Lọc Truyện

Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Từ trong miệng của Cố Tại Ngôn, Lưu Ly lại biết Lưu Tiểu Vũ câu dẫn Hồ Sang của Hồ gia thật ra cũng có thủ bút của Lưu Tiểu Cúc.

Vậy nên cho dù Hồ Sang đứng núi này trông núi nọ thì sao chứ, nhưng ngay từ khi Hồ Sang chưa phụ lòng Lưu Tiểu Cúc thì Lưu Tiểu Cúc đã bố trí bẫy báo thù rồi sao? Hiện nay còn tính kế khiến Hồ Sang tuyệt tự, thù oán gì thế này?

Lưu Ly hỏi Cố Tại Ngôn, Cố Tại Ngôn chỉ lắc đầu: “Theo thông tin tra được thì thấy chắc là không thù không oán.”

Hắn khựng lại một chút rồi nói: “Nói cho nàng những điều này là muốn nàng đề phòng nàng ta hơn, người này không đơn giản và lòng báo thù rất lớn.”

Lưu Ly gật đầu.

Cho dù Cố Tại Ngôn không nói chuyện này cho cô, cô cũng sẽ đề phòng Lưu Tiểu Cúc.

Từ sau khi tỉnh lại vào hôm đó, con người Lưu Tiểu Cúc rõ ràng rất kỳ lạ, người như này cách xa thì tốt hơn.

Chỉ là...

Lưu Ly nghi ngờ nhìn sang Cố Tại Ngôn: “Chàng sao tự dưng muốn điều tra nàng ta?”

Đặc biệt Cố Tại Ngôn trước đó không có ở nhà, tự dưng đi điều tra Lưu Tiểu Cúc, còn tra rõ ràng như vậy, có chút không khoa học lắm.

Cố Tại Ngôn: “Ngày chúng ta thành thân thì cảm thấy không đúng nên cho người để ý.”

Lưu Ly gật đầu, trong lòng lại căn nhắc về nhất cử nhất động sau khi Lưu Tiểu Cúc tỉnh lại.

Lúc đó cô tưởng Lưu Tiểu Cúc xuyên không giống cô, nhưng sau khi thăm dò thì lại phát hiện không phải.

Hiện nay...

Lưu Ly đột nhiên sững người, đột nhiên trợn to mắt.

Cô... hình như có một loại ý nghĩ không trưởng thành lắm.

“Sao vậy?” Thấy sắc mặt của Lưu Ly không đúng, Cố Tại Ngôn hỏi.

Lưu Ly một lời khó nói liếc nhìn Cố Tại Ngôn, cuối cùng thì lắc đầu, không nói gì cả.

Suy nghĩ của cô quá phi lý, trước khi chưa kiểm chứng được vẫn là đừng nói thì tốt hơn.

Lưu Ly không nói, Cố Tại Ngôn cũng không hỏi nhiều.

Hai người nói chuyện xong thì không tiếp tục ở trong phòng nữa, dù sao cứ tiếp tục như này, e là người bên ngoài thật sự cho rằng bọn họ làm gì ở trong phòng.

Mà lúc này, ở lão Lưu gia.

Cửa lớn của lão Lưu gia đóng chặt, cả đại gia đình ngồi ở trong phòng, sắc mặt đều rất khó coi.

Đột nhiên, Lưu lão thái nhìn sang Tiêu thị: “Lần này được bao nhiêu tiền?”

Trái tim của Tiêu thị thắt lại, sắc mặt cứng đờ, lúng túng nói: “Mẹ, mẹ hỏi chuyện này làm gì?”

Sắc mặt của Lưu lão thái tối sầm: “Sao hả? Già ta không thể hỏi sao?”

Tiêu thị lắc đầu: “Không, con không có ý này...”

Thấy đôi mắt xếch đó của Lưu lão thái vẫn nhìn mình, tuy trong lòng Tiêu thị không thoải mái, lại vẫn nói: “Cũng không có quá nhiều, chỉ 10 lượng.”

Phạm Phương Huệ: “Chu gia của tỉnh thành này là nhà giàu, sao nạp thiếp cũng không thể chỉ cho 10 lượng bạc chứ?”

Lưu lão thái tức giận giậm chân: “Đây là không để bà già ta vào mắt rồi, coi bà già ta hồ đồ dễ lừa đúng không?”

Tiêu thị vẫn có hơi sợ Lưu lão thái, vừa nghe thì suýt nữa trúng chiêu.

Nhưng nghĩ tới số ngân lượng đó là do con gái của bà ta đổi lại, bà ta cố nhịn, chỉ có thể nói với vẻ mặt khổ sở: “Mẹ, thật sự chỉ có 10 lượng, tuy Chu gia đó giàu, nhưng cũng có thế, bọn họ chỉ muốn cho 10 ngân lượng thì mang Tiểu Vũ đi, con thì có cách gì chứ?”

Nói xong, Tiêu thị nhân lúc không ai chú ý, nhéo mạnh chân của mình một cái, sau khi nhéo tới chảy nước mắt thì bắt đầu kêu than: “Con cũng hết cách, Tiểu Vũ đáng thương của con.”

“Được rồi, ồn ào cái gì? Còn chê náo nhiệt trong nhà bị người ta xem chưa đủ lớn à?”

Tiêu thị nghe vậy thì vội vàng thu lại âm thanh.

Lại thấy Lưu lão thái đưa bàn tay khô quắt của bà ta ra, nói: “Đưa ngân lượng cho ta.”

Đó là giọng điệu không cho phép từ chối.

Bà ta còn phải tích tiền học cho cháu ngoan Lưu Kim Vĩ của bà ta.

Tuy Tiêu thị bình thường không thông minh lắm, nhưng hiện nay liên quan tới lợi ích trực tiếp của bà ta, tư duy của bà ta cũng linh hoạt hiếm có.

Vừa thấy Lưu lão thái muốn ngân lượng, Tiêu thị bèn nhịn nỗi sợ trong lòng, nói: “Mẹ, tuy con vẫn gọi mẹ là mẹ, nhưng chúng ta đã chia nhà rồi, hộ khẩu cũng tách ra, tuy sống ở dưới cùng một mái nhà, nhưng chúng ta thật ra cũng không có quan hệ gì cả.”

Thấy Tiêu thị cãi lại, còn lấy lý do cắt đứt quan hệ này, Lưu lão thái tức tới nỗi suýt nữa không thở được.

“Ta chia nhà là vì cái gì cô đâu phải không biết? Nhà chúng ta đều mong chờ vào Kim Vĩ, tiền của cô lấy ra cho Kim Vĩ, sau này Kim Vĩ làm quan, đương nhiên sẽ không quên ý tốt của cô.” Lưu lão thái muốn ngân lượng, chỉ đành nhịn lửa giận trong lòng, cố gắng khuyên nhủ.

Tiêu thị trực tiếp đứng dậy: “Mẹ, bây giờ Kim Vĩ chưa làm quan cũng không nhớ chỗ tốt của con, sau này làm quan có nhờ cậy được không còn không biết đó, Vạn Vĩ nhà bọn con cũng tới tuổi lấy vợ rồi, Vượng Vĩ còn nhỏ, cha bọn trẻ còn mấy tháng mới có thể trở về, mẹ chỉ quan tâm nhà đại tẩu, nhưng không quan tâm tới mấy mẹ con chúng con, nếu cho các người tiền, nhị phòng bọn con phải uống gió Tây Bắc rồi.”

Nói xong, Tiêu thị sợ bị Lưu lão thái đòi tiền nữa nên vội vàng rời khỏi phòng khách.

Tiêu thị vừa rời đi, hai đứa con trai của Tiêu thị thấy nãi nãi tức không nhẹ nên cũng rời đi.

Trong phòng khách chỉ còn người của đại phòng và Lưu lão thái, Phạm Phương Huệ bèn gọi Lưu Gia Vĩ dẫn vợ con rời đi trước, trong phòng khách chỉ còn lại Lưu lão thái và Phạm Phương Huệ.

“Tiêu Bích Huệ đó thật to gan, cho dù cắt đứt quan hệ, ta cũng là mẹ chồng của nó, nó sao dám làm trái ta?”

Phạm Phương Huệ không lên tiếng, Lưu lão thái tiếp tục: “Nói chỉ có 10 lượng, thật sự tưởng rằng bà già ta sẽ tin sao? Số tiền đó đều là của cháu ngoan Kim Vĩ của ta, cái thứ rách nát như nó còn muốn cầm ngân lượng? Cũng không đi đái rồi soi lại bản thân.”

Bên ngoài cửa sổ phòng khách, sau khi Lưu Gia Vĩ dẫn vợ con về phòng, Tiêu thị giả bộ rơi đồ quay lại tìm, ở bên ngoài phòng khách nghe, vừa hay nghe thấy câu này, sắc mặt của Tiêu thị rất khó coi, tức tối trở về phòng.

Sau khi về phòng, Tiêu thị nhìn hai thằng con trai: “Hai con đều là cháu của nãi nãi con, nhưng ở trong lòng nãi nãi của con lại không xứng xách giày cho Lưu Kim Vĩ.”

Hai đứa con trai của Tiêu thị - Lưu Vạn Vĩ và Lưu Vượng Vĩ, trên mặt không che đậy được sự thất vọng.

Cháu của lão Lưu gia, bất luận là người của nhị phòng hay là Lưu Gia Vĩ của đại phòng, ai cũng sống dưới cái bóng “không bằng Lưu Kim Vĩ”, bao gồm cả chuyện cắt đứt quan hệ lần này cũng vì Lưu Kim Vĩ, trong lòng mọi người đều thấy rõ.

“Vậy nên Chu gia cho chúng ta bao nhiêu tiền, đánh chết các con cũng không thể tiết lộ, đợi sóng gió trong khoảng thời gian này trôi qua, mẹ lấy số ngân lượng này vạch đường cho các con, mẹ ngược lại muốn xem thử, rốt cuộc là con trai của Phạm Phương Huệ giỏi, hay là con trai của mẹ giỏi.”

Lời của Tiêu thị khiến Lưu Vạn Vĩ và Lưu Vượng Vĩ sáng mắt, vội gật đầu bảo đảm.

Tiêu thị thấy vậy, trong lòng cũng bớt giận một chút, bèn muốn giấu ngân lượng nên bảo bọn họ ra ngoài trước.

Mà trong phòng khách, Phạm Phương Huệ thấy Lưu lão thái mắng mỏ nửa ngày, lúc này cuối cùng đã rót ly nước cho Lưu lão thái nhuận giọng, trong miệng còn an ủi: “Đệ muội nói cũng không sai, huống chi số tiền đó còn là do con gái của muội ấy đổi lại, chúng ta cũng không có tư cách sử dụng.”

Không lấy được tiền trong tay Tiêu thị, trong lòng Phạm Phương Huệ cũng rất không vui.

Nhưng so với chút tiền trong tay Tiêu thị và chút không vui của bà ta đối với Tiêu thị, bà ta càng để tâm tới số tiền của Lưu Ly và sự không vui về Lưu Ly.

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT