Việc buôn bán rượu của ba tôi rất phát đạt, chuyện này tôi biết, nhưng giờ nghĩ lại, đúng là ngày xưa tôi chẳng hề quan tâm việc nhà, nên chẳng biến ba mẹ tôi bán rượu rắn cho ai.
Thím Lưu ở bên cạnh chuẩn bị đồ ăn: “Dù gì cũng đi ngâm rồi, còn chia ra rắn đi mua hay rắn bắt về làm gì, kiếm được tiền là được."
Tôi ăn một quả trừng lòng đào, tuy lòng đỏ chảy ra nhưng ăn vào miệng thì không có mùi gì, nhưng đột nhiên không muốn ăn nữa.
"Thím Lưu, thím biết khi trước nhà Trần Toàn buôn bán gì không?" Tôi nhớ Long Thiền từng nói, cơ thể của Trần Toàn có thể khiến rắn bò vào, cũng có âm khí nữa.
Mà theo lời giải thích của Mặc Dạ, Cốc Tiểu Lan hiến mình cho quan tài rắn để đổi một cơ hội trả thù, hình như được thật...
"Cháu đừng có hỏi!" Thím Lưu đang cắt hành, ánh mắt đỏ lên: “Nếu có mẹ cháu đây, cháu mà hỏi cái này thì bị chửi chết đấy. Nhà cậu ta thì bán buôn gì được, nhà cậu ta..."
Thím Lưu nói đến đây thì phất tay, thở dài nói: “Thôi."
"Cháu biết trên trấn có một quán bar không? Ở ngay dưới đoạn cao tốc ấy, ba mẹ cháu không cho cháu qua đó chơi." Thím Lưu xoành xoạch cắt hành lá.
Lắc đầu nói: “Ba con Trần Toàn làm bảo vệ ở đó, hai người nữ trong nhà đó thì đi tiếp rượu trong đó, sau đó đi... thuê phòng."
Thím Lưu nói đến đây thì chớp mắt với tôi: “Vợ của Trần Toàn trông được lắm."
Tôi lập tức hiểu, cái gọi là "thuê phòng" chắc là dụ dỗ rồi đến bắt gian tống tiền.
"Người ta phải làm ăn lớn mà, bây giờ quán bar ế ẩm, chút tiền lương ít ỏi đó người ta nào cần. Phải chờ qua Tết, ra ngoài kiếm tiền, chờ các ông chủ trở lại thì mới dễ thuê phòng, rồi mới đi làm." Thím Lưu bỏ hành lá đã cắt nhỏ vào trong tô.
Thở dài nói: “Người ta đi thuê phòng chỉ là cái cớ thôi, còn bọn họ thi khác, khi đã làm thật mới vọt vào. Chụp lại bằng chứng chân thực, khiến người ta chẳng thể nào chối bỏ được."
"Thứ tiền của dơ bẩn, đáng đời vợ Trần Toàn bị người ta làm cho không sinh được. Chẳng biết sao ba mẹ cháu lại cho bọn họ thuê nhà... còn từng lừa người thôn cháu nữa đấy!"
Thấy tôi nhìn bà, bà vội ho khan mấy tiếng: “Được rồi, dù sao người cũng thành thế rồi, chuyện này cháu đừng có xía vào."
Tôi còn muốn hỏi nữa, nhưng hình như thím Lưu nhắc đến nhà họ Trần thì rất tức giận.
Bát mì đó tôi thật sự không ăn nổi nữa, khi đi tôi xin thím Lưu ít rượu rắn, nói là mễ bà Tần quá mệt, uống một tí cũng được.
Thím Lưu rót rượu vào chai đồ uống cho tôi, dặn tôi không được uống rồi phải tránh người nhà họ Trần.
Tôi cầm chai rượu rắn đó, suy nghĩ rồi vẫn đi bệnh viện.
Ở cửa thì lấy điện thoại ra nộp phí, đổ một ít vào bình đựng mẫu, bảo bệnh viện đi hóa nghiệm rượu rắn giúp tôi, xem xem có những thành phần đặc biệt khác không.
Tôi cũng không để ý những ánh mắt khác thường của những y tá đó, cầm đơn rồi đi.
Giờ đã tối rối, trước khi đi nghĩ nghĩ rồi đến thăm ba con Trần Toàn.
Khu nội trú của bệnh viện trấn trên đã ít người sẵn rồi, mà chính chỗ này mẹ Trần Toàn còn lấy kim đâm chết mình ngay trước mặt tôi, nên tôi có cảm giác rất khó chịu.
Khi tôi đi tới bên ngoài phòng bệnh của ba con Trần Toàn thì đột nhiên ngửi thấy mùi tanh thoang thoảng.
Mùi tanh này cũng không khó ngửi, kiểu như mùi ướt át của nước trong cống sau nhà vào mùa hạ ấy, mà cũng giống mùi của rắn.
Tôi nhét chai rượu vào túi, vội vàng đi tới trước phòng bệnh, thì thấy ở giữa giường của hai ba con, một người mặc áo choàng trắng đứng đó, một tay ấn trên đầu ba con Trần Toàn.
Trên bàn tay đó có một con rắn nhỏ như đũa, chui vào lỗ mũi ba con Trần Toàn.
Tôi vội vã đẩy cửa ra định ngăn lại thì người đó bỗng quay đầu lại, hình như hai con rắn nhỏ đó bị giật mình, đuôi rắn hất lên rồi chui vào trong mũi hai ba con Trần Toàn.
Khi thấy mặt của người đó, rất bất ngờ khi là Liễu Đông Phương!
Tôi vội xoay người, há mồm định kêu y tá.
Con rắn nhỏ đó chui vào mũi, chắc chắn hai ba con nhà họ Trần sẽ mất mạng.
Nhưng vừa xoay người thì có cảm giác tay bị kéo lại, sau đó Liễu Đông Phương ôm lấy tôi, đi ra ngoài.
Tôi há miệng định kêu lên thì Liễu Đông Phương lấy tay áo che miệng tôi.
Tay vô thức cầm con dao cạo trong tay, nhưng tôi liên tục rạch mấy đường mà chẳng làm xước nổi áo khoác của Liễu Đông Phương, chỉ đành thôi.
Chờ khi Liễu Đông Phương thả tôi xuống thì đã đến ngoài ruộng rồi.
Hắn ta buông tôi ra, lạnh lùng nói: “Mặc Dạ biết rõ không thể giữ hai ba con đó lại mà không chịu ra tay, còn nói đạo nghĩa gì nữa."
Sắc mặt Liễu Đông Phương trở nên âm trầm, nhìn tôi nói: “Nhất là cái tên Trần Toàn đó, trong người từng bị ý thức của quan tài rắn bám vào. Các ngươi không hỏa táng hắn mà định giữ lại, là để khi quan tài rắn tỉnh lại rồi bám vào người hắn tiếp sao?"
"Các ngươi không chịu ra tay thì để ta. Long Duy, trước giờ vẫn thế cả mà đúng không? Mấy chuyện này đều là ta làm cả." Giọng nói của Liễu Đông Phương có gì đó đìu hiu.
Tôi hốt hoảng lui ra sau hai bước, lấy điện thoại ra định gọi điện thoại nhắc người trong bệnh viện, nhưng lấy điện thoại ra thì chẳng có sóng.
"Long Duy, ta đang giúp ngươi." Giọng nói của Liễu Đông Phương đầy bất đắc dĩ, chậm rãi giơ tay lấy mũi con dao cạo đó.
Sau đó kéo lấy và cầm lấy, rạch mạch lên lòng bàn tay mình.
Dao cạo rạch lòng bàn tay hắn ta, giống như cắt trái cây ra, máu màu nhạt chảy ra, lộ ra da thịt đo đỏ, nhưng chẳng bao lâu thì vết thương chậm rãi khép lại rồi lành.
"Ngươi nhìn đi, đây chính là bất tử bất diệt, rõ ràng là đau nhưng không chết được." Liễu Đông Phương đưa dao cạo cho tôi, thở dãi: “Khi hai con rắn nhỏ đó chui vào mũi thì sẽ đi vào não. Khi rắn bò vào là chết rồi, giờ ngươi gọi điện thoại thì đã muộn."
Người tôi lạnh ngắt, ngước mắt nhìn Liễu Đông Phương thì thấy trên vai hắn bắt đầu có thứ chầm chậm nhúc nhích, mặt hắn cũng bắt đầu hiện lên sự đau đớn.
Hình như cả hắn ta và Long Thiền đều bị quan tài rắn hạn chế, một khi trái lại ý của quan tài rắn thì huyết xà trên vai sẽ hiện ra, chiếm đoạt và cắn lấy máu thịt của họ.
"Sau khi bệnh viện phán ba con nhà họ Trần đã chết thì nhân lúc còn sớm mà hỏa táng đi." Sắc mặt Liễu Đông Phương đầy đau đớn, kéo tôi định đi.
Nhưng vừa giơ tay ra thì một con huyết xa chui ra khỏi ống tay áo hắn ta, dưới ống tay áo rộng lớn liên tục có thứ gì đó nhúc nhích.
Liễu Đông Phương vươn tay, nhét con huyết xà đó lại, nhìn tôi, sau đó cuốn ống tay áo cuộn tay lại, giơ tay ra với tôi: “Ta đưa ngươi về."
Rõ ràng là hắn đau đến mức mặt đang nhăn lại, dưới mái tóc đen như mực tung bay cũng vẫn có thứ đang bò, mắt đau đến mức liên tục híp lại, nhưng giọng nói vẫn vững vàng như cũ.
Tôi lắc đầu với hắn ta, nhỏ giọng nói: “Mấy con huyết xà này từ đâu ra vậy?"
Bàn tay sờ lên vòng ngọc rắn đen trên tay, hôm nay tôi chỉ suýt rớt khỏi đống củi thì Mặc Dạ đã đi ra rồi.
Nhưng bây giờ, tôi đối mặt với Liễu Đông Phương mà Mặc Dạ vẫn chưa ra.
"Long Duy, ngươi vẫn như trước, không tin ta." Liễu Đông Phương mở ống tay áo ra, từ từ cởi áo mình ra.
Thì thấy trên người như có trăm ngàn cái lỗ, từng con huyết xà chui ra, ngỏng đầu ăn thịt, sau đó rít lên rồi cắn.
Trên người tôi chỉ có hai con mà đã đau đến mức hết sức phải thỏa hiệp, thế mà trên người Liễu Đông Phương lại nhiều thế...
"Mặc Dạ sẽ nghĩ cách lấy hai con huyết xà trong người ngươi ra, đến khi đó hắn kiềm chế quan tài rắn, ta đưa ngươi ra khỏi trấn." Liễu Đông Phương kéo áo lại.
Lại đưa ra ra với tôi: “Lúc này hắn đang chăm sóc Phù Ngàn nên không tới được."
Hắn đang tránh nói đến huyết xà, tôi chỉ đành nói: “Vẫn không thể cho ta gặp Phù Ngàn sao? Dù sao ta sắp đi rồi, chẳng thể quay lại nữa, gặp Phù Ngàn một cái thôi thì có sao?"
Liễu Đông Phương làm việc sẽ không để ý như Mặc Dạ, có thể là một đột phá.
"Không được." Nhưng hắn ta vẫn nặng nề từ chối.
Cười khổ nói: “Có vài thứ không nên nhìn. Giống như mặt trời, dù ngươi chìm đắm trong bóng tối, thì khi ngươi thấy mặt trời chiếu sáng, dù không chiếu đến ngươi nhưng ngươi cũng sẽ thấy ấm áp."
"Còn rắn..." Liễu Đông Phương kéo ống tay áo, trên tay có một con huyết xà đỏ như máu nằm uốn lượn, cái đầu gần như chui vào trong tay hắn mà cắn thịt.
"Dù có cách rất xa, rõ ràng nó đã chạy đi rất xa, chứ không giống ngươi chạy đến, trong tay ngươi còn cầm đồ có thể đánh chết rắn, nhưng trong lòng vẫn thấy sợ hãi." Liễu Đông Phương kéo ống tay áo uống.
Nặng nề nhìn tôi: “Nếu như ngươi gặp Phù Ngàn, vậy thì cả đời ngươi sẽ lâm vào sợ hãi và hoài nghi bản thân."
Tôi còn muốn hỏi gì đó, thì tiếng cười haha của Long Thiền vang lên: “Huyết xà trong người ngươi khó lắm mới thu về, thế mà lại xuất hiện. Vì Long Duy, ngươi và Mặc Dạ Xà Quân, đúng là chẳng muốn sống nữa."
Long Thiền mặc váy trắng, tựa vào một thân cây, thoạt trông cả người rất lười, như cái bụng mới hơi hiện ra thì đã nhô lên rất cao, hình như sắp sinh rồi.
Liễu Đông Phương thấy cô ta thì lập tức kéo tôi ra sau.
Long Thiền chỉ cười nhẹ nói: “Ta sắp sinh rồi, đi gọi người về trông giúp ta, đỡ xảy ra chuyện."
Nhưng Long Thiền mới mang thai hơn ba tháng thì sao sắp sinh rồi.
Hơn nữa, trước đó gặp cô ta ở mộ Cốc Tiểu Lan, thì bụng cô ta vẫn chưa to như thế, mới có một ngày mà trưởng thành nhanh thế sao?