Ai lại nôi tình mạng ra làm cho đùa như thế chứ vậy chả khác gì nguyền rủa à. Cách tốt nhất là cứ chờ rồi sẽ biết...
Tích tắc! tích tắc từng dây phút trôi qua chả có chuyển biến gì, nó vỡn vậy âm u.Lòng như gồi trên lửa vậy, kể là đùa nhưng lại có sức ảnh hưởng thế
Một giây phút tôi chợt ngớ người cảm giác mình như con ngốc vậy tại sao phải chờ. Tôi chạy nhanh đến chỗ nó rồi gấp ngáp:
" này...mày,,,làm ơn nói thật đi rõ hơn..."
Nó nãy giờ chưa nín hai mắt sưng húp nó nức kể
***
Tôi chết lặng đi đến bên mộ của anh, trong ảnh chính là Tu Kiệt không cười không khóc vô vị. Nó nấc lên:
" tao...biết hức mày cũng như vậy. Lúc đầu tao giống mày thôi...không biết mình làm gì nữa...nhưng tao khuyện chấp nhận đi...bất ngờ hay gò thét cũng có thay đổi được gì đâu "
Nó nói anh ấy không biết nguyên nhân gì đã chết tất cả nữ sinh trong trường đều nhốn nháo bắt làm rõ việc nhưng hiển nhiên đều vô ích. Ra đi quá trẻ còn việc gì nữa thì không biết
Thông tin quá ngắn ngủi tôi ngồi bệt xuống. Suy nghĩ rất nhiều về tin ra đi đột ngột của anh khiến tôi thấy lạ. Chắc phải có người giật dây.
Nó lặng lẽ rời đi chắc hẳn nó cũng vậy, tôi vỡn ngồi đó hồi lâu hai hàng nước mắt cứ tuôn dơi. Trời cũng dần dần về đêm tiếng của những con dơi kêu đội cả nghĩa trang rất đáng sợ. Hắn từ từ đi đến cười lạnh
" chị tính ở đây bao lâu "
Tiếng nói của hắn khiến tôi giật mình rơm rớm nước mắt quay lại phía sau nói:
" anh...ta...đã...hức "
Hắn ngồi xuống mặt tỉnh bơ dường như không có quá gì ngạc nhiên hay tò mò nhưng cũng đành hỏi cho có:
" là sao chị nói rõ hơn đi "
Tôi bật khóc ôm chầm lấy hắn, đối với tôi nó là môt cú sốc ai trong hoàn cảnh này cũng cư xử hờ khạo cả. Nghẹn ngào tôi kể:
" Tu...Kiệt anh...anh ấy hức...người bạn...của tao hức...tao không tin đó là thật...quá..."
Không biết tôi có nhìn nhầm không mà trong mơ hồ tôi thấy hắn nhếch mép cười nhưng tôi chả còn để ý gì nữa. Hắn giọng khàn khàn thủ thỉ vào tai tôi:
" nếu chị đau như vậy thì đừng! nếu không muốn đau nữa thì chỉ có làm bạn với em thôi hiểu không? "
Tôi gục đầu trên vai hắn, dường như hắn nói đúng... trước giờ người bạn sâu sắc tôi quen đều gặp hoạn thà rằng cô độc còn hơn. Sẽ không liên quan gì tới ta sẽ không đau khổ nữa...
***
'' year đỗ đại học rồi, mày thì sao "
" ừm tao cũng vậy tạm biệt "
Mặt tôi không cảm xúc, mấy năm nay tôi chỉ dành thời gian để học không bất cứ mối quan hệ nào. Đến nỗi chúng nó bảo tôi là mọt sách chắc thế! mục tiêu của tôi bây giờ chỉ là được điểm cao, đứng nhất, đỗ đại học rồi tìm một công việc thế là hết.
" chị đi về thôi ba mẹ bảo kìa "
" ừm đi thôi mà mày nhảy lớp? "
" vâng ạ! miễn là đủ kiến thức là rồi "
Tôi mỉm cười, thành tích thì hắn lúc nào cũng vậy đều đứng nhất về mọi mặt, điểm số, ngoài hình,... nên hắn chán nhảy lớp là điều bình thường.
Xe dừng lại, tôi chạy nhanh vào trong nhà mặc kệ ngăn của hắn. Bên trong ba mẹ tôi và ba mẹ hắn cũng đông đủ tôi chào:
" con chào mọi người ạ "
" ừm con và thằng Nhật về rồi đó à ". Bà Hạnh nói trước
" vâng thưa bác "
Mẹ tôi cau mày nói:
" gọi là mẹ chứ Hoài "
Tôi phụng phịu, à thì mấy năm nay cũng có thay đổi xưng hô gì đâu. Kiểu gọi " mẹ, ba " khiến tôi ngượng ngùng ý.Tôi đổi chủ đề:
" à mà mẹ gọi con có việc chi vậy "
" ba muốn nói là hai đứa cũng đỗ rồi thì không lâu sau cũng nhập học nên- "
Ba hắn chen vào nói:
" các con không phải lo gì hết ta đã sắp sếp rồi "
" này! tớ phải là người nói chứ sao cậu hay cướp lời vậy "
Ông Long cũng không chịu thua cãi cọ lại, tôi cười trừ. Nhà này không " yêu thương " nhau mới lạ ý toàn ngọt ngào thôi mà.
Hắn đi đến rồi cất tiếng:
" ba mẹ không phải lo đâu, vợ của con mà "
Tôi liếc xéo hắn cái gì mà vợ! vừa lúc nãy còn chị em cơ mà.
Dù sao cuộc sống như này cũng không đến nỗi tệ, chỉ có điều tôi vỡn còn không tin việc hắn nhảy cóc để được học cùng tôi mà thôi. Đúng là giỏi có quyền...