# chương này sẽ sơ lược lại hoàn cảnh của thế giới này nhé.
Sáng hôm sau, khi Anzasil thức dậy, liền cảm nhận được có 'người' nhìn mình chăm chú, xoay người lại, thì ra là hải cẩu nhỏ.
Lúc trước, Tư Niên và Anzasil cùng phòng, nhưng không ngủ cùng nhau, Anzasil sẽ ngủ trên giường riêng của mình, còn Tư Niên năm trên một chiếc nôi tròn bự bự, được Anzasil đem về và đặt cạnh cửa cổ, nhưng Tư Niên lớn lên nhanh chóng, chiếc nôi dường như cũng không còn phù hợp, Anzasil cũng không còn sợ mình đè cậu khó chịu, nên gần đây đã mang cậu lên giường.
Tư Niên cũng nhận thấy mình là kẻ ăn nhờ ở đậu, nên được một chỗ ngủ đàng hoàng, liền biết điều mà không đòi hỏi gì thêm. Đến khi được Anzasil mang lên giường, cậu mới cảm thấy giường mới thật là chân ái, nhưng cậu cũng sợ rằng tối ngủ không ngoan sẽ đè Anzasil khó chịu, rồi hắn sẽ lại đá cậu xuống giường.
Anzasil bất ngờ vì hải cẩu nhỏ lại thức sớm hơn hắn, hắn liền ôm Tư Niên lại, để đầu cậu dựa vai mình, cúi đầu dụi dụi vào bộ lông trắng xóa, ngẩng mặt lên liền hỏi:
" Hử? Lại có chuyện gì nữa à?"
Tư Niền ngao ngao hai tiếng nhỏ, không có ý nghĩa gì, chỉ như là chào buổi sáng với Anzasil.
Anzasil nằm lại thêm một lúc, mới đi vào phòng tắm, cũng tiện tay mà xách Tư Niên theo cùng. Mọi ngày, Tư Niên đều thức sau Anzasil, và khi hắn để cậu vào trong nước cậu mới mơ hồ tỉnh lại. Nhưng hôm nay tinh thần Tư Niên vô cùng tốt, trong cái bồn tắm nhỏ, nhưng cậu vẫn bơi qua bơi lại, trông cũng vui mắt.
Anzasil vẫn như thường lệ sấy lông cho Tư Niên, ôm cậu ra phòng bếp, mang từ tủ không gian mang ra ba con cá ngừ và rong sương, cá ngừ là tên Tư Niên đặt, loại cá này khá to nên Tư Niên chỉ cần ăn ba con thì đã no.
Tủ không gian hiện nay, giữ được đồ tươi mới như vừa bắt lên trong ba ngày, nên Tư Niên ngày nào cũng dùng đồ tươi, cậu yêu thích sự tiện nghi này, nhưng cậu cũng phát hiện ra, con người ở đây không thích nấu ăn, thậm chí còn không trang bị đồ dùng nấu nướng trong bếp.
Bỏ mặc trên tivi người ta ra biết bao chương trình khuyến khích sử dụng các thực phẩm tự nhiên thay cho các sản phẩm hoàn toàn nhân tạo, con người dường như phụ thuộc vào dịch dinh dưỡng.
Không hẳn mọi người đều từ chối đồ tự nhiên, vẫn có những nhà hàng, quán ăn, có những người sẵn sàng bỏ ra cả nghìn nguyên tinh cho một bữa cơm tại nhà hàng nổi tiếng.
Nhưng dịch dinh dưỡng vẫn là thực phẩm đứng đầu, vì dễ dàng sử dụng, nhưng mùi vị không thua gì đồ ăn tự nhiên, đặc biệt đối với dị năng giả, bọn họ thích dịch dinh dưỡng hơn, vì vị giác của họ rất nhạy cảm, dùng đồ ăn tự nhiên thì nếu không thật sự ngon sẽ cảm thấy vô cùng khó nuốt, dịch dinh dưỡng tuy không phải là vô cùng ngon nhưng ít nhất không khó ăn. Những người có khả năng, nhưng không có dị năng, cũng thích dùng dịch dinh dưỡng vì tiện, vì tiết kiệm thời gian.
Tư Niên vẫn không hiểu dịch dưỡng thì ngon hơn đồ ăn tự nấu chỗ nào, tuy cậu chỉ từng ăn dịch dinh dưỡng năm mươi nguyên tinh của Anzasil nhưng cậu nghĩ dù thêm một trăm nguyên tinh nữa để nâng cao chất lượng cho thứ nhạt nhẽo kia, thì cũng không thể sánh được với các thực phẩm được chế biến.
Anzasil vẫn như mỗi buổi sáng, ăn dịch dinh dưỡng, mang hải cẩu nhỏ ra sô pha, bậc tivi, chỉnh lại nhiệt độ phòng, chuẩn bị hành lý.
Nhưng hôm nay hải cẩu nhỏ nhà hắn không muốn ngoan ngoãn như mọi hôm, hắn vừa bước đến cửa, liền cảm nhận được sức nặng ở dưới chân, Tư Niên dùng tay ôm chặt lấy chân Anzasil, dùng đôi mắt tròn xoe nhìn hắn, và cứ nhìn hắn như thế.
Anzasil bị cậu nhìn không chịu nổi liền bế cậu lên, vỗ vỗ mông nhỏ của cậu:
" Em làm sao thế? Tôi còn phải đi kiếm cá cho cưng đây"
Tư Niên liền kêu ngao ngao:
" Tôi cùng anh đi tìm cá"
Cậu chỉ chỉ ra ngoài cửa.
Anzasil hiểu cậu muốn cùng hắn đi ra ngoài, tinh thú cũng giống như người, ở nhà nhiều quá tất nhiên sẽ nhàm chán, hải cẩu nhỏ đã quen ở ngoài tự nhiên, đã phải ở nhà năm tháng, chắc đang khó chịu lắm.
Tư Niên thật ra trước đây cũng chỉ là một trạch nam, công việc buôn bán đã chiếm hết quỹ thời gian của cậu. Nguyên liệu làm món ăn, lúc đầu cậu còn đi mua, sau này, cậu nhờ ông chủ đem đến tận nhà, đêm đến cậu cũng không tụ tập bạn bè, cậu thích ở nhà xem tivi ăn bánh ngọt. Nếu được mãi ở nhà như vậy, cậu cũng sẽ vui lòng, nhưng bây giờ cậu phải làm một con tinh thú có chí tiến thủ, còn phải cùng Anzasil kiếm tiền.
Anzasil ôm hải cẩu nhỏ vào phòng, Tư Niên nghĩ hắn muốn giam cậu lại, nên không chịu, vừa đẩy tay hắn vừa kêu ngao ngao.
Anzasil đóng cửa lại, đặt hải cẩu lên giường, hỏi cậu:
"Em bây giờ có thể nghe hiểu tất cả những gì tôi nói đúng không?"
Tư Niên gật gật đầu, trước đây cậu không biết ở đây có tinh thú, cậu còn giả ngây giả dại, đến kênh trên tivi cũng không dám tùy tiện chuyển, chắc lúc đó Anzasil nghĩ cậu rất ngốc đi.
Anzasil đi đến một ngăn tủ lấy mấy tờ giấy, sách và một ích thứ khác.
Tư Niên nghĩ 'lẽ nào hắn định dạy cậu học', 'hắn muốn có một con hải cẩu có tri thức sao?'.
Anzasil đúng là định dạy Tư Niên một số chuyện trước khi mang cậu ra khỏi nhà.
' Một số chuyện' của Anzasil, Tư Niên phải dùng ba ngày để nghe.
Nhưng nó quả thực rất bổ ích. Nó giúp Tư Niên sau hơn nửa năm đến thế giới này, lần đầu tiên biết được đầy đủ mình đang ở đâu
Nhân loại và động vật vốn dĩ cùng sống trên trái đất. Tư Niên không để tâm lắm, đó vốn là thế giới của cậu sống hai mươi bốn năm.
Vào một ngày không mấy tươi đẹp, mặt trời hay còn gọi là minh hỏa tinh của trái đất, bỗng nhiên giảm nhiệt độ cũng như ánh sáng lên bề mặt trái đất đáng kể. Nhân loại là động vật thông minh cao cấp nhất của trái đất, họ đã khai thác hết mức nguồn tài nguyên để duy trì nhiệt độ trái đất, bảo tồn sự sống và tìm kiếm nơi thích hợp để di cư, có rất nhiều các cuộc thăm dò, và vô số người hy sinh.
Và đến một ngày, họ nhận được tin từ trung đoàn rời trái đất với sứ mệnh đi tìm vùng đất mới, đây là một trong những trung đoàn rời trái đất đầu tiên, họ đã tìm được thiên hà Chilleraki, ở đây có hành tinh Rabidegi có thể sinh sống, do ngày trước thiết bị " lạc hậu" nên phải mất ba mươi năm để trái đất có thể nhận được tính hiệu của trung đoàn ấy. Lúc này, trên trái đất đã trải qua năm mươi ba năm từ ngày mặt trời giảm năng lượng, nhân loại đã khai thác cạn kiệt tài nguyên, môi trường ô nhiễm nghiêm trọng, nếu chuẩn bị cho đến chu toàn mới di cư, thì chắc chắn sẽ không đủ tài nguyên để đi đến thiên hà Chilleraki.
Rời đi thì có thể chết, ở lại thì chắc chắn sẽ chết. Nhưng có rất nhiều người nguyện ý ở lại, bọn họ sinh ra ở trái đất, lớn lên ở trái đất và bây giờ họ muốn ở lại trái đất đến những ngày cuối cùng, dù trái đất sẽ trở thành một hành tinh không còn sự sống. Có những người lại cảm thấy ở lại trái đất, họ nhiều nhất vẫn có thể sống thêm mười năm, còn ra đi chưa chắc có thể sống được một năm, họ không muốn bỏ mình đi đến những nơi chưa từng đặt chân đến.
Trước những vấn đề nguy cấp được đặt ra, nhân loại vẫn quyết định sẽ mạo hiểm di cư. Lúc bấy giờ, người được ưu tiên là thanh thiếu niên trong độ tuổi trưởng thành, họ là tương lai, là niềm hy vọng của trái đất, họ đủ mạnh mẽ để sinh tồn trong hoàn cảnh mới, lại đủ kiến thức để truyền đạt lại cho thế hệ mai sau. Còn lại là các nhà khoa học và nhân tài ở các lĩnh vực nông nghiệp và khoa học công nghệ.
Trong cuộc di cư lớn nhất lịch sử này, đã xảy ra vô vàn câu chuyện. Nhân loại chưa bao giờ có cuộc đại di cư như thế, họ chỉ dựa vào tín hiệu, thì đã xem đó như sợi dây kết nối, số phi thuyền đến được thiên hà Chilleraki chỉ có một phần ba, số phi thuyền đến được hành tinh Rabidegi và hạ cánh an toàn là hai mươi, số người còn sống chưa đến mười ngàn người, so với số dân mười tỷ trên trái đất là con số quá nhỏ bé. Cuộc di cư này mất tổng cộng bảy năm.
Lúc này, họ phải đương đầu với thử thách mới, hành tinh có sự sống tất nhiên phải tồn tại những thứ phi nhân loại, nhân loại đóng vai kẻ xâm lược, họ chiến đấu với thứ họ gọi là "quái vật", và tìm kiếm tài nguyên sống ở hành tinh mới.
Mọi thứ có sinh mệnh đều sẽ muốn sống. Nhân loại và " quái vật " cũng vậy, họ không thể trao đổi nên không có hòa bình, trận chiến ấy kéo dài mấy trăm năm, sau cùng nhân loại cũng bằng trí thông minh cùng sự đoàn kết đã chiếm thế thượng phong, "quái vật" trở về rừng sâu.Nhân loại trở thành chủ nhân mới của hành tinh này.
Bằng tri thức và tư duy, nhân loại nhanh chóng xây dựng lại cuộc sống, nhưng họ cũng nhanh chóng phải đối đầu với cuộc chiến mới, trong đó họ là kẻ bị xâm lược.
Kẻ đến từ hành tinh khác, được gọi là người chim, cứ khoảng nghìn năm họ sẽ đến hành tinh Rabidegi khai thác tài nguyên.
Trước đây " quái vật" tuy mạnh mẽ nhưng không có tư duy và sống riêng lẻ, nên luôn bị bọn người chim này đuổi giết và cướp khoáng sản, nhưng bây giờ chủ nhân mảnh đất này là nhân loại.
Nhân loại cùng nhau chiến đấu, bảo về nguồn sống của mình. Chẳng có thời gian đâu mà oán trách kẻ xâm lược, những kẻ này cũng giống như bọn họ khi xưa, chỉ loài mạnh hơn mới có ưu thế trong việc duy trì sự sống cho giống loài của mình, chẳng ai cam tâm để loài của mình biến mất trên dòng lịch sử.
Nhân loại chỉ mới bắt đầu phát triển, tưởng chừng sẽ rất khó khăn để đánh đuổi kẻ xâm lược mạnh mẽ, nhưng trong chiến đấu, bỗng xuất hiện người biến dị, sau này được gọi là dị năng giả, họ có nhiều hệ, có thể điều khiển các nguồn năng lượng khác nhau. Người chim tuy phát triển mạnh hơn nhân loại, nhưng thiên hà mẹ của chúng quá xa, chúng cũng không ngờ biến cố ở Rabidegi, và điều kiện nơi này không phải là điều kiện sống phù hợp với người chim, nên chúng nhanh chóng rút lui. Nhân loại lại có thêm nghìn năm nữa để chuẩn bị.
Sau nghìn năm nhân loại vực dậy mạnh mẽ, họ xây dựng được một nền văn minh lớn mạnh nhất trong lịch sử của mình.
Lần tiếp theo đón người chim đến Rabigedi, nhân loại đã lấy tư cách là bạn bè. Họ trao đổi và giao lưu có chút khó khăn, nhưng nhanh chóng đạt được thõa thuận, nhân loại sẽ cung cấp tài nguyên khoáng thạch cần thiết cho người chim và người chim giúp nhân loại tiến vào vũ trụ.
Nhân loại có những nỗi sợ khác nhau khi bắt đầu kỷ nguyên vũ trụ mới. Nhưng bọn họ biết nếu không tiến lên sẽ mãi mãi ở sau. Người chim thiếu quá nhiều điều kiện để xâm lược bọn họ, nhưng không có gì đảm bảo rằng kẻ khác thì không. Họ phải phát triển hết khả năng bản thân để giành dựt sự sống.
Lại thêm vài nghìn năm trôi qua, nhân loại đứng vững bước chân của mình trong vũ trụ. Gặp gỡ được nhiều sinh vật ngoài hành tinh hơn, có nhiều cuộc trao đổi, và có nhiều các cuộc cạnh tranh.
Trong các cuộc chiến, nhân loại phát sinh biến dị ngày nhiều, các dị năng giả đến hiện tại chiếm hai mươi phần trăm nhân loại, với dân số gần mười hai tỷ người, số lượng dị năng giả cũng rất nhiều. Lúc đầu, các nhà khoa học nghĩ, biến dị sinh ra từ môi trường sống mới là vũ trụ, quan niệm đó tồn tại hàng nghìn năm, cho đến khi con người trở về hành tinh mẹ trái đất, người ta mới ngỡ ngàng phát hiện, trái đất không hẳn là hành tinh không còn sự sống, những động vật còn sót lại đều phát sinh biến dị tương tự con người và chúng thích nghi được với môi trường lạnh giá. Đến hiện tại câu hỏi 'vì sao biến dị lại phát sinh ở trái đất?' vẫn chưa có lời giải.
Những động vật có dị năng, có tư duy thường là thủ lĩnh của bầy thú được gọi là huyền thú, còn thú chỉ có dị năng gọi là tinh thú. Mặt trời sẽ không còn tồn tại nữa trong tương lai ngắn, nên con người đã đưa các động vật đó về các hành tinh khác, các loài cũng ý thức được nguy cơ nên sẵn sàng rời đi. Huyền thú có thể biến thành người nên cũng có quyền sinh sống như người. Người cùng thú đồng lòng trong các cuộc chiến bảo về tài nguyên sinh tồn. Nhưng trải qua nhiều năm, số lượng huyền thú đều giảm bất chấp những cam thiệp của con người.Đến nay huyền thú đã trở thành truyền thuyết
Sau vài nghìn năm phát triển con người tìm được rất nhiều phi thuyền đi lạc trong vũ trụ khi xưa, nhưng hầu hết đều bỏ mạng ngay lúc ấy. Hoặc diệt vong trên các tinh cầu khác, do số lượng các phi thuyền ở đó quá ít nên con người không thể chống trội được với tự nhiên và cư dân của tinh cầu. Vẫn có những người có thể sống sót, do rơi phải tinh cầu sự sống mới được hình thành và Cami là một tinh cầu như thế.