Tư Niên bất ngờ, ngây người trong phút chốc, sau đó cũng bắt kịp lại nhịp:
"Dạ, nó đứt rồi, không đeo được nữa"
Cậu nói xong mới nhớ giá trị của nó trong lòng ông lão, nên sửa lời:
"Cháu sẽ tìm cách sửa lại"
Ông lão vẫn còn đang thất thần, ông rất ngạc nhiên:
" Tại sao lại đứt? Nó có năng lượng vô cùng tinh khiết, không thể nào đứt được."
Anzasil trả lời:
" Trong thần điện có vài sự kiện"
Ông lão nghĩ họ không muốn kể chuyện ở thần điện, nên cũng không hỏi thêm. Chuyện ở thần điện, người canh giữ không cần biết, cũng không nên biết.
Đồng đội của Anzasil điều là những người thông minh, nên không ai vạch trần hắn.
Nhưng trong lòng Edric, Anzasil lại càng nguy hiểm, sức mạnh của Anzasil mạnh hơn những gì hắn nghĩ, hắn muốn bắt tay với Anzasil, nhất định không thể thành thù.
Keiran lại bị dụ dỗ mua thêm vài món đồ ở của hàng, trên tay Edric lại có thêm một chiếc vòng đỏ rất đắt.
Chiếc vòng ấy thật sự chẳng có công dụng gì, giá cũng chỉ vài nguyên tinh. Nhưng Keiran tin nó là bùa bình an. Edric xem nó là tấm lòng. Vì thế giá trị của nó lại được tăng lên, bây giờ có trả vài triệu nguyên tinh, Edric cũng không bán lại.
Tư Niên nhìn hai người họ sắp ngọt ngào hơn cả cậu, thì hơi chán nản, cậu không thể hiểu nổi, tại sao lại thể hiện tình cảm bằng những thứ trang sức kỳ lạ.
Tư Niên không biết, Edric và Keiran chỉ đang học theo Anzasil nhà cậu.
Vé tàu xuất phát vào đêm, đây là chuyến tàu khác lần trước, vẫn phòng thương gia, nhưng chỉ đi mất vài tiếng. Dù thế khi họ trở về, Mikila vẫn đang là buổi chiều.
Anzasil nói với Tư Niên, Mikila chậm hơn Deri nửa ngày.
Trên tàu rất thoải mái, mọi người đã ngủ suốt hành trình. Nên khi trở về, tinh thần ai cũng rất tốt.
Tư Niên và Anzasil dẫn Edric và Keiran đến nhà mình. Lúc này, lại xuất hiện một phiền phức khác.
Nhà bọn họ chỉ có hai phòng.
Hiện tại, vẫn có thể đủ chia, nhưng khi Mục đến thì lại thiếu. Họ tính toán sẽ ở lại tiệm bánh.
Nhưng Anzasil không yên tâm để Tư Niên ngủ một mình, càng không muốn Tư Niên ngủ cùng Mục. Mà nhà thì không thể vắng chủ.
Anzasil cũng không có ý định dấu diếm tự mình giải quyết. Hắn nhìn Tư Niên đau đầu đến thở dài hai cái, liền đi qua nói chuyện với Keiran và Edric
Tư Niên thấy hắn trở lại phòng thì kéo hắn lại hỏi:
" Anh sẽ không đuổi bọn họ đi đấy chứ?"
Anzasil trêu chọc:
" Sẽ không, anh ở nhờ nhà Sila. Khi nào Hilda đến sẽ ngủ cùng em."
Tư Niên buồn rầu, cả người nằm xuống giường, biến thành hải cẩu, chôn mặt dưới hai tay. Không hề có sức sống.
Anzasil chỉ thuận miệng trêu một chút, vừa thấy Tư Niên buồn, liền đau lòng không chịu nổi.
Hắn phải bế lên dỗ dành:
" Anh đùa thôi, sao có thể làm thế được.Trêu em đấy, em đừng buồn"
Tư Niên vừa nghe đã có tinh thần hơn hẳn, nhưng vẫn không thể buông xuống tức giận, cậu xoay người cắn một cái trên tay Anzasil, Anzasil cũng không né, để cho Tư Niên cắn một cái.
Tư Niên không nghĩ mình cắn trúng, nên hơi bất ngờ, vừa cắn xong đã hối hận, nhìn vết đỏ trên tay Anzasil, liền liếm liếm xin lỗi hắn.
Anzasil cũng không thấy Tư Niên làm sai, nên vẫn tiếp tục dỗ dành:
" Ngoan nào, đừng tức giận"
Tư Niên cảm thấy vì câu chuyện nhỏ xíu mà ầm ỉ với nhau nãy giờ thật mất mặt, rõ ràng là Anzasil làm sai nhưng cuối cùng lại giống cậu làm loạn.
Tư Niên rầu rĩ biến thành người trả lời:
" Em cũng đùa anh thôi, làm gì có tức giận đâu. Anh kể em nghe chuyện Edric và Keiran đi"
Anzasil cũng thấy mình quá đáng, chuyện này vốn dĩ không nên đùa. Không hiểu sao lúc ấy, hắn lại muốn nghe Tư Niên làm nũng phản đối.
Anzasil thành thật trở lại:
" Anh nhờ hai cậu ấy và Mục qua tiệm bánh ở. Tiệm bánh cũng có hai phòng, rất tiện"
Tư Niên:
" Làm thế có sai quá không anh"
Anzasil ra hiệu cho Tư Niên biến thành hải cẩu, vừa trả lời:
" Không sao đâu, mình với bọn họ đều là chỗ thân thiết cả thôi, hoàn cảnh ở tiệm bánh cũng không tệ. Keiran muốn qua trông tiệm cho suốt còn gì"
Tư Niên nghĩ đi nghĩ lại cũng không còn cách nào tốt hơn. Dù hơi không hợp đạo tiếp khách, nhưng nếu xem bọn Edric là anh em một nhà thì cũng không có gì quá đáng.
Tranh thủ trời chưa tối, họ định mang quà qua cho Lạc Đoàn. Đồng thời, cũng ghé chợ mua ít đồ, nấu bữa tối, và đến tạm du hành đón Edric
Keiran và Edric cũng đi.
Có thông báo trước, nên vừa đến nơi, Lạc Đoàn đã ra.
Anzasil không còn tự nhiên ngồi xuống phòng khách như mọi lần, hắn từ tốn giới thiệu Edric và Keiran cho Lạc Đoàn.
Nhưng Lạc Đoàn và Edric lại quen biết từ trước.
Lạc Đoàn cười vui vẻ:
" Các cậu ngồi đi. Lâu rồi mới gặp lại nhị thiếu gia, không ngờ lại là hoàn cảnh này"
Edric cũng khách sáo:
" Trùng hợp thật, hôm nào cũng mời Lạc thiếu đến chỗ tôi làm khách. "
Keiran định chen vào, nhưng vẫn chưa biết nói gì.
Lạc Đoàn đã tiếp tục:
" Hôm đó, lại đua thuyền bay cho tôi phục thù nào"
Edric lắc lắc đầu:
" Dạo này không còn chơi nữa"
Lạc Đoàn rất ngạc nhiên
Hắn lấy điếu thuốc mời Edric và Keiran
Edric vẫn từ chối. Keiran định đưa tay nhận lấy theo bản năng, thì bị cái nhìn lạnh lùng nào đó hướng qua, liền biết điều mà thu tay về.
Lạc Đoàn lại bất ngờ lần hai:
" Nhị thiếu cũng không hút thuốc nữa sao? Tôi nghĩ, chỉ có mình Anzasil này mới kiên cử đủ điều"
Nói xong, cũng tự mình cười:
" Hay nhị thiếu cũng giống hắn, tìm được người quản lý mình rồi đây"
Edric ở dưới bàn cạ cạ chân Keiran một cái, trên mặt vẫn đứng đắn:
"Quả thật tìm được rồi"
Keiran không phục, rõ ràng là Edric quản hắn hút thuốc, bây giờ lại đổ tất cả trên đầu hắn. Nhưng cũng không thể cãi, chỉ có thể giải thích:
"Bỏ không được cũng phải bỏ, ở học viện quả thực khó khăn, quy định đủ chuyện"
Lạc Đoàn vừa bấm nút trên bàn gọi người ra, vừa đáp lời:
" Là học việc Jaqiek đúng không? "
Hôm nay, Keiran đã rất ý tứ, đúng ra đã được Edric rèn luyện ra ý tứ này. Hắn không nhắc thẳng tên học viên quân sự Jaqiek trong lời nói nữa, nghe rất giống khoe khoang. Nhưng vẫn bị Lạc Đoàn đoán đúng.
Cũng không phải Lạc Đoàn tài giỏi gì ở mảng tâm linh này, chỉ đơn giản là hắn quá hiểu Edric, gia thế và dị năng của Edric thì chỉ có học viện quân sự mới quản được cậu thiếu gia này.
Nhưng quản đến mức khi ra ngoài vẫn ngoan ngoãn nghe lời, có lẽ còn chưa đủ tầm.
Tư Niên hiện tại đang trong hình dạng hải cẩu. Lúc đầu, cậu không hiểu, đã có trà bánh trên bàn, mà Lạc Đoàn lại gọi thêm người làm gì. Nhưng khi người hầu đến, đem theo con cá kiếm lớn, đã được cắt thành các miếng vừa ăn, xếp gọn gàng trên đĩa, thì đã hiểu, đây là Lạc Đoàn vẫn nhớ xin lỗi cậu.
Lạc Đoàn nhận lấy các từ tay người hầu, sau đó để trước mặt Tư Niên:
" Cầu tuyết ngoan nào, cầu tuyết ăn cá nhé"
Vừa nói vừa mò tay qua vuốt đuôi hải cẩu nhỏ, Anzasil nhìn không ưng mắt liền đập một cái lên tay Lạc Đoàn, sau đó, lại ôm hải cẩu nhỏ đặt trên chân mình, giọng không nhỏ nói:
" Chú Lạc Đoàn cho cầu tuyết cá đấy, em cảm ơn chú đi"
Lạc Đoàn định giải thích đây là cá của hắn, không phải của chú hắn. Nhưng cuối cùng vẫn hiểu Anzasil đang nói chuyện gì, Lạc Đoàn buồn rầu:
" Tôi chỉ hơn cậu có mười tuổi, cậu gọi nó là em suốt thì tôi cũng chỉ là anh nó thôi"
Anzasil không nói gì chỉ vỗ vỗ đuôi hải cẩu nhỏ, vỗ vào chỗ bị Lạc Đoàn chạm vào, Tư Niên hiểu ý, khoanh hai tay trước bụng nhỏ, khéo léo cúi đầu cảm ơn.
Lạc Đoàn chán nản nói:
" Tinh thú của cậu thật nghe lời, tôi cũng muốn có một con"
Với khả năng của Lạc Đoàn thì tìm một tinh thú cũng không phải chuyện khó khăn, nhưng Lạc Đoàn tự cảm thấy mình chưa thích hợp, nuôi tinh thú không phải chỉ cần cho ăn đủ là được.
Keiran gật đầu đồng ý:
" Tôi cũng muốn một con, nghe lời tôi thì càng tốt"
Tinh thú hợp với mình không phải cứ tìm là có, Keiran đã tìm rất lâu, nhưng vẫn chưa xuất hiện.
Edric an ủi hắn:
" Cậu chạy đông, chạy tây nhiều đến thế, cũng có ngày sẽ tìm ra."
Tư Niên cảm thấy Anzasil thật may mắn, dùng vài nguyên tinh đã mua được huyền thú, đã thế còn được tặng kèm cá.
Họ lại trò chuyện một lúc, không ai bàn chuyện đào hoa của Anzasil, mọi người đều biết hắn sẽ tự giải quyết.
Đến lúc phải ra về, Anzasil mời Lạc Đoàn đến nhà bọn họ ăn lẩu. Lạc Đoàn tất nhiên không từ chối, lẩu là món hắn thích nhất.
Vừa bước chân ra đã bắt gặp những người vừa hoàn thành buổi huấn luyện hôm nay, Qika thấy bọn họ cũng không có phản ứng, chỉ đối với Lạc Đoàn gật đầu nhẹ xem như chào hỏi.
Nhưng Machi phía sau lưng hắn lại không như thế, vừa thấy Anzasil đã mở miệng châm chọc:
" Cuối cũng cũng dám lộ mặt, cứ tưởng như chuột, trốn ở xó ngõ nào"
Những người còn lại đều im thin thít, từ khi Sam chết bất ngờ, bọn họ đã không dám lên mặt hay nói xấu sau lưng Anzasil nữa.
Qika lớn hơn Lạc Đoàn rất nhiều, nhưng vẫn rất kính trọng Lạc Đoàn. Hắn cảm thấy bản thân mang ơn nhà họ Lạc. Lời nói của Machi không tính sâu xa, chỉ trước mắt là thiếu tôn trọng Lạc Đoàn. Nhưng trước mặt người ngoài Qika cũng không trách mắng hắn, chỉ xoay người nghiêm khắc nói:
"Im miệng"
Machi cảm thấy rất bất công, nhưng cũng có phần sợ Qika nên không dám nói.
Machi là cháu họ xa của Qika. Cha Qika từng giúp đỡ nhà họ Lạc, nên bây giờ Lạc Đoàn cũng xem hắn như bậc trưởng bối để đối xử.
Qika lại thấy tất cả đều là cha hắn làm, hắn không làm gì mà vẫn được họ ưu ái, nên mang lòng biết ơn. Còn Machi cảm thấy điều này là hiển nhiên, gã thậm chí còn muốn nhiều hơn, gã thấy mình không hề thua kém Lạc Đoàn.
Lạc Đoàn cũng không trách cứ gì, hắn đã quen xem Machi như ruồi, muỗi. Nếu không phải Machi được Qika đi cửa sau, Lạc Đoàn đã sớm tống cổ hắn ta.
Chuyện này cũng không cản được họ tiếp tục rời đi. Tư Niên được Anzasil ôm trên tay, vô tình thấy ánh mắt ác độc của Machi hướng lên người mình, nhưng Tư Niên cứ nghĩ mình nhìn lầm, cậu trong thân phận hải cẩu này, chưa từng tiếp xúc với hắn.