Art: Weibo @ryeomii_art
Chương 180: Một trăm năm trước [23] Cô vẫn mong đợi anh ta chính là tôi?
Dịch: CP88
***
Cô gái này cứ như ma quỷ, tùy tiện nói hai câu là có thể dễ dàng khiến người ta lưỡng lự, khiến hắn thần hồn điên đảo.
Giang Khắc rũ mắt, che đi một nửa đôi con ngươi, lại không giấu được cảm xúc.
Hắn nắm cổ tay Mặc Khuynh nâng lên, hơi dùng sức.
Sau đó cúi đầu, tiến gần đến cô, giọng nói khàn khàn: "Đừng chơi đùa tôi."
"Đau." Mặc Khuynh hơi nhíu mày.
Miệng kêu đau, nhưng giọng nói lại bình tĩnh.
Giang Khắc cười lạnh một tiếng, thả tay cô: "Tôi còn tưởng cô sẽ không đau."
Mặc Khuynh rũ mắt, sau lại nâng lên, thản nhiên nói: "Tôi vẫn có thể bị giết chết."
Giang Khắc buông thõng tay bên người, ngón tay cuộn lại, nắm thành quyền.
Gân xanh ở mu bàn tay hiện lên, dày đặc, lúc ẩn lúc hiện.
Biết rõ là cô cố tình, nhưng tâm tình vẫn bị cô kéo đi, lại dễ dàng mà bị ép thu lại.
Hắn mím môi không lên tiếng, trưng ra cái mặt lạnh lấy bộ châm cứu trong túi đưa cho Mặc Khuynh.
Mặc Khuynh xoa xoa cổ tay, theo dõi từng động tác của hắn, thấy vậy thì thả tay mình ra, nhận lấy, nói: "Tôi định quay lại đó một chuyến, anh đi cùng đi. Thuận tiện cũng có việc muốn hỏi anh."
Giang Khắc gượng gạo nói: "Không đi."
Mặc Khuynh đã bước lên một bước, nghe thấy thì lại quay về, đứng trước mặt hắn.
Cô híp mắt: "Không đi?"
Giang Khắc kiên định đáp: "Không đi."
Mặc Khuynh bỗng cười, đưa tay ra giúp hắn vuốt lại mấy nếp nhăn trên áo, sửa sang xong, bàn tay trượt sang ngang, vỗ vỗ vai hắn.
Cô nói: "Tôi chờ anh dưới tầng."
Giang Khắc cau mày: "Tôi đã nói..."
"Không nghe thấy."
Mặc Khuynh ngắt lời hắn, khoát tay chặn lại, sau đó đi thẳng.
Giang Khắc quay đầu nhìn theo bóng lưng cô, chậm rãi hít vào một hơi.
Dường như hắn đã bị cô tóm gọn trong tay rồi.
*
Mặc Khuynh đợi khoảng chừng ba phút.
Không đợi được Giang Khắc.
Một người đàn ông say rượu loạng choạng đi qua, thoáng nhìn thấy cô gái một thân đỏ đứng dưới ngọn đèn đường, đôi mắt đục ngầu thoáng hiện lên háo sắc, sau đó đi về phía Mặc Khuynh.
Mặc Khuynh đã phát hiện ra, ánh mắt lạnh lẽo, không phản ứng.
Kẻ say rượu kia nhìn chằm chằm Mặc Khuynh, ánh mắt cực kỳ trắng trợn.
Anh ta cười hê hê, muốn đưa tay ra nắm lấy vai Mặc Khuynh: "Bao nhiêu tiền một đêm?"
Nhưng tay anh ta còn chưa chạm được đến vai Mặc Khuynh.
Đã có một bàn tay vươn ra, bắt lấy cổ tay anh ta.
Sức lực rất lớn, kẻ say rượu kia có cảm giác bị trói chặt, muốn giãy ra, lại không thể nào thoát.
Anh ta mắng một câu, giương mắt nhìn người phá đám chuyện tốt của mình, lại nhìn thấy một đôi mắt toát ra lạnh lẽo đầy nguy hiểm, bị ánh mắt kia nhìn tới, anh ta bỗng run rẩy.
Sống lưng lạnh toát.
Giang Khắc đẩy anh ta một cái, lạnh lùng nói: "Cút đi."
Kẻ say rượu lùi về sau hai bước, loạng choạng.
Nếu là ngày thường, gặp phải tình huống này, anh ta sớm đã chuồn êm.
Nhưng xui xẻo là hôm nay anh ta uống rượu say.
Quả nhiên là uống rượu vào, gan cũng to lên.
Ma xui quỷ khiến thế nào, anh ta không biết thức thời rời đi mà lại to gan lớn mật tiến lên một bước.
"Con đàn bà của mày à?" Kẻ say rượu dùng ánh mắt cực kỳ lộ liễu đánh giá Mặc Khuynh, chậc chậc hai tiếng, nói, "Ăn mặc gợi tình như thế, khẳng định không phải loại tốt--"
Lời còn chưa dứt.
Đã bị một cước của Giang Khắc đá vào bụng, cả người bay ra ngoài, sau khi tiếp đất thì không đứng dậy nổi nữa.
Giải quyết xong người kia, Giang Khắc cau mày, không vui nhìn về phía Mặc Khuynh vẫn rất bình tĩnh đứng xem kịch.
"Cô cũng giỏi nhẫn nhịn đấy nhỉ."
Giang Khắc lên tiếng, lửa giận trong lòng khiến lời nói ra cũng bén nhọn hơn.
Mặc Khuynh liếc hắn một cái, giống như chuyện đương nhiên nói: "Không phải đã có anh rồi à?"
Giang Khắc mím môi: "Cô--"
Mặc Khuynh khoan thai hỏi: "Sao hả?"
"..."
Giang Khắc nuốt lại lời muốn nói vào bụng.
"Đi thôi." Mặc Khuynh đi chân trần bước xuống mặt đường lớn, hai tay đan lại đặt ở sau gáy, làm động tác giãn cơ vai, "Còn lề mề nữa là trời sáng luôn đấy."
"Khoan đã."
Giang Khắc gọi cô lại.
Mặc Khuynh dừng chân, xoay người, không hiểu nhìn hắn.
Ý tứ: Vẫn còn chưa giận xong?
Giang Khắc nhìn ra được, có hơi không vui, nhưng vẫn nhịn xuống, cầm đôi dép lê trong tay đưa qua.
"Đi vào."
Mặc Khuynh liếc một cái, từ chối rất dứt khoát: "Không đi."
Giang Khắc nhíu mày: "Vừa mới nói là sẽ bị đau cơ mà?"
"Đúng." Mặc Khuynh gật đầu, sau đó đưa ra lý do, "Nhưng đôi dép này quá xấu."
Là một đôi dép lê của khách sạn.
Màu đen, rất lớn, dùng để đi trong nhà tắm.
Xấu đến mức khiến người ta không muốn liếc nhìn lần hai.
"Có vấn đề gì?" Giang Khắc không hiểu, không thể hiểu.
Mặc Khuynh dừng hai giây, nhìn hắn, nhấn mạnh lại một chữ: "Xấu."
Giang Khắc cuối cùng cũng hiểu: "Không xứng với cô?"
"Đúng."
Mặc Khuynh thắng thắn thừa nhận.
Giang Khắc nghẹn lời, hết nói nổi, đặt dép xuống bên chân cô: "Cố chịu vậy."
Mặc Khuynh rất quyết đoán: "Không được."
Không có một đường thương lượng.
Giang Khắc từ bỏ thương lượng, tiến lên hai bước, đi đến trước mặt cô.
Mặc Khuynh còn đang buồn bực, bỗng thấy Giang Khắc hạ người, nửa ngồi nửa quỳ trước mặt cô.
Sau đó một tay cầm dép, một tay cầm cổ chân Mặc Khuynh.
Một chớp mắt này, hai người đều hơi khựng lại.
Bởi vì vẫn luôn để chân trần nên làn da lành lạnh, mà bàn tay của Giang Khắc vừa lớn vừa ấm áp, ngón tay chạm tới, hơi ấm truyền qua.
Mặc Khuynh cứng đờ.
Giang Khắc khựng lại một giây, nhưng vẫn giữ chân cô, giúp cô đi chiếc dép lê xấu xí kia vào.
Hắn nhìn bàn chân cô, ngón chân mịn màng xinh đẹp, móng được cắt tỉa gọn gàng, trắng nõn như ngọc trai, tinh tế như một tác phẩm nghệ thuật.
Đáng tiếc.
Hiện tại đã dính đầy bùn.
Đi xong, Giang Khắc cầm chân trái Mặc Khuynh, giúp cô đi chiếc dép còn lại vào.
Sau đó hắn đứng dậy, thấy Mặc Khuynh cúi đầu nhìn đôi dép lê, hàng lông mày đã nhíu lại, dáng vẻ như đang do dự xem có nên quăng thẳng nó đi không.
"Rất đẹp." Giang Khắc nói ra một câu trái lương tâm.
"A."
Mặc Khuynh cười lạnh.
Rất rõ ràng, thẩm mỹ tổi thiếu, Mặc Khuynh vẫn có.
Giang Khắc ho nhẹ một tiếng, chuyển chủ đề: "Cô muốn hỏi tôi chuyện gì?"
Mặc Khuynh vốn vẫn còn tính toán chuyện đôi dép, nghe hắn hỏi vậy, do dự một giây, sau đó ném chuyện này ra sau đầu.
Ép cho bản thân tạm quên đi đôi dép dưới chân, Mặc Khuynh chậm rãi bước đi.
Cô lên tiếng: "Câu nói kia."
Giang Khắc hỏi: "Câu nào?"
Hỏi xong mới phản ứng lại.
Mặc Khuynh cùng lúc này nói: "Lúc nhóc nắm trong tay sinh tử, lập trường là gì?"
Trái tim Giang Khắc trầm xuống, lại giả vờ như không để tâm mà tiếp lời: "Làm sao?"
Mặc Khuynh hỏi: "Sao anh biết được lời này?"
Giang Khắc bỗng nhớ đến phần ký ức trong đầu, lại nhớ lại biểu hiện của cô ở khách sạn.
Một thứ tâm tình từ trong lòng nhảy ra, rất nhanh lan tràn khắp cơ thể.
Giang Khắc lạnh mặt: "Có phải cô vẫn còn ôm mong đợi anh ta chính là tôi?"
Mặc Khuynh không đáp, chỉ nói: "Trả lời câu hỏi của tôi."
Giang Khắc trầm giọng nói: "Cô trả lời tôi trước."
Mặc Khuynh trầm mặc giây lát, sau đó mắt nhìn thẳng, đạp trên đôi dép lê to đùng đi về phía trước, giọng nói nhàn nhạt: "Không."