Lọc Truyện

Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Hồ Mị Kỷ sao?

Lúc này bà ta tới đây làm gì?

Khoé môi của hoàng hậu Mục Quỳnh Lam ngay lập tức cong lên nở một nụ cười kì dị.

Tới thật đúng lúc, rất vừa ý bà ta.

Mục Quỳnh Lam sai người dọn dẹp mớ hỗn độn trong điện, sau đó mới cho người truyền Trắc phi tiến vào.

Không lâu sau, một phụ nhân trung niên có vẻ đặc trưng của ngoại tộc bước vào, người bước vào chính là Trắc Phi của Dự Vương Hồ Mị Kỷ.

Hồ Mị Kỷ là quận chúa Bắc An phái đến hòa thân với Đại Lý, hoàng đế lúc ấy đã để cho Hồ Mị Kỷ tự mình lựa chọn hôn phu, thế mà Hồ Mị Kỷ lại không để mắt đến ai ngoại trừ Dự vương ‘một đời một kiếp một đôi’ đã thành hôn.

Khi đó, Dự Vương với Dự vương phi Vệ Tuyết Hiền đã như đôi thần tiên quyến lữ, không biết đã làm cho bao nhiêu thiếu nữ thiếu phụ ở kinh thành hâm mộ, thậm chí còn có người muốn vào phủ Dự vương để làm trắc phi hoặc là thị thiếp, cuối cùng cũng chỉ nhận lại kết cục thê thảm đau lòng.

Nhưng Hồ Mị Kỷ lại cố chấp, cho dù bị Dự vương từ chối thẳng thừng, cũng kiên quyết không chịu chọn người khác.

Hoàng đế vì bang giao của hai nước, không màng chuyện Dự vương Tống Lập Bác có đồng ý hay không, đã ra chiếu ban hôn, phong Hồ Mị Kỷ làm Trắc Phi của Dự Vương, thậm chí còn cho Hồ Mị Kỷ rất nhiều ưu ái.

Ví dụ như, ở Đại Lý, hoàng đế ưu ái cho phép Hồ Mị Kỷ có thể mặc trang phục của tộc mình.

Vốn dĩ Hồ Mị Kỷ chỉ là trắc phi, dựa theo quy tắc của Đại Lý thì không thể mặc trang phục màu đỏ, nhưng trang phục yêu thích ở tộc của Hồ Mị Kỷ lại là màu đỏ, do đó bà ta thường xuyên mặc trang phục đỏ.

Dự vương tôn trọng chuyện “một đời một kiếp một đôi” cũng không phải chỉ là nói suông ngoài miệng, năm đó tuy rằng bất đắc dĩ phải nạp Hồ Mị Kỷ làm trắc phi, nhưng Dự vương không hề chạm vào cơ thể của Hồ Mị Kỷ.

Mà thân là quận chúa, Hồ Mị Kỷ sao có thể chịu đựng sự lạnh nhạt như vậy được?

Vì thế, bà ta thừa dịp vương phi Vệ Tuyết Hiền về nhà mẹ đẻ, Hồ Mị Kỷ đã ra tay với Dự vương, sau một đêm mây mưa cuồng loạn, Hồ Mị Kỷ đã mang thai.

Ban đầu Hồ Mị Kỷ nghĩ nếu sinh được con trai thì đứa nhỏ chắc chắn chính là trưởng tử của vương phủ, hơn nữa khi đó Vệ Tuyết Hiền tuy rằng đã thành thân được mấy năm, nhưng chưa từng mang thai, cho nên ban đầu Hồ Mị Kỷ cho rằng con mình sinh ra sẽ là người thừa kế duy nhất ở vương phủ.

Như vậy, cho dù bây giờ bà ta là trắc phi thì sao chứ? Trong vương phủ này cũng không ai có thể thay thế đổi được địa vị của bà ta.

Ai lại ngờ được Hồ Mị Kỷ vừa mang thai không được bao lâu, vì chuyện Dự vương làm Hồ Mị Kỷ mang thai, Vệ Tuyết Hiền tức giận tới mức ngất xỉu, nhờ vậy mà cũng phát hiện được bản thân đang mang thai.

Vệ Tuyết Hiền biết tin mình mang thai, cũng không bất ngờ gì, ngược lại bởi vì không chấp nhận chuyện Dự vương phản bội mình, cho nên bà ta đã lựa chọn rời khỏi vương phủ, trở về nhà mẹ đẻ.

Trùng hợp là khi đó người Vệ gia đến Lương Châu, Vệ Tuyết Hiền cũng đi theo, Hồ Mị Kỷ nghĩ rằng cơ hội của mình đã tới.

Nhưng bà ta không ngờ tới được, Dự vương suốt thời gian đó chỉ đau khổ tìm kiếm tung tích của Vệ Tuyết Hiền, căn bản không muốn quan tâm ngó mắt tới Hồ Mị Kỷ, cùng lắm cũng chỉ là bảo hạ nhân tới chăm sóc cho bà ta, cũng bởi vì hoàng đế tạo thêm áp lực, để Hồ Mị Kỷ giống như một chủ tử trong vương phủ, ngoại trừ việc này thì không làm gì hơn nữa.

Mà sau đó Dự vương khi biết được tin tức của Vệ Tuyết Hiền, không nói nhiều lời đã rời kinh tìm tới Vệ Tuyết Hiền, sau đó đưa đích nữ về vương phủ, cũng chính là Vân An quận chúa Tống Linh Lung.

Mấy năm trước, Vệ Tuyết Hiền lại hạ sinh cho vương phủ một người con trai trưởng duy nhất là Tống Dực, còn Hồ Mị Kỷ, từ sau đêm hôm đó, đã không còn cơ hội tiếp cận Dự vương, bây giờ đã gần 40 tuổi cũng chỉ có một đứa con gái tên là Tống Lệ Chi.

Trong suy nghĩ của toàn bộ người ở kinh thành, Hồ Mị Kỷ chính là kẻ thứ ba phá hoại tình cảm phu thê của Dự vương, trong giới quý tộc cũng chỉ là kẻ bị người khác chê cười mà thôi.

Có điều, Hồ Mị Kỷ đối với chuyện này lại không hề để tâm, thân là một quận chúa, bà ta vô cùng kiêu ngạo, không hiểu cúi đầu là cái gì, hơn nữa còn có hoàng đế chống lưng, cho dù Hồ Mị Kỷ ở vương phủ không được sủng ái thì vẫn có thể một tay che trời.

Cũng bởi vậy, khi Hồ Mị Kỷ bước vào, mặc một bộ đồ màu đỏ cao quý mà phô trương, cũng không bởi vì không được sủng ái mà để lộ ra vẻ mặt bất mãn vì bị nam nhân bỏ rơi.

Vốn dĩ diện mạo của bà ta đã đẹp, làn da được chăm sóc vô cùng tốt, cho dù ba mươi sáu, ba mươi bảy, bây giờ nhìn cũng chỉ như mới vừa qua ba mươi mà thôi.

Nhưng cũng phải nhập gia tùy tục, Hồ Mị Kỷ khi nhìn thấy hoàng hậu cũng thu lại gai nhọn trên người, thi lễ với hoàng hậu.

Mục Quỳnh Lam nhìn Hồ Mị Kỷ, vẻ mặt lộ ra nụ cười khéo léo: “Trắc phi Dự vương tiến cung tìm bổn cung là có việc gì sao?”

Trong nụ cười khéo léo của Mục Quỳnh Lam còn ẩn chứa vài phần thân thiết, dường như bà ta với Hồ Mị Kỷ có tình nghĩa sâu nặng vậy.

Cũng hoàn toàn không nhìn ra bà ta lúc nãy đã từng bộc phát lửa giận, đây cũng là bản lĩnh bà ta học được sau nhiều năm làm hoàng hậu, bộc phát và thu liễm cảm xúc vô cùng tự nhiên.

Hồ Mị Kỷ cũng không vòng co, nói thẳng ý đồ tới đây: “Thần thiếp tới tìm hoàng hậu, thật sự là vì lo lắng chuyện hôn sự của tiểu nữ, muốn thỉnh hoàng hậu hỗ trợ chọn lựa người thích hợp.”

Hồ Mị Kỷ sinh ra trưởng nữ vương phủ Tống Lệ Chi, năm nay đã hai mươi tuổi, ba năm trước cũng đã thành thân, gả cho một người con cháu thế gia có tiềm lực kinh tế cũng không gọi là tệ.

Chỉ tiếc là có lẽ Tống Lệ Chi bạc mệnh, thành thân chưa tới nửa năm, con cháu thế gia kia lúc làm việc cho hoàng đế đã chết, cho nên Tống Lệ Chi còn trẻ tuổi đã làm góa phụ. Hồ Mị Kỷ thương con gái, đã dẫn nàng ta về lại vương phủ, ở bên cạnh chăm sóc nàng ta.

Chỉ là chăm sóc được ba năm, cũng không có ý định chọn con rể, nhưng bây giờ không biết sao lại muốn?

Không đợi Mục Quỳnh Lam lên tiếng hỏi, Hồ Mị Kỷ đã uyển chuyển kể: “Có điều, con gái của thần thật sự là mệnh khổ, thần thiếp cũng muốn đền bù cho nó thêm mấy năm nữa, cũng không muốn để nó nhanh như vậy đã xuất giá, gả cho người...”

Nói tới đây, Hồ Mị Kỷ đã lau nước mắt.

Mục Quỳnh Lam nghe vậy, trong lòng thầm cười lạnh, quả phụ hai mươi tuổi, còn muốn giữ bên mình thêm mấy năm, thật sự cho rằng con gái mình là thiên tiên sao?

Cùng lắm cũng chỉ là một thứ nữ con của trắc phi mà thôi.

Trong lòng tuy là nghĩ như vậy, ngoài miệng Mục Quỳnh Lam vẫn phụ họa theo: “Đáng thương cho lòng cha mẹ trong thiên hạ, đứa nhỏ Lệ Chi kia cũng thật là mệnh khổ.”

Hồ Mị Kỷ: “Cũng không phải là... thôi không nói Lệ Chi nữa, Vân An quận chúa của chúng ta, trong lòng của thần cũng thật sự rất sốt ruột, bây giờ cũng đã hai mươi, cũng chỉ nhỏ hơn Lệ Chi mấy tháng thôi, lại chưa từng thành hôn, cũng không biết tỷ tỷ và Vương gia nghĩ thế nào nữa, bọn họ không nóng vội, thần với đứa nhỏ kia cũng hòa hợp, lại vô cùng sốt ruột.”

Mục Quỳnh Lam nghe tới đây, trong lòng đã hiểu được ý đồ của Hồ Mị Kỷ tới đây.

Bà ta thật sự là vì cái gì? Thì ra lại bởi vì Tống Linh Lung.

Nhưng mà Tống Linh Lung này tính tình kiêu ngạo ương ngạnh, khiến bà ta có chút hài lòng.

Nghĩ thế, vẻ mặt của Mục Quỳnh Lam trở nên thân thiết hơn đôi chút: “Trắc phi Dự vương lo lắng như vậy cũng thật khổ tâm, chỉ là đứa trẻ đó chỉ muốn gả cho Nhiếp chính vương, tình cảm này lại vô cùng khó có được.”

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT