Lọc Truyện

Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Lưu Ly tưởng Lưu Tiểu Vũ chạy về phía mình, ngay cả thôn dân xem xung quanh đều cho rằng như vậy.

Dù sao tuy hai người đã cắt đứt quan hệ, nhưng suy cho cùng vẫn là đường tỷ muội? Đường muội xảy ra chuyện tìm đường tỷ có năng lực giúp đỡ là chuyện thường tình.

Tuy nhiên điều khiến tất cả mọi người không ngờ Lưu Tiểu Vũ chạy tới trước mặt Lưu Ly, nhưng lại không thèm nhìn Lưu Ly, lập tức lao về phía Cố Tại Ngôn.

May mắn thân thủ của Cố Tại Ngôn tốt nên kéo Lưu Ly tránh khỏi ma trảo của Lưu Tiểu Vũ, nếu không thật sự sẽ bị Lưu Tiểu Vũ túm lấy e là không nói rõ được.

Bởi vì không thể nhào vào trong lòng Cố Tại Ngôn, cả người Lưu Tiểu Vũ trực tiếp ngã nhào ra đất, rõ ràng vô cùng nhếch nhác.

Nhưng Lưu Tiểu Vũ giống như không biết xấu hổ, ngẩng đầu nhìn sang Cố Tại Ngôn với vẻ mặt đáng thương: “Cố công tử, xin ngài cứu ta.”

Lưu Tiểu Vũ cũng coi như thanh tú, dáng vẻ như này ngược lại sẽ khiến những nam nhân vây xem trong thôn sinh lòng đồng cảm.

Chỉ có Cố Tại Ngôn mặt mày không cảm xúc, thậm chí ánh mắt cũng không dừng trên người Lưu Tiểu Vũ.

Mà Lưu Ly nhìn thấy thao tác này của Lưu Tiểu Vũ, lông mày nhíu chặt.

“Cố công tử, ta không muốn làm thiếp cho một người còn lớn tuổi hơn gia gia của ta, cầu xin ngài cứu ta.” Lưu Tiểu Vũ không chết tâm, quỳ ở dưới đất bò tới gần Cố Tại Ngôn.

Ánh mắt của Cố Tại Ngôn cuối cùng vẫn dịch lên người Lưu Ly, nhưng nói rất vô tình: “Có liên quan gì tới ta sao?”

Động tác bò về phía Cố Tại Ngôn của Lưu Tiểu Vũ khựng lại, nàng ta lại ngẩng đầu nhìn gương mặt lạnh như băng sương của Cố Tại Ngôn, khiến cho vết sẹo đó càng thêm đáng sợ.

Lưu Tiểu Vũ vô thức rùng mình, không dám bò lên nữa.

Nhưng tuy nam nhân này hơi xấu, nhưng đối xử rất tốt với Lưu Ly, không chỉ như vậy, còn rất giàu, hắn thậm chí có thể khiến Lưu Ly nhận được sự săn đón của các thôn dân.

Nếu nàng ta cũng có thể... tóm lại tốt hơn gả cho lão già gần đất xa trời chỉ có một mắt kia nhỉ?

Nghĩ như vậy, biểu cảm của Lưu Tiểu Vũ càng thêm tội nghiệp, mặt mày đáng thương nhìn Cố Tại Ngôn: “Cố công tử, ta bằng lòng làm thiếp cho ngài, cầu xin ngài cứu ta.”

Chỉ cần nàng ta trở thành thiếp của hắn, nàng ta tin mình có thể thay thế Lưu Ly.

Hơn nữa, Tiểu Cúc nói, nếu có một người có thể cứu nàng ta, vậy thì người đó nhất định là Cố công tử.

Tuy trước đây nàng ta rất xem thường Lưu Tiểu Cúc, nhưng khi xảy ra chuyện hôm đó, nếu không phải Tiểu Cúc, hiện nay nàng ta đã trở thành thiếp của Chu lão gia rồi.

Không biết tại sao Tiểu Cúc rất khác với trước kia, nàng ta cứ cảm thấy Tiểu Cúc chắc biết cái gì đó, vậy nên lời Tiểu Cúc nói nàng ta tin.

Nghĩ như vậy, vẻ mặt của Lưu Tiểu Vũ có thêm vài phần bức bách: “Cố công tử, ta còn nhỏ, nhất định có thể làm ngài vui hơn tỷ tỷ.”

Vốn lúc Lưu Tiểu Vũ nói muốn làm thiếp của Cố Tại Ngôn thì mọi người xung quanh đều sửng sốt.

Dù sao từng thấy người chạy tới muốn làm thiếp, nhưng chưa từng thấy ai chạy tới muốn làm thiếp của tỷ phu của nhà mình.

Mà lời nói tiếp theo của Lưu Tiểu Vũ càng khiến mọi người suýt nữa sốc tới rớt cằm.

Lời đó của Lưu Tiểu Vũ không phải là nói Lưu Ly già rồi tàn phai, sẽ không khiến nam nhân thích hay sao? Cướp nam nhân cũng cướp quá ngang nhiên rồi.

Mà những lời đó còn nói ra từ trong miệng của một cô nương chưa xuất giá, như này... thật sự không thể nhìn nổi.

Ừm, đương nhiên, trong lòng muốn không xem, mắt của mọi người vẫn xem rất nghiêm túc sự phát triển của sự việc, xem thử Cố Tại Ngôn đó liệu có muốn nạp thiếp ngồi hưởng phúc hay không.

Huống chi có một điểm Lưu Tiểu Vũ nàng ta nói không sai, nàng ta quả thật nhỏ tuổi hơn Lưu Ly.

Mới 14 tuổi, có thể không nhỏ hay sao? Nam nhân không phải đều thích người trẻ hay sao?

Ừm, tuy Lưu Ly nhìn cũng khá trẻ.

Tâm tư của mọi người, Lưu Ly không biết, cũng không muốn biết, cô bây giờ chỉ lạnh lùng nhìn Lưu Tiểu Vũ.

Vốn còn cảm thấy Lưu Tiểu Vũ có chút đáng thương, trong lòng còn có chút đồng cảm.

Nhưng thấy Lưu Tiểu Vũ bắt đầu đào góc tường của cô ở trước mặt cô, khi suy nghĩ muốn thay thế cô trong đôi mắt đó không thể che giấu, Lưu Ly cảm thấy quả nhiên câu nói đó không sai, kẻ đáng thương ắt có chỗ đáng trách.

Hành vi của Lưu Tiểu Vũ thật sự rất gây khó chịu, khiến cô có hơi kinh tởm.

“Ta không nhìn trúng ngươi.” Cố Tại Ngôn lạnh lùng mở miệng, xong rồi còn cảm thấy không đủ, lại nói: “Làm nha hoàn cũng không được.”

Lời này kèm theo tính sỉ nhục rất lớn.

Chính là ý “dù ngươi làm nha hoàn của ta ta cũng không nhìn trúng ngươi”.

Lưu Tiểu Vũ nghe vậy thì sắc mặt lúc xanh lúc trắng, rất khó coi, cũng cảm thấy rất khó xử.

Hai bà tử thô bạo trước đó bị Lưu Tiểu Vũ giãy thoát, vào lúc này mặt mày không vui đi về phía Lưu Tiểu Vũ: “Lưu di nương, nếu cô bây giờ ngoan ngoãn đi theo chúng tôi, ở trước mặt lão thái gia chúng tôi sẽ không nói gì cả, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng nếu cô vẫn muốn phản kháng thì đừng trách chúng nô tỳ mạnh tay.”

Lời này mang theo uy hiếp.

Dù sao, không ai có thể chấp nhận di nương nhà mình chạy tới muốn làm thiếp của người khác, nếu truyền tới tai của chính chủ, như vậy thì ăn đủ.

Lưu Tiểu Vũ vốn không ngốc, đương nhiên nghe được ý trong lòng nói của bà tử thô lỗ, không khỏi run rẩy cả người.

Cố Tại Ngôn đã từ chối, nàng ta không dám cầu xin nữa.

Vậy...

Tuy không cam tâm, Lưu Tiểu Vũ vẫn đưa mắt sang Lưu Ly: “Nhị tỷ tỷ, giúp ta, ta sẽ báo đáp tỷ.”

Lưu Ly chỉ lạnh lùng nhìn Lưu Tiểu Vũ, không lên tiếng.

Giúp?

Cô đương nhiên sẽ không giúp.

Một chút không cam tâm trong mắt nàng ta của vừa rồi cô không có bỏ lỡ, cô không muốn câu chuyện nông phu và rắn xảy ra trên người mình.

Lưu Tiểu Vũ không đợi được câu trả lời của Lưu Ly thì bị bà tử thô lỗ kéo tới kiệu họa màu hồng kia.

Lưu Tiểu Vũ nhìn Lưu Ly, ánh mắt vừa oán độc vừa tàn nhẫn: “Lưu Ly, tiện nhân, ta sẽ không tha cho ngươi.”

Lưu Ly không hề sợ mà quay qua nhìn, ánh mắt vẫn bình thản.

Loại người như Lưu Tiểu Vũ, cô vì không giúp thì oán hận cô, nhưng không oán hận hung thủ, loại người này cho dù giúp, cũng chưa chắc sẽ biết nhớ ơn.

Thậm chí loại người giống như nàng ta, cho dù ngươi giúp nàng ta chín lần, có một lần không giúp, nàng ta cũng có thể ghi hận ngươi.

Vậy nên loại người này tránh xa thì hơn.

Giống như cách xa người của Lưu gia.

Chỉ là Lưu Ly nghĩ như vậy, người của Lưu gia lại không nghĩ như vậy.

Sau khi kiệu hoa của Lưu Tiểu Vũ được khiêng đi, cũng không có gì để xem nữa, Lưu Ly đang muốn rời đi thì bị Lưu lão thái gọi.

“Lưu Ly, đồ sao chổi, mắt thấy muội muội của cô đi vào hố lửa chịu khổ cô có bản lĩnh lại không giúp, cô máu lạnh vô tình như vậy là sẽ bị trời phạt.”

Lưu Ly nghe vậy thì quay đầu lạnh lùng nhìn Lưu lão thái: “Nàng ta là gì của tôi? Tôi tại sao phải giúp?”

Nói xong thì cười lạnh: “Người bị trời phạt nên là người nhà bán nàng ta cho người ta làm thiếp ấy nhỉ?”

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT