đến thăm Vân nhi một chút thì vừa vặn ngày thứ hai ngươi trở về, nương tam đệ muội ngươi đến thăm nàng, ở lại nhà hai ngày, trưa hôm qua mới trở về nên kéo dài mãi tới hôm nay mới đến được ".
"Không có việc gì, Vân nhi cũng không phải bệnh nặng lắm, thân thể của tam đệ muội mới là quan trọng nhất." Chu thị cười nói, vừa nhắc tới Mã thị, Lí thị tinh thần liền tỉnh táo thao thao tán gẫu nói chuyện phiếm với Chu thị, Chương Vân nhìn bà ngoại cao hứng như vậy, nghĩ đến tam cữu mẫu vào cửa nhiều năm như vậy mới mang thai, nên cũng khó trách bà ngoại vui mừng như vậy.
Chương Vân chỉ nghe Lí thị nói vài câu, sau đó quay đầu lại nói chuyện ríu rít với đám người Chu Lan, ngược lại Thành Hỉ, Thành Quý không tìm thấy Chương Trình, Chương Hưng nên nhất thời không có bạn chơi.
Chương Vân nhìn thấy bọn họ không còn bao nhiêu khí tinh thần, liền cười nói nơi đại ca bọn họ đi đâu, hai huynh đệ nghe xong liền trở nên hưng phấn, lập tức quay sang hỏi ý kiến của Lí thị, sau khi được sự đồng ý thì đi ra sân đi hướng núi Thanh Truân Lĩnh.
Trong phòng già trẻ, lớn bé nói nói cười cười, nói một hồi lâu Lí thị mới nhớ ra điều gì đó vội nói: "Nhìn xem trí nhớ này của ta đât, xém chút nữa đã quên chuyện chính sực, ta nghe Vân nhi nhắc đến vài lần nói rằng muốn nhờ ta bắt một con lợn con, vừa vặn lần này nương tam đệ muội ngươi đến có nhắc tới nhà nàng có con lợn mẹ vừa mới sinh một lứa lợn con xong, chuẩn bị ra năm sau tết sẽ bán, nếu các ngươi muốn mua thì nói ta sẽ đi qua một chuyến, hai nhà chúng ta thông gia cho nên sẽ không hố ta, so với mua bên ngoài còn yên tâm hơn".