Lọc Truyện

Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chủ nhân của giọng nói là Bình Bình.

Bình Bình bình thường không lên tiếng, vừa lên tiếng tất nhiên là một lời kinh người, nói móc người khác càng khỏi cần bàn.

Quả nhiên, nghe thấy Bình Bình dùng giọng nói non nớt đó của cậu bé hỏi: “Trong nhà dì có phải nuôi rất nhiều chó không?”

Đột nhiên xen vào một giọng nói non choẹt như này, các phu nhân rõ ràng đã sững người.

Còn nữa, chó ở đâu ra?

Bọn họ tới một lát rồi sao không nhìn thấy?

Nghĩ như vậy, còn có mấy phu nhân còn đặc biệt nhìn xung quanh.

Còn Lưu Ly, cô thật ra khá hiểu Bình Bình, cho nên Bình Bình vừa dứt lời, Lưu Ly đã biết có ý gì.

Tuy cảm thấy đứa trẻ bé tí biết mắng người như này không tốt lắm, nhưng trong lòng tự dưng cảm thấy rất thoải mái?

Vì vậy nhịn cười, Lưu Ly hỏi: “Nhà dì không nuôi chó, làm sao vậy?”

Bình Bình: “Nhưng con tại sao nghe thấy nhiều tiếng chó sủa vậy?”

Yên Yên vốn cũng tò mò ca ca tại sao nhắc tới chó, dù sao cô bé không thấy con chó nào cả.

Nhưng nghe ca ca nói vậy, Yên Yên lập tức cũng biết ca ca có ý gì, vì vậy vội vàng bổ thêm đao: “Đúng thế đúng thế, mẹ con cũng nghe thấy, có rất nhiều chó đang sủa, ồn chết đi được.”

Những phu nhân bị nói thành chó đó mới đầu không kịp phản ứng, sau khi nghe thấy Bình Bình nói thẳng như vậy thì cũng biết chó trong miệng hai đứa trẻ là chỉ bọn họ thì lập tức tức tới đỏ bừng mặt.

“Hỗn láo!” Phu nhân cầm đầu tức giận quát, chưa từng có ai dám vô lễ với nàng ta như vậy.

Sau khi nói hỗn láo xong, vẫn cảm thấy không xả giận, lập tức nói với nha hoàn bên cạnh: “Đi, thay bản phu nhân đi dạy dỗ hai đứa nhóc không có giáo dưỡng đó.”

Nha hoàn nghe vậy thì lập tức đi về phía hành lang.

Mà nha hoàn của Quách gia dẫn đường cho Lưu Ly nhìn thấy cảnh tượng này thì sớm đã bị dọa không biết làm sao.

Thấy nha hoàn bên cạnh phu nhân đó tới gần, vội vàng nói với phu nhân cầm đầu đó: “Dương phu nhân, bọn họ là khách quý của phu nhân chúng tôi, người...”

“Một nha đầu chưa thấy sự đời, ai cũng có thể được gọi là khách quý sao?”

“Đúng vậy, người nghèo tới mức ngay cả trang sức cũng không có mà đeo, cũng không biết ngại mà nói là khách quý.”

Không đợi nha hoàn đó nói xong thì có hai phu nhân cắt ngang lời của nha hoàn.

“Không phải, bọn họ thật sự là...” Nha hoàn khẩn trương, muốn giải thích.

Nhưng những phu nhân đó đâu có bằng lòng nghe lời của một nha hoàn? Lửa giận còn chưa xả ra khi bị mắng là chó vào vừa rồi, hiện nay đương nhiên phải nói lý, để hóa giải lửa giận trong lòng.

Vì vậy có người tiếp tục: “Cũng chỉ có người không ra gì mới có thể dạy ra tiểu tiện chủng không có phép lịch sự như này... Á---”

Phu nhân nói chuyện này còn chưa nói xong lời trong miệng, đột nhiên một viên đá bay về phía nàng ta, đập vào trán của nàng ta, khiến trán của nàng ta lập tức sưng u một cục bằng cái nắm tay, trông rất khó coi.

Mà hung thủ Cố Tại Ngôn chỉ lạnh lùng liếc nhìn người đó, bèn chán ghét nhìn đi chỗ khác.

Nếu không phải Nhiêu Thanh Nhã trong phủ này có quan hệ tốt với Ly, hiện nay lại là tết, viên đá đó của hắn không phải đập vào trán của nàng ta, mà đập thẳng vào răng, chắc chắn phải bắt nàng ta rụng răng chảy máu.

Con trai của hắn, con gái của hắn, những người này có tư cách gì để nói vớ vẩn?

Chỉ có điều suy cho cùng là sự so đo giữa các phu nhân, hắn ra tay như này đã đủ rồi, các khác hắn sẽ cố gắng không nhúng tay.

Dù sao sau này nếu Ly quay về nơi đó, những phu nhân mà cô phải đối mặt còn lợi hại hơn những người này, hiện nay những người này cũng chỉ có tư cách giữ lại để cho cô luyện tay.

Sau tiếng kêu đau của người phụ nữ đó, sau khi cảm nhận được những ánh mắt kỳ lạ của đồng đội bên cạnh nhìn vào và đau đớn ở trên trán thì đưa tay sờ trán.

Khi tay chạm vào cục u trên trán, lại hét lên một tiếng, sau đó người trực tiếp ngất đi, dọa cho nha hoàn bên cạnh nàng ta luống cuống tay chân đỡ lấy nàng ta.

Mấy phu nhân khác đương nhiên sững sờ trước một màn trước mắt, trong sự bàng hoàng ngẩng đầu nhìn mấy người Lưu Ly, lại không nhìn thấy bất cứ sự khác thường.

Đồng thời bọn họ từ tận đáy lòng cảm thấy gia đình nghèo này không có khả năng làm người khác bị thương, vì vậy tự động coi như phu nhân đó xui xẻo, không biết bị viên đá bay từ đâu ra đập trúng.

Nghĩ như vậy, Dương phu nhân đó tức giận quở trách nha hoàn dừng bước vì chuyện vừa rồi của nàng ta: “Còn ngây ra làm cái gì, còn không đánh cho ta?”

Nha hoàn nghe vậy, không dám chậm trễ nữa, vội vàng đi tới, giơ tay muốn vả mặt của Bình Bình.

“Bốp---” Một âm thanh giòn tan vang lên.

Tay của nha hoàn đó còn chưa chạm vào mặt của Bình Bình thì bị Bạch Nhạc ở đằng sau chạy tới đánh cho.

Sức của Bạch Nhạc không nhỏ, trên mặt nha hoàn lập tức xuất hiện một dấu tay đỏ bừng, còn hơi sưng tấy.

Ánh mắt của Bạch Nhạc rất lạnh, nhìn thẳng nha hoàn đó, khiến nha hoàn đó sốc tới mức ngay cả tiếng kêu đau cũng không phát ra, chỉ có thể ôm mặt sợ hãi nhìn Bạch Nhạc.

Mà nha hoàn đó có thể sẽ không hiểu, sự áp chế của Bạch Nhạc đối với nàng ta thật ra là sự áp chế của một ám vệ đối với người bình thường, vậy nên nha hoàn đó ngay cả suy nghĩ phản kháng cũng không có.

Bạch Nhạc đánh nha hoàn xong thì cung kính đưa áo choàng trong tay lên: “Phu nhân, trời lạnh rồi, người vẫn là khoác áo choàng vào đi.”

Bởi vì sự xuất hiện đột ngột của Bạch Nhạc và nha hoàn ở bên cạnh Dương phu nhân bị đánh, vậy nên bầu không khí lập tức trở nên rất yên ắng, rõ ràng rất ngỡ ngàng trước âm sắc lạnh nhạt đó của Bạch Nhạc.

Sau đó ánh mắt của các phu nhân ở dưới hiên vô thức dừng trên chiếc áo choàng mà Bạch Nhạc đưa lên, cái này không nhìn thì không sốc, nhìn một cái thì mọi người đều sững sờ tới mức hít một ngụm khí lạnh.

Đó là áo choàng lông cáo!

Lông cáo trắng thuần!

Cả một chiếc áo choàng bằng lông cáo trắng thuần!

Chiếc áo lông cáo trắng thuần không có một sợi lông tạp!

Sau khi ý thức được điểm này, mọi người không khỏi lũ lượt nhìn sang mảnh lông cáo quấn trên cổ Dương phu nhân.

Vào vừa rồi, mọi người đều rất ngưỡng mộ Dương phu nhân có một miếng lông cáo như này.

Dù sao hồ ly giảo hoạt, rất ít người săn được, huống chi là lông cáo của cáo trắng, cho nên lông cáo trắng không chỉ có giá cả đắt đỏ, hơn nữa không có địa vị căn bản không mua được.

Vậy nên vào vừa rồi, mọi người sau khi nhìn thấy cổ áo lông cáo của Dương phu nhân thì trong lòng mọi người đều rất ngưỡng mộ.

Nhưng tại sao gia đình mà bọn họ xem thường, cho rằng là nghèo hèn lại có thể lấy ra áo choàng lông cáo thượng hạng?

Chiếc áo choàng này so với cổ áo lông kia, thật sự không cùng một đẳng cấp?

Lẽ nào gia đình này thật sự là quý nhân không lộ ra hay sao?

Nghĩ như vậy, bèn có mấy phu nhân bất giác lùi lại mấy bước, cách xa Dương phu nhân một chút.

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT