Lọc Truyện

Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Lúc Lưu Ly ngẩng đầu lên thì nhìn thấy gương mặt vặn vẹo đến dữ tợn của Lưu Tiểu Cúc, sắc mặt phút chốc lạnh lẽo.

Ngược lại là sau khi Lưu Tiểu Cúc thất thố xong thì nhanh chóng hoàn hồn lại, gương mặt vặn vẹo cũng biến thành vẻ vui mừng: "Tiểu Ly tỷ, tỷ thật là xinh đẹp quá đi."

Biểu cảm trên mặt Lưu Tiểu Cúc biến hóa quá nhanh, nhanh đến mức ngoại trừ Lưu Ly và Bạch Nhạc ra thì những người còn lại đều không nhìn thấy sự khác thường trên gương mặt của nàng ta, trông cứ như là biểu cảm đáng sợ lúc nãy chưa từng xuất hiện.

Lưu Ly lạnh nhạt nhìn Lưu Tiểu Cúc, sự nghi hoặc trong lòng đối với nàng ta lại càng sâu sắc hơn, nhưng trên mặt vẫn vô cảm.

"Tạ ơn." Lưu Ly rất hào phóng nói là cảm tạ, cô làm như không nhìn thấy sự khác thường của Lưu Tiểu Cúc.

Ngược lại là Lưu Tiểu Cúc, lúc này trong lòng nàng ta khó chịu giống như là nuốt phải một con ruồi, nhưng lại không thể không cười, tay móc một cây ngân trâm từ trong ngực ra: "Là ngày thành hôn của Tiểu Ly tỷ tỷ, ta cũng không có gì để tặng, thôi thì tặng cây ngân trâm này cho Tiểu Ly tỷ tỷ vậy."

Lưu Ly cụp mắt nhìn ngân trâm trong tay Lưu Tiểu Cúc, đôi mắt nheo lại.

Ai cũng biết tình huống của tứ phòng, như ngày nay được xây dựng thêm mấy căn phòng, đó còn là nhờ Lưu Đại Thọ phí công tốn sức bán củi lửa mới có thể xây dựng, thậm chí ngoại trừ một gian gạch mộc ra còn lại đều là nhà tranh.

4 phòng như thế này thì làm sao có thể có ngân trâm được chứ?

Lại nhìn chất lượng và kiểu dáng của cây ngân trâm ở trong tay Lưu Tiểu Cúc không phải là kém, ít nhất cũng hai lượng, không hề giống như những thứ nàng ta có thể mua được.

Bởi vì Lưu Tiểu Cúc đang đứng, mà Lưu Ly thì đang ngồi, cho nên Lưu Tiểu Cúc không thể nhìn thấy rõ biểu cảm trên mặt Lưu Ly là như thế nào.

Nhưng đến lúc Lưu Tiểu Cúc kịp phản ứng lại, không chỉ sắc mặt của nàng ta cứng đờ, mà bàn tay cũng run lên một cái, trong mắt đầy vẻ hối hận.

Sao nàng ta lại hồ đồ móc ra cây ngân trâm này chứ.

Cây ngân trâm này là do nàng ta biết chuyện xảy ra vào kiếp trước, mưu lợi đưa cho quản gia của người nhà nọ làm thù lao.

Vốn dĩ nàng ta đến đây chỉ là vì để tận mắt xem ở bên đây có phải là đã được bố trí xong xuôi, dù sao thì tối qua trước khi nàng ta đi ngủ, nó chẳng có cái gì hết.

Nhưng đầu óc hỗn loạn, nàng ta lại mơ mơ hồ hồ lấy cây ngân trâm này ra.

Món đồ như thế, nàng ta có thể nhận được nó từ đâu cơ chứ?

Với lại làm sao nàng ta có thể nỡ đưa thứ này cho Lưu Ly?

Đơ người một hồi, Lưu Tiểu Cúc vẫn kiên trì trở tay thu cây ngân trâm lại, giấu trong ống tay áo, làm cứ như là chưa có chuyện gì xảy ra mà nở một nụ cười: "Tiểu Ly tỷ, lúc ta đến đây thấy ở bên ngoài đang bận rộn, để ta đi xem xem có thể giúp được gì không."

Nói xong, Lưu Tiểu Cúc không cho bọn người Lưu Ly có cơ hội phản ứng, xoay người chạy đi.

"Tiểu cô nương này có chuyện gì vậy, rõ ràng là không nỡ tặng một cây ngân trâm tốt như thế, nhưng lại muốn lấy ra chọc người khác, cũng không biết là có tâm tư gì." Triệu bà nhỏ giọng nói.

Những người còn lại mặc dù trầm mặc, nhưng từ biểu cảm thì cũng có thể nhìn thấy bọn họ đồng ý với cách nói của Triệu bà.

Mà Lưu Ly thì nhìn về phía cửa, nơi Lưu Tiểu Cúc vừa mới đi khỏi, cô nhíu mày, hạt giống hồ nghi đang từ từ nảy mầm ở trong lòng.

Quả nhiên là Lưu Tiểu Cúc có vẻ khác lạ.

Trước kia rõ ràng chỉ là một tiểu cô nương hay khúm núm, nhưng biểu hiện ngày hôm nay lại quá tâm cơ.

Nếu như không phải cô đã từng thử Lưu Tiểu Cúc, cô còn nghi ngờ là Lưu Tiểu Cúc cũng đã xuyên không giống như mình.

Nhưng nếu không phải xuyên qua thì còn có thể là cái gì đây?

Lưu Ly nheo nheo mắt, bộ dạng như có điều suy nghĩ.

Bình Bình và Yên Yên thì nhìn nhau, muốn mở miệng, nhưng thấy mẹ mình đang suy nghĩ chuyện gì đó, thế là cũng không nói gì.

Mà lúc này, Lưu Tiểu Cúc đã ra khỏi phòng, đi ra khỏi chính sảnh, nhìn thoáng qua Cố Tại Ngôn mặc áo bào đỏ, nàng ta mang theo cảm giác không cam lòng mà quay người chạy về phía cổng.

Nhưng Lưu Tiểu Cúc lại không biết rằng lúc mình chạy đi, Cố Tại Ngôn đã nhìn thoáng qua bóng lưng của nàng ta.

Thấy Lưu Tiểu Cúc đi ra ngoài, ánh mắt của Cố Tại Ngôn trở nên lạnh lẽo, lúc này Nhật Thiên đến và thì thầm gì đó bên tai Cố Tại Ngôn.

Cố Tại Ngôn thu tầm mắt lại, lạnh nhạt nói: "Điều tra."

Một sự việc thầm lặng như thế, đương nhiên là Lưu Tiểu Cúc không có khả năng biết được.

Chờ đến lúc Lưu Tiểu Cúc chạy ra khỏi Cố gia, Lưu Phúc Vĩ và Lưu Sự Vĩ chạy đến, trong tay hai người bọn họ còn cầm theo đồ tốt mà bọn họ có thể lấy được từ trong nhà.

Lưu Sự Vĩ cầm trong tay 10 cái trứng gà rừng, số trứng gà đó là do hắn có lúc rảnh rỗi đi lên ngọn núi ở bên cạnh nhặt.

Mà trong tay Lưu Phúc Vĩ thì cầm một miếng thịt, miếng thịt này là do ngày hôm qua Lưu Tiểu Cúc đã cắt về, nhà bọn họ không nỡ ăn, cho nên đã giữ lại một miếng to.

Lưu Sự Vĩ thấy sắc mặt của Lưu Tiểu Cúc không tốt cho lắm, không khỏi hỏi: "Tỷ, sao tỷ lại chạy nhanh như vậy chứ, ngày hôm nay nhà Tiểu Ly tỷ tỷ có hỷ, dù sao thì chúng ta cũng nên đến đó tặng chút quà, sao có thể đi tay không..."

"Câm miệng." Rốt cuộc Lưu Tiểu Cúc cũng nhịn không được mà nổi giận, sau đó vung tay hất hết trứng gà trong tay Lưu Sự Vĩ và miếng thịt trong tay Lưu Phúc Vĩ xuống dưới đất.

"Hai người các ngươi không nhìn thấy người ta là thân phận gì hả, cầm mấy thứ này đi đến đó làm cái gì, mất mặt xấu hổ." Lưu Tiểu Cúc chanh chua cất giọng.

Trứng gà đã vỡ rồi mà Lưu Tiểu Cúc còn không chịu bỏ qua, nàng ta như trút giận dẫm mạnh lên miếng thịt trắng trên đất, vẻ mặt như phát điên.

Lưu Sự Vĩ và Lưu Phúc Vĩ không ngờ là Lưu Tiểu Cúc sẽ làm như vậy, cả hai đều sợ ngây người, chỉ đứng đó sững sờ nhìn Lưu Tiểu Cúc.

"Bốp..." Có một âm thanh vang lên.

Lưu Tiểu Cúc dừng lại động tác phát điên của mình, tay che mặt, không thể tin mà nhìn về phía Lưu Đại Thọ, là cha của nàng ta.

"Con..." Lưu Đại Thọ mấp máy môi, trong mắt có cảm xúc hối hận vì đã ra tay với nữ nhi, nhưng mà vẫn đau lòng nói: "Tại sao con lại có thể dẫm đạp lên đồ như thế?"

Mấy năm nay, chà đạp thức ăn bình thường là chuyện vô cùng lãng phí, huống hồ gì Lưu Tiểu Cúc còn đang đạp những thứ được xem là quý giá như trứng gà và thịt.

Lưu Đại Thọ nhìn thịt lấm lem bụi đất ở dưới đất, vẻ đau lòng trong mắt lại càng sâu hơn.

"Cha." Lưu Tiểu Cúc hét lên một tiếng, chỉ vào căn nhà tranh ở bên cạnh, lớn giọng chất vấn: "Cũng bởi vì căn nhà rách nát này mà mọi người khóc lóc van xin nịnh bợ người ta à, đừng có quên căn nhà tranh rách nát này là con đã mua lại từ nàng ta."

"Cha muốn để cho hai đứa nó đi nịnh bợ người ta, nhưng con thì không muốn đi."

Lưu Tiểu Cúc nói năng vô cùng khó nghe, Lưu Đại Thọ nghe xong liền quên mất cảm giác đau lòng vì tiếc miếng thịt ở dưới đất, mà thay vào đó là ngơ ngác nhìn khuê nữ nhà mình.

Sao nữ nhi của ông ta lại có thể nói ra những lời như thế?

Tại sao sau khi nó tỉnh dậy thì liền trở nên khác thường.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT