Thời gian thấm thoát trôi đi, cuối cùng hạng cuối cũng đến. Mộc Hạ ra ngoài khi chiều xuống, cái giờ mà mọi người được về nhà.
"Con đi đâu vậy Hạ Hạ"
"Dạ, con đi ra ngoài có việc một chút ạ"
"Vậy à, con nhớ về sớm nhé!"
Hải Đường vui vẻ nói, bà cũng không rõ hành tung của đứa con nhà mình cho lắm. Nhưng cũng không muốn xâm phạm quá vào đời tư của đứa nhỏ, thời gian trước ở bên nhà kia đã khiến Mộc Hạ sống quá chật vật rồi.
Mộc Hạ nhận thức rõ đây là một quyển tiểu thuyết dang dở, nó dừng lại ở đoạn khi nguyên chủ cùng tên với cậu chết bất đắt kỳ tử, do đâu ư do nhà họ Mạc mà ra. Cuối cùng nguyên chủ cũng chỉ là một quân cờ.
Mộc Hạ lúc đó rất chua chát khi đọc đến khúc đó, hai con người giống nhau rất dễ cảm thông cho nhau. Nhìn bóng lưng cô độc kia thật khiến người mẹ như bà nhói đau trong lòng.
Cậu bắt xe bus đi đến Viện Bảo tàng quốc gia, ôm theo thùng sách nặng trĩu nên có chút khó khăn. Viện quốc gia quả thật rộng lớn, đồ sộ đến mức kinh ngạc, nhưng trên khuôn mặt cậu chẳng có lấy một biểu cảm nào.
Mộc Hạ bước vào không giống như ở bảo tàng nghệ thuật, những nhà khoa học lão làng đã chờ sẵn để đưa cậu đến phòng họp.
"HAJ là cháu sao?"
Vị lão sư này mặc áo blouse trắng tinh nhìn cậu, nét mặt nhu hoà. Kế sau đó nhiều người cũng nháo nhào hết cả lên.
"Mọi người giới thiệu đi chứ"
Vị lão sư khác liền lên tiếng đánh gãy cục bộ lộn xộn hiện tại, mọi người nghiêm chỉnh đứng thành một dãy.
"Ta là đại lão khoa Vật Lý, Chu Bác Khoan"
"Ta là đại lão khoa Hoá Học, Trương Ninh Hoa"
"Ta là đại lão khoa Toán, Bách Giai Niên"
"Ta là đại lão khoa Văn, Hạ Vy"
"Ta là đại lão khoa Sinh, Bạch Dân Minh"
"Ta là đại lão khoa Triết học, Phương Tử Hoa"
"Bọn ta đều đại diện cho khoa học, chia làm mỗi khoa"-All
"Vâng"
Mộc Hạ tiếp nhận thông tin, trong hàng ngũ này gồm sáu đại lão máu mặt nhất cả Tổ quốc. Tổ hợp đại lão này có 4 nam và 2 nữ. Độ tuổi đề từ 45 trở lên.
Đột nhiên một người trong bọn họ đưa ra một thỉnh cầu, đại lão khoa Toán Bách Giai Niên lên tiếng.
"Ta muốn thử sức con một chút, con có muốn làm một bài test tổ hợp không?"
Mộc Hạ không nói gì chỉ gật đầu, nhanh như chớp giấy bút và đề đều xuất hiện trước mặt cậu. Trong lúc các đại lão đang xem bài giải của cậu thì cậu bắt đầu làm bài test.
Không lâu sau tầm 20 phút, Mộc Hạ khẽ đặt bút xuống. Cậu lên tiếng đánh gãy không khí náo nhiệt đang xem toàn bộ cách giải bên kia.
"Quả là thiên tài, cách giải của bài Toán này vừa ngắn gọn vừa đủ ý"-Bách Giai Niên
"Mấy người nên nhìn bài giải Hoá này đi, chỉ cần một bước và một phương trình là xong rồi "-Trương Ninh Hoa
"Bài Sinh này cấu trúc ADN đều được viết theo mã cao cấp đấy, giỏi thật"-Bạch Dân Minh
"Sao bằng Văn được, nhìn đi đây là tuyêth tác của văn học. Hồn văn như chảy trôi hoá thực trước mắt tôi vậy"-Hạ Vy
"Xuất sắc thật"-Chu Bác Khoan
"Cậu nhóc này xứng đáng làm học trò của tôi"-Phương Tử Hoa
"Phải là của khoa tôi mới đúng"
Mọi người lên tiếng trừ Phương Tử Hoa, Mộc Hạ cũng không nói được họ bèn thử lớn giọng hơn.
"Cháu xong rồi, các vị à"
Bọn họ nghe vậy lật mặt với nhau, vui vẻ đến chỗ cậu. Tám đại lão soi mói từng chi tiết một của bài nhưng không có chỗ nào có thể phàn nàn được. Bọn họ vui vẻ làm theo thoả thuận, lúc Mộc Hạ định rời đi thì các vị đại lão nhanh chóng nói.
"Cháu trở thành học trò của ta đi"- All đại lão
"Vâng"
Bọn họ lại tiếp tục cãi nhau, thấy vậy Chu Bác Khoan đột nhiên đưa ra một ý kiến khiến ai cũng hài lòng.
"Thay vì cãi nhau, tại sao chúng ta không cùng thu nhận vị đồ đề này với nhau. Dù gì các bài test khó nhất chúng ta chuẩn bị dành cho các khoa cậu bé đều làm đúng hết mà phải không"-Chu Bác Khoan
"Tôi thấy lão Khoan nói rất đúng"-Hạ Vy
"Tôi không có ý kiến"-Bạch Dân Minh
"Tôi đồng tình"-Phương Tử Hoa
Những người còn lại gật đầu tán thành, bọn họ nhanh chóng lia đôi mắt sáng chói về phía Mộc Hạ. Mộc Hạ bất giác lùi lại một chút, lý trí cậu đang nói không ổn.