Tôi biết ý của Mặc Dạ, tối hôm qua xem như tôi đã kết hôn với hắn, điều này cũng đã chọc giận quan tài rắn cho nên tất cả những chuyện này đều là để trả thù.
Trùng hợp duy nhất chính là, vừa hay hôm nay người của Trần gia thôn tới gây phiền phức cho tôi lại bị tôi gặp phải.
Chỉ là tôi không biết, rốt cuộc quan tài rắn là cái gì?
Là một bộ quan tài, một con rắn, hay là cái gì khác?
Dù là Mặc Dạ, Liễu Đông Phương hay là Long Thiền cũng đều không nhắc gì tới quan tài rắn!
Nhưng hai cỗ quan tài vẫn đang "ù ù" rung động, tất cả những người vây xem đều sợ chết không dám tới gần, nhưng ai cũng tò mò hướng mắt nhìn vào đó.
Một thân tiên khí bồng bềnh của Hà Ca cuối cùng cũng thuyết phục được Trần Tân Bình, chỉ chốc lát sau anh ta đã trở lại, nói với tôi: "Người Trần gia đã đồng ý để người và quan tài cho chúng ta, ngày mai cô mang giấy tờ bất động sản của ngôi nhà đưa cho bọn họ rồi dọn ra ngoài. Tôi cho cô sáu trăm triệu tiền đặt cọc, đưa hai cha con này đến chỗ mễ bà Tần đi."
"Cảm ơn!" Tôi không ngờ Hà Ca lại có tiền như vậy.
Sáu trăm triệu trong miệng anh ta chỉ là một con số, còn đối với tôi mà nói thì đây lại là một số tiền rất lớn.
Tiếng cào vào thành quan tài càng ngày càng nhiều hơn, dường như đám người vây xem bên ngoài thấy Hà Ca tới nên cảm thấy an tâm hơn, thế là đi lên sờ thử.
Tôi nén lại sự sợ hãi trong lòng, đưa tay kéo Trần Toàn đi vào trong phòng, tránh cho anh ta đột nhiên tỉnh lại gây họa cho những người khác.
Hà Ca cũng rất có ánh mắt, dắt Trần Thuận cùng theo vào.
Tôi đóng cửa lại thật nhanh, Trần Tân Bình ở bên ngoài còn muốn ngăn cản, nhưng nghe quan tài vang lên "Rầm" một tiếng lại bị dọa rụt trở về.
Đóng kỹ cửa xong, tôi bật đèn lên, lúc này mới vào nhà tìm túi đựng lấy gạo ra rồi rắc gạo vào cạnh cửa.
Mặc Dạ đi ra ngoài, ánh mắt thâm thúy nhìn một nhà bốn người trông có vẻ rất tốt đẹp này.
Hà Ca đang cầm bút chu sa vẽ bùa chú lên mặt cha con Trần Toàn, thấy tôi rắc gạo xuống thì khinh thường nói: "Mễ bà Tần nói gạo nhưng không phải rắc gạo khắp nơi như vậy, Long Duy cô rắc gạo như vậy cũng vô dụng thôi."
"Yên lòng cũng được." Tôi rắc gạo xong, nhưng vẫn cầm túi gạo như cũ, nhìn quan tài vẫn còn phát ra tiếng động: "Làm sao bây giờ."
"Mở quan tài ra." Vẻ mặt Mặc Dạ tối lại, thấp giọng nói: "Trước đinh trụ, sau đó kéo đi đốt đi."
Ánh mắt của hắn chuyển tới trên người cha con Trần Toàn: "Bọn họ đã uống rượu ngâm con rắn kia rồi thì cũng chỉ có thể đốt đi, nếu không đốt thì có lẽ trong người sẽ sinh ra rắn."
Bên ngoài vẫn còn người, muốn đốt bây giờ chắc chắn là không được, hơn nữa đang thế này mà cứ thế đốt đi thì cũng không đúng lắm.
Bây giờ đang có Hà Ca trấn trụ, tạm thời cũng không sao.
"Đinh gỗ đào của người kia có thể đóng đinh được thi thể trong quan tài ư?" Tôi đành phải đặt hi vọng ký thác trên người Hà Ca.
"Đinh gỗ đào chỉ dùng với cô thôi, đối phó với những thứ này vẫn chưa cần dùng đến." Hà Ca móc mấy cây đinh sắt dài tầm mười centimet từ trong túi ra.
Rồi nói với tôi: "Mở quan tài ra."
Xem ra, đám người Hà Ca đã thương lượng xong cách đối phó với tôi rồi, còn đặc biệt chuẩn bị đinh gỗ đào nữa.
Đây thật sự khiến cho tôi "Quá mức vinh hạnh" mà!
Chỉ có điều tôi không ngờ mấy chuyện giống như mở quan này lại rơi xuống trên người mình.
Nhưng xem ý của Mặc Dạ là sẽ không làm rồi.
Tôi đành phải quay người đi tìm cái xà beng, may mắn là Hà Ca rất khỏe, hơn nữa nắp quan tài cũng không bị đóng đinh, không bao lâu sau đã nạy được nắp quan tài lỏng ra.
Nhưng nắp quan tài vừa mới hé ra, xì một tiếng, có một con rắn nhỏ bằng ngón tay út chui ra từ trong quan tài, ngẩng đầu rắn lên kêu xì xì nhìn quanh bốn phía.
Dường như trong quan tài có rất nhiều đồ vật kêu xì xì đang muốn bò ra ngoài, dọa cho tôi theo bản năng lui về sau một chút, Mặc Dạ dùng một tay ôm lấy tôi: "Đừng sợ."
Sau khi Mặc Dạ điểm ngón tay một cái, cơ thể con rắn nhỏ kia mềm oặt xuống rồi trượt vào trong, trong quan tài cũng yên tĩnh trở lại.
Hà Ca mở nắp quan tài ra, chỉ thấy trong quan tài, Trần Toàn mặc áo liệm cô dâu, bộ dạng vẫn sinh động như thật, chỉ có điều bụng bị rách ra.
Tuy cách áo liệm nhưng vẫn có thể nhìn thấy có cái gì đang động đậy ở trong đó.
Bên cạnh thi thể, có rất nhiều con rắn nhỏ chừng bằng chiếc đũa, dĩ nhiên đang nằm im bất động.
"Xà quân hộ pháp giúp tôi!" Hà Ca tung người một cái, hai chân giẫm lên hai bên quan tài, trong tay cầm một chiếc đinh sắt.
Tôi biết anh ta định làm gì, hai mắt nhìn chằm chằm vào mặt cô dâu Trần Toàn, tay vẫn không khỏi vung gạo.
Tay trái Hà Ca bấm quyết, miệng dường như đang đọc gì đó, lúc này mới cầm cái đinh sắt ấn vào trán của cô dâu Trần Toàn.
Anh ta hoàn toàn ép bằng tay, ngay lúc đinh sắt đâm vào da, cô dâu Trần Toàn đột nhiên mở mắt ra.
Hai con ngươi lăn xuống hai bên theo huyệt Thái Dương, hai con rắn nhỏ toàn thân biến thành màu đen, xì một tiếng rồi chui ra khỏi khoé mắt của cô dâu kia.
Cũng đúng vào lúc đó, chỗ bụng của cô dâu vang lên một tiếng "xì", vô số con rắn nhỏ cuồn cuộn chui ra.
Giống như một quả cầu bằng rắn, tất cả đầu rắn hướng ra bên ngoài xì xì rung động.
Mặc Dạ hừ lạnh một tiếng, vung ống tay áo đè những con rắn nhỏ này xuống, nhưng không ngờ hai chân của cô dâu Trần Toàn cũng thẳng tắp đá về, Mặc Dạ lập tức ngẩng đầu lên ép chân của cô ta xuống.
Tôi đứng ở bên cạnh, nhìn thấy con rắn nhỏ chui ra từ trong mắt cô dâu Trần Toàn đang dũng mãnh lao ra định cắn Hà Ca.
Cũng không biết lấy dũng khí ở đâu ra, một tay tôi nắm lấy một nắm gạo, ấn đầu rắn xuống bắt nó lùi lại: "Anh nhanh lên!"
Hà Ca quát lên một tiếng, ngón cái tay phải nhập vào.
Chỉ nghe thấy tiếng cái gì đó vỡ tan, sau đó tất cả đều im ắng lại.
Tôi buông gạo trong tay ra, quay người nhấc nắp quan tài lên: "Đi ra đi."
Hà Ca tung người nhảy xuống, tôi đẩy nắp quan tài lại, sau đó còn sợ cô dâu Trần Toàn bên trong xông ra nên đưa tay nắm một nắm gạo lên rải trên nắp quan tài.
Sau đó tôi cầm lấy cây xà beng kia, đóng chặt mấy chiếc đinh mới bị nạy ra ở nắp quan tài lại.
Chờ tôi làm xong những chuyện này rồi mới nhìn sang cỗ quan tài bên cạnh, nói với Hà Ca : "Chiếc này cũng làm giống vậy à?"
Lúc tôi quay đầu lại, chỉ thấy mặt mũi Hà Ca nhìn tôi đang tràn đầy khiếp sợ.
Trong mắt Mặc Dạ lại giống như hơi giật mình.
Tôi biết hắn đang nghĩ tới người trước kia.
Tôi mang theo xà beng, nhìn quan tài bên cạnh: "Tôi cạy ra nhé?"
"Bà ta không có rắn nhập thể, không có xà chủng nên đừng mở quan tài, chỉ bị oán khí quanh đây lây nhiễm một chút thôi, hơi náo loạn, tôi dán vài lá bùa là được rồi." Hà Ca nhìn xà beng trong tay tôi.
Trầm giọng nói: "Đợi chút nữa người của tôi liên hệ thì kéo hai cỗ quan tài này ra ngoài đốt đi."
"Chỉ có điều hai cha con này..." Sắc mặt Hà Ca khó xử, nhìn sang Mặc Dạ: "Xà quân cho rằng nên xử lý như thế nào."
"Đốt đi." Giọng nói của Mặc Dạ rất nặng nề, thấp giọng nói: "Nhưng con rắn bên trong kia vẫn sẽ không chết."
Dường như Hà Ca cũng thở dài, sau đó gọi điện thoại giống như đang sắp xếp người tới.
Tôi thấy cục diện đã ổn định lại, lúc này mới đi vào phòng bếp, đào mấy miếng gừng ở chỗ dưới cùng nhất của chậu cát bên dưới bếp lò.
Gừng mua rất đắt, hơn nữa cũng hay quên, mẹ tôi hay mua nhiều một lần rồi vùi vào trong chậu cát, lúc cần dùng đến thì bới từ trong chậu cát ra, tách một mẩu ra dùng là xong.
Vắt nước gừng ra để lau tay, vết thương ở đầu ngón tay trái đau nhói, nhưng tôi vẫn cố gắng xoa nước gừng.
Đau đớn như vậy có thể giúp người ta duy trì được sự tỉnh táo.
Tận đến khi hai tay nóng đến mức đỏ lên, lúc này tôi mới lấy chút nước rửa tay rửa lại tay hai lần.
Vừa rồi lúc đưa tay che mắt cô dâu Trần Toàn không để ý, bây giờ nghĩ lại thật sự giống như sờ phải một đống xà phòng đông lạnh vào mùa đông, vừa lạnh vừa trơn lại vừa mềm.
Mặc Dạ đứng bên cạnh nhìn tôi rửa tay hết lần này tới lần khác: "Dùng nước gừng lau qua là được rồi, vừa rồi em quá..."
"Chỉ là bị hù dọa, kích phát tiềm năng." Tôi để tay dưới vòi nước cọ rửa, quay đầu cười cười nhìn Mặc Dạ: "Có lẽ tôi hơi quá kích, không dọa đến Xà quân chứ?"
Mặc Dạ hơi sửng sốt, chỉ khẽ gật đầu, trầm giọng nói: "Nhất định phải thiêu hủy cha con Trần Toàn, nếu không chuyện giống hôm nay sẽ còn tiếp tục xảy ra."
Tôi chỉ trầm mặc không nói.
Có lẽ bởi vì tối hôm qua Mặc Dạ dùng thủ đoạn để kết hôn với tôi cho nên bây giờ cảm thấy hơi xấu hổ, biến thành vòng ngọc rắn đen quấn trên tay tôi.
Tôi rửa tay xong đi ra, thấy Hà Ca đã kéo cửa ra, đang nói gì đó với người của Trần gia.
Nghĩ đến sau này căn phòng này sẽ không còn là nhà của tôi nữa, tôi quay người đi lên lầu thu dọn đồ đạc.
Lúc ở trên tầng hai, nhìn khung cảnh bừa bộn trước mặt, trong lòng tự nhiên hơi chua xót.
Tôi quay người đi vào phòng thu dọn mấy bộ quần áo, vừa đẩy cửa ra, chân đã giẫm lên bộ đề thi tôi vừa mới mua.
Đây là bộ đề thi tiếng Anh, còn mấy tờ tôi chưa làm xong, tôi cũng đã hẹn sẽ cùng làm nốt với Trương Ngọc Chi rồi.
Bên cạnh là một đống sách, tất cả đều tung tóe trên mặt đất, ngày cả quần áo trong tủ quần áo cũng bị xé rách vứt khắp nơi.
Mấy thứ đồ trang sức bằng vàng ở trên tủ cạnh đầu giường và cả chiếc vali tôi mơi mua để dưới gầm giường đã không thấy đâu nữa.
Tôi tìm cái túi nhựa, chỉ nhặt được mấy bộ quần áo mình còn mặc được ở trong số đó.
Lúc đứng dậy, tôi dùng chân đá văng đám đề đi đã làm xong và cả chưa làm xong kia, còn có cả những đề tôi làm sai.
Những thứ này vốn rất quan trọng đối với tôi, bây giờ lại chỉ giống như rác rưởi.
Không biết lửa giận ở đâu bỗng nổi lên trong lòng, tôi đá một cước khiến mấy quyển sách phụ đạo bay ra cửa.
Nhưng lại bị một bàn chân dẫm xuống, Hà Ca với vẻ mặt trầm tĩnh đang đứng ở ngoài cửa nhìn tôi: "Xe hỏa táng tới rồi, cô đi cùng với tôi."
Tôi khẽ gật đầu, nhìn căn phòng bừa bộn, quay người bê chậu hoa trên bệ cửa sổ lên ném xuống đất.
Sau đó ôm lấy chậu hoa, nện vào mấy bông hoa mới hé.
Nước trong chậu và bùn đất lem vào đám bài thi và sách vở, tôi xách cái túi nhựa kia lên rồi đi ra cửa.
Hà Ca đứng ở cửa nhìn tôi, dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại chỉ thở dài một tiếng.
Hình như Mặc Dạ cũng khẽ thở dài một tiếng, nhưng cũng không nói gì thêm.
Chỉ có điều lúc tôi đóng cửa, chiếc giường mà tôi vẫn ngủ kia "Rầm" một tiếng sập xuống.