Lọc Truyện

Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

"Tôn đại phu – Tôn đại phu –"

Giọng nói có chút sụp đổ, cũng có chút vội vàng.

Tôn Lão nhìn quen cảnh tượng này, không nói hai lời đã xông ra ngoài, mà động tác của Lưu Ly còn nhanh hơn cả Tôn Lão.

Đợi Lưu Ly ra ngoài nhìn thấy vẻ mặt gần như sụp đổ của Ngô Văn Trác thì trong lòng lạc đi một nhịp.

Ngô Văn Trác nhìn thấy Lưu Ly thì hơi sững sờ, lập tức lau mặt: "Tiểu Ly, Cố phu nhân, cầu ngươi, cứu mạng Cẩm Nương, ta không thể không có nàng…"

Đều nói nam nhân không dễ rơi lệ, nhưng mà Ngô Văn Trác nói nói rồi lại sụp đổ khóc lớn lên.

Thấy hắn ta thất thố như vậy cũng không hỏi được gì, Lưu Ly nhìn về gã sai vặt bên cạnh: "Có chuyện gì?"

"Phu nhân…phu nhân uống thuốc độc rồi."

Lưu Ly: "Mau dẫn đường."

Lúc này Tôn Quốc Việt bước lên: "Ta đi cùng."

Lưu Ly quay đầu lại nhìn Tôn Quốc Việt, gật nhẹ đầu.

Chỉ là Ngô Văn Trác vẫn nhìn Tôn Lão, rõ ràng cũng muốn Tôn Lão cùng đi.

Tôn Lão lại tức giận: "Có hai người bọn họ ở đó, lão phu đi cũng không có đất dụng võ, ngươi còn không nhanh lên?"

Lúc này Ngô Văn Trác mới tỉnh khỏi cơn mơ.

Ngô Văn Trác là ngồi xe ngựa đến, lúc đến xe ngựa ngoại trừ phu xe cũng chỉ có một mình Ngô Văn Trác, lúc đi trong xe ngựa lên thêm Tôn Quốc Việt, Lưu Ly và Bạch Nhạc, lại có vẻ có chút chật chội.

Nhưng mà lúc này không quan tâm được nhiều như vậy, Lưu Ly hỏi Ngô Văn Trác Cẩm Nương sử dụng độc gì, có bệnh trạng thế nào.

Chỉ tiếc, Ngô Văn Trác hỏi gì cũng không biết, hoàn toàn không trả lời được.

Lưu Ly thấy vậy càng biết cũng thể trông cậy vào, chỉ mong xe ngựa nhanh hơn một chút.

Cũng may nhà cũ của Ngô Văn Trác cách tiệm thuốc của Tôn Lão không xe, xe ngựa đi không bao lâu đã đến.

Mấy người sau khi xuống xe ngựa thì trực tiếp đi vào, cũng không có tâm trạng xem xét bố trí của Ngô gia, trực tiếp được Ngô Văn Trác đưa đến một cái viện.

Lúc đoàn người Lưu Ly đến, trong sân có không ít người, một lão phu nhân trong đó nhìn thấy Ngô Văn Trác mang người về, cả khuôn mặt nhăn lại thành một nắm: "Trác Nhi, Tôn đại phu đâu?"

"Mẹ, không kịp giải thích, trước để bọn họ xem Cẩm Nương đã." Ngô Văn Trác nhìn cũng không nhìn lão phụ kia, ánh mắt vẫn nhìn về phía căn phòng.

Nào ngờ lão phụ vừa nghe, lập tức không vui: "Trác Nhi, con hồ đồ sao? Mấy người con đưa về này là ai, để bọn họ xem cho Cẩm Nương, nếu chết người, người ngoài còn tưởng rằng Ngô gia chúng ta không mời nổi đại phu, đến lúc đó Ngô gia lại bị đâm chọt."

Lưu Ly vừa nghe lời này của Ngô lão phu nhân, nhướng mày, chỉ cảm thấy lời nói của lão thái thái quả thật có chút khó nghe.

Chỉ là không đợi Lưu Ly mở miệng, Tôn Quốc Việt thay đổi hình tượng ôn nhuận trước đó, lạnh giống như một đóa hoa cao lãnh nhìn Ngô lão phu nhân: "Thứ cho ta nói thẳng, Ngô gia mấy người đúng là mời không nổi loại đại phu như chúng ta."

Lời này của Tôn Quốc Việt, thật ra cũng là sự thật.

Dù sao thần y đúng thật là không phải ai cũng mời được.

Nhưng mà lời nói thật này làm Ngô lão phu nhân tức đến ngã ra, cũng may bên cạnh bà ta có một vị nữ tử ăn mặc như phụ nhân đỡ lấy.

Ngô lão phu nhân run run tay chỉ vào Tôn Quốc Việt: "Nhà ta miếu nhỏ, không chứa nổi vị tôn đại phật như ngươi, ngươi đi ra ngoài cho ta!"

"Mẹ--" Ngô Văn Trác cuối cùng nhìn không nổi nữa, cất cao giọng: "Bây giờ tính mạng Cẩm Nương quan trọng hơn, mẹ như vậy chẳng lẽ là thật sự muốn Cẩm Nương chết sao? Nàng là mạng của con trai—"

Giọng nói Ngô Văn Trá mang theo mấy phần khàn khàn, lại xen lẫn chút thống khổ và ẩn nhẫn.

Lưu Ly nhìn Ngô Lão phu nhân cứng người, mà sắc mặt người bên cạnh Ngô lão phu nhân lại trắng bệch.

Nhìn nữ nhân kia, Lưu Ly hơi híp mắt.

"Tiểu Ly, Tiểu Tôn đại phu, hai người mời trước." Ngô Văn Trác nói, trong mắt có mấy phần quật cường.

Lưu Ly dời tầm mắt khỏi nữ nhân kia, sau đó cùng Tôn Quốc Việt đi vào trong phòng.

Làm Lưu Ly không thể ngờ được là, trong phòng, bên giường Cẩm Nương, là Trương Hạnh Huệ đang chăm sóc.

Ngô Văn Trác rõ ràng nhìn thấy Lưu Ly bởi vì gặp Trương Hạnh Huệ mà hơi dừng chân lại, nhưng không giải thích, đáy mắt hiện lên chút chua sót, mới nói với Trương Hạnh Huệ: "Cảm ơn Hạnh Huệ, muội đi nghỉ ngơi trước một lúc đi."

Hạnh Huệ gật đầu, lại nhìn Lưu Ly một cái, rồi đi ra ngoài.

Lúc này Lưu Ly mới nhìn Cẩm Nương trên giường, sắc mặt trắng bệch, hô hấp yếu ớt, màu môi cũng có vẻ hơi xanh, nhìn có vẻ giống như là trúng độc.

Nhưng mà, lúc Lưu Ly bắt mạch, đáy mắt lại có chút mờ mịt.

Mạch tượng yếu ớt, là sắp chết.

Nhưng trừ cái đó ra, cô cũng không tra được cái gì.

Lại nhìn tưa lưỡi Cẩm Nương, màu hồng nhạt, ánh mắt vô thần, giống như chỉ là đang ngủ say, căn bản không tra ra được độc gì.

Loại tình huống này, cô là lần đầu gặp.

"Để ta xem xem." Tôn Quốc Việt thấy Lưu Ly nhíu mày, thì đúng lúc lên tiếng.

Lưu Ly đứng dậy, đưa vị trí bên giường lại cho Tôn Quốc Việt.

Tôn Quốc Việt bắt mạch một lúc, cũng không nhìn tưa lưỡi Cẩm Nương, mà là vén tóc bên tai Cẩm Nương lên, lộ ra lỗ tai.

Lưu Ly lúc này mới nhìn thấy sau lỗ tai của Cẩm Nương có một đường chỉ đen.

Này…là cái gì?

Lưu Ly nhìn về phía Tôn Quốc Việt, trong mắt tràn ngập nghi ngờ.

Tôn Quốc Việt đã biết sau tai sẽ có cái gì đó, chắc hẳn là cũng biết đó là cái gì.

Quả nhiên, không đợi Lưu Ly hỏi, Tôn Quốc Việt đã giải thích: "Cổ độc Nam Cương."

Lưu Ly: "…" Cổ… chẳng lẽ không phải là thứ trong truyền thuyết sao?

Thấy vẻ mặt của Lưu Ly, Tôn Quốc Việt biết Lưu Ly không hiểu, giải thích: "Đây là đoạt mệnh cổ tầm thường, mặc dù tên nghe đáng sợ, nhưng rất dễ giải.

Thì ra, đoạt mệnh cổ, tên như ý nghĩa, có thể lấy mạng người, mà từ lúc trúng độc đến lúc phát độc có ba ngày, sau khi phát tác thì giống như là trúng độc, nhưng đại phu bình thường căn bản không tra ra được là độc gì.

Đoạt mệnh cổ đáng sợ ở chỗ đó, bởi vì không tra ra được, cho nên phần lớn chỉ có thể để mặc cho độc phát thân vong.

Hoặc là đại phu có gan lớn một chút dùng suy nghĩ "xem ngựa chết như ngựa sống" cho dùng phương thuốc giải độc, bởi vì vậy đoạt mệnh cổ càng có thể lấy mạng ngay lập tức.

Lưu Ly nghe chỉ cảm thấy như lọt vào sương mù, tâm trạng lại có chút nặng nề.

Nói thật, xem như là y thuật của cô không có nhiều thực tế, nhưng mà vì có một sư phụ tốt như ông nội, kỳ thật cô vẫn là rất tự tin về bản thân mình.

Thực tế, cô còn là chế dược sư, lại càng thêm phần tự tin cho mình.

Nhưng mà, cổ độc này trong nhận thức của cô, lại hoàn toàn trống rỗng, là cô bó tay chịu trói, điều này làm cô biết được nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.

Nếu như hôm nay không có Tôn Quốc Việt, cô có lẽ thật sự sẽ dưới tình huống không tìm được dấu vết mà dùng thuốc giải độc, nếu thật sự vậy, Cẩm Nương sợ là thật sự chết rồi.

Như là nhìn ra được suy nghĩ của Lưu Ly, Tôn Quốc Việt nói: "Kỳ thật ta cũng là vì du lịch nhiều nên được chứng kiến, mới có thể biết đây là cổ độc."

Lưu Ly trầm mặc không nói, Tôn Quốc Việt cũng không nhiều lời, chỉ để Ngô Văn Trác chuẩn bị ba thứ máu.

Ba thứ máu là chỉ máu heo, dê, bò.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT