Chương 1043
Rất nhanh, một hình bóng màu xanh đậm đã xuất hiện ở cạnh cửa.
Lúc này Triệu Khương Lan căng thẳng đến mức không nói ra lời nữa, cho dù phía trước có bao nhiêu thời khắc sinh tử, cũng chưa từng hoảng sợ như bây giờ.
Ngay cả lòng bàn tay cũng thấm đẫm mồ hôi lạnh.
Nàng cũng không ngẩng đầu lên bốn mắt nhìn nhau với Mộ Dung Bắc Uyên ngay lập tức, thậm chí là khẽ cúi đầu xuống, cố gắng không nhìn hắn.
Mộ Dung Bắc Uyên đầu tiên chỉ chú ý đến Hoa quý phi, mỉm cười thỉnh an: “Nhi thần tham kiến mẫu phi! Lần này thân thể suy nhược rất lâu, khiến mẫu phi nhớ mong, trong lòng nhi thần thật sự lo lắng”
Hoa quý phi nhìn thấy nhi tử khôi phục khỏe mạnh, trong lòng nhẹ nhõm rất nhiều, nắm lấy tay của hắn cẩn thận quan sát người một lần: “Tốt, khôi phục là tốt rồi.”
Bà lại nhìn về phía Triệu Khương Lan, nhưng lại thấy Triệu Khương Lan cúi đầu, ngón tay siết chặt năm lấy ống tay áo, không khỏi cảm thấy thương cảm.
“Công chúa. Đến tiếp kiến nhi tử của bổn cung đi”
Hoa quý phi nói như vậy, Mộ Dung Bắc Uyên mới chú ý đến Triệu Khương Lan đang ngồi im bên cạnh.
Không hiểu tại sao, vừa nhìn thấy nữ tử này, hẳn lại cảm thấy lồng ngực bị siết chặt, những cảm xúc khó tả vây lấy hắn như một lớp sương mù.
Chẳng biết vì lý do gì mà khiến người ta tăng thêm vài phần rầu rĩ.
Hắn bình tĩnh nhìn Triệu Khương Lan, dưới cái nhìn chăm chú kia, Triệu Khương Lan sốt ruột, chậm rãi ngẩng đầu lên liếc nhìn hắn một cái.
Không nhìn thì không sao, nhưng vừa nhìn thì trong lòng đau nhói, nỗi chua xót ùa về, mũi cũng cảm thấy chát.
“Nhã Lan, bái kiến Thần Vương điện hạ”
“Nhã Lan?”
Mộ Dung Bắc Uyên nghỉ ngờ hỏi: “Không biết vị công chúa này do vị nương nương nào sinh ra, bổn vương thật sự không có chút ấn tượng nào?”
“Nhã Lan là con gái được hoàng hậu nương nương nhận nuôi ở dân gian, bây giờ đang được nuôi nấng ở dưới tay hoàng hậu, hôm nay vừa được phụ hoàng con sắc phong là công chúa Nhã Lan. Tuổi tác của nàng cũng xấp xỉ con, nhưng con lớn hơn một chút, vì vậy, nàng phải là muội muội của con.”
Mộ Dung Bắc Uyên đáp lễ lại: “Lần đầu gặp mặt Vương muội, vẫn còn sơ sót, bổn vương nên chuẩn bị quà gặp mặt, lần sau nhất định sẽ bổ sung”
Triệu Khương Lan nghe vậy, lộ ra một nụ cười nhạt: “Vương huynh không cần phải khách khí”
Hoa quý phi rủ mi mắt xuống: “Quà tặng chỉ là vật chất, phụ hoàng con đã ban thưởng cho nàng rất nhiều rồi, trong cung càng không thiếu bất kỳ chỉ tiêu cơm ăn áo mặc nào, con không cần phí công lo lắng. Nếu như thật sự có lòng, thì nên tiến cung ngồi nói chuyện với nàng nhiều hơn, không lâu nữa nàng phải rời khỏi Thịnh Khang rồi: “A? Tại sao vậy?”
“Nàng phải đi Vinh Dương hòa thân. Gả cho Hoàng Đế của Vinh Dương, sau này, sẽ trở thành hoàng hậu của Vinh Dương rồi.”
Vẻ mặt của Mộ Dung Bắc Uyên bình tĩnh mà nhíu mày, trong lòng có chút kinh ngạc.
Thoáng nhìn vẻ mặt của công chúa Nhã Lan, có thể nhìn ra đối phương không thấy vui vẻ chút nào, thậm chí còn không ngừng đau lòng, sau đó liền bắt đầu khóc thút thít.
Tuy rằng làm hoàng hậu nghe rất nở mày nở mặt, hơn nữa còn nhận được những vinh quang và ân sủng chưa từng có.
Nhưng nữ tử trước mắt này nhất định rất không muốn đi, nếu không tại sao nghe đến mấy chuyện này, hốc mắt lại bắt đầu đỏ lên, như thể một giây sau sẽ khóc vậy.
Trong phút chốc Mộ Dung Bắc Uyên liền cảm thấy đồng tình hơn nhiều.
Mặc dù hắn không phải một người có tính đa sầu đa cảm và lo lắng vì người khác, nhưng vẫn không khỏi lo lắng thay cho vị công chúa này.
Thật sự không thể giải thích được nguyên do, có lẽ là do ánh mắt của nàng khi muốn khóc trong veo như nước, óng ánh lay động, khiến người ta thương tiếc.
Có lẽ ngay cả bản thân Mộ Dung Bắc Uyên cũng không ý thức được, thời gian hắn nhìn Triệu Khương Lan đã quá lâu rồi.
Hoa quý phi thấy thế nhắc nhở: “Uyên Nhi”
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!