Lọc Truyện

Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Triệu bà nhìn tình hình này, không hề vội, lại nói: “Vương cô nương ngày mùng 4 không phải người quản lý hàng hóa, vì sao lại tới nhà kho?”

Vương Đào Hoa nghe vậy, lập tức nói: “Khi mùng 3 đưa hàng, ta làm rơi đồ ở nhà kho, đi tìm lại đồ thôi.”

Tuy giọng điệu của Vương Đào Hoa khá điềm tĩnh, nhưng sắc mặt có hơi trắng bệch, ánh mắt có hơi lơ đễnh.

Triệu bà gật đầu, không đưa ra ý kiến, giống như đã rất tin lời của Vương Đào Hoa.

“Vương cô nương quả thật vô tội trong chuyện này, khoảng thời gian này cũng là người đi cuối cùng, có thể thấy dụng tâm của Vương cô nương.”

Khi Triệu bà nói tới đây, Vương Đào Hoa cuối cùng đã thở phào.

Nhưng hơi này còn chưa thở hết thì nghe thấy Triệu bà nói: “Chỉ đáng tiếc, sau khi ta phát hiện nhà kho thiếu đồ thì bắt đầu âm thầm quan sát, hôm qua ta thấy khi Vương cô nương tan làm đã tới nhà kho, khi đi ra trong tay cầm đồ...”

“Không! Không thể nào, hôm qua ta căn bản không tới nhà kho lấy đồ, hơn nữa ta không thể dùng tay cầm...” Vương Đào Hoa không thèm nghĩ ngợi mà biện bạch.

“Hôm qua không tới, vậy trước đó đã đi sao?” Triệu bà hỏi.

Người khác vừa nghe thấy lời này thì đồng loạt nhìn sang Vương Đào Hoa.

Lúc này Vương Đào Hoa mới phản ứng lại mình rốt cuộc đã nói cái gì, muốn biện minh.

“Vương cô nương nói không thể dùng tay cầm, là dùng cái này cầm nhỉ?”

Nói xong, Triệu bà từ đằng sau lấy ra một cái giỏ trúc.

Giỏ trúc này mọi người đều từng thấy, bởi vì mọi người đều biết nhà Vương Đào Hoa rất nghèo, cộng thêm mẹ kế của Vương Đào Hoa cay nghiệt, cho nên nàng ta cho dù tới làm công, khi tan làm phải mang về một giỏ cây ngải cứu, thậm chí có lúc nàng ta sợ thời gian không kịp, cho nên trên đường cũng sẽ kiếm một ít cây ngải cứu mang tới nhà xưởng, mọi người cũng thấy quen rồi.

Nhìn thấy giỏ trúc này, sắc mặt của Vương Đào Hoa càng trắng hơn.

“Trước đó ta vẫn không phát giác, đợi sau khi ta biết hàng hóa mất thì mỗi ngày ta đều là người rời đi cuối cùng, sao có thể có người trộm hàng đi, làm sao có thể trộm ở dưới mí mắt của ta?”

Nói xong thì bà ta khựng lại: “Cho tới hôm kia, đợi sau khi các người đi, ta phát hiện đồ lại thiếu, mà trừ cô, không có ai có công cụ thần không biết quỷ không hay mang đồ đi, đợi khi ta phát hiện ở nhà xí có cây ngải cứu, ta đã chắc chắn người ăn trộm là cô.”

Nói xong, vẻ mặt của Triệu bà đanh lại, đanh giọng nói: “Vương Đào Hoa, bà chủ đối đãi với cô không bạc, cho cô công việc, cô báo đáp bà chủ vậy ư?”

Vương Đào Hoa dù sao chỉ là một thôn cô nhỏ bé, cộng thêm những câu hỏi mà trước đó Triệu bà cố ý hỏi và khi chỉ ra những sơ hở trong lời nói của nàng ta, phòng tuyến tâm lý đã không vững nữa.

Hiện nay Triệu bà lại lấy ra loại khí thế sắc lạnh khi làm quản sự của nhà giàu có thì Vương Đào Hoa cũng không chống đỡ được nữa, cả người lụi lơ trên đất.

Vương Tiểu Thiến thấy Vương Đào Hoa như vậy, đầu tiên là sững người, sau đó vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Đào Hoa, là cô sao? Vậy mà thật sự là cô sao?”

Vương Tiểu Thiến sốc khi một Đào Hoa lương thiện lại thật sự là kẻ ăn trộm, tức giận khi nàng ta và Vương Đào Hoa đều là người của thôn Vương Gia, lại có quan hệ tốt với Vương Đào Hoa, nàng ta có phải cũng bị liên lụy không?

Tuy nàng ta và Đào Hoa có quan hệ tốt, nhưng cũng không muốn bị liên lụy trong chuyện mà Đào Hoa gây ra.

Vương Đào Hoa không lên tiếng, nàng ta cũng không biết phải nói gì nữa.

Thấy vậy, Triệu bà mới có hơi căng thẳng nhìn sang Lưu Ly đang uống trà: “Phu nhân, nô tỳ không làm nhục sứ mệnh.”

Lưu Ly để ly trà xuống, ngẩng đầu nhìn sang Triệu bà.

Tuy thời gian ba ngày, Triệu bà không thể bắt được hết người tay chân không sạch sẽ.

Nhưng dựa theo công cụ gây án và cây ngải cứu trong nhà xí thì có thể khóa chặt Vương Đào Hoa, còn ‘giả vờ tin nàng ta’ rồi moi ra tội của Vương Đào Hoa, ngược lại cũng không tệ.

Một điểm duy nhất là cách làm này của bà ta nếu gặp phải người có tố chất tâm lý mạnh một chút, e là vô dụng, ngược lại còn có thể đánh rắn động cỏ.

Nhưng nếu bà ta cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, vậy cô đương nhiên sẽ không nói gì nữa, vì vậy Lưu Ly gật đầu, ra hiệu chắc chắn.

Triệu bà thấy vậy, lúc này mới thở phào.

Đừng thấy ngoài mặt bà ta điềm tĩnh, thật ra sau lưng bà ta đã bắt đầu toát mồ hôi.

Bởi vì bà ta quá hiểu rõ cách làm hôm nay của mình thật ra đều dựa vào suy đoán, căn bản không tìm được chứng cứ, nếu không cẩn thận, bà ta có thể sẽ mất đi cơ hội mà phu nhân cho.

Triệu bà lùi sang một bên, Lưu Ly nhìn Vương Đào Hoa.

Cũng không kêu những người khác lùi xuống trước, chỉ từ từ mở miệng: “Vương Đào Hoa, đồ cô trộm quý giá, dù ta muốn tha thứ cho cô cũng không thể, đợi người trong nha môn tới đi.”

Vương Đào Hoa vừa nghe thấy mình sắp bị người trong nha môn mang đi thì lập tức hoảng, lập tức dập đầu cầu xin Lưu Ly: “Bà chủ tha mạng, ta cũng không dám nữa, bà chủ tha cho ta đi, ta cũng là bị ép, nếu ta không làm, mẹ ta sẽ đánh chết ta.”

Vương Đào Hoa vừa cầu xin vừa khóc lóc dàn dụa.

Những người khác nhìn cũng có chút không nhẫn tâm, dù sao nữ nhân đi vào trong ngục, sẽ xảy ra chuyện gì thì không nói rõ được, muốn tìm nhà phu quân cũng gần như không thể.

Vì vậy, có người cầu xin cho Vương Đào Hoa.

Chỉ có điều Lưu Ly lại chỉ lạnh nhạt đáp lại, không nhìn những người đó, chỉ nhìn Vương Đào Hoa: “Cô nói cô bị ép?”

Vương Đào Hoa liên tục gật đầu: “Phu nhân, thật đấy, mẹ ta bà ấy là mẹ kế của ta, bà ấy muốn đưa đệ đệ của ta tới lớp học để đọc sách, nhưng trong nhà thật sự quá nghèo, bà ấy kêu ta trộm đồ đi bán, nếu ta không nghe theo thì bà ấy thật sự sẽ đánh chết ta.”

Người của thôn Vương Gia không chỉ có một mình Vương Đào Hoa, lập tức có người làm chứng, Vương Đào Hoa quả thật có một người mẹ kế độc ác.

Nếu Lưu Ly không biết gì cả, có lẽ sẽ tin như vậy.

Lưu Ly nhếch môi: “Cô làm những chuyện này lẽ nào không phải vì người kêu cô làm chuyện này không những hứa cho cô tiền, còn nói với cô sau khi xong việc thì để cô lên thị trấn làm bình thê của thiếu gia Chu gia hay sao?”

Vương Đào Hoa chợt sững người, hoàn toàn không ngờ Lưu Ly lại biết cả chuyện này.

“Dùng đồ của ta lấy lòng Chu gia, còn vọng tưởng đổi lấy cho mình một hôn duyên tốt, cô thật sự vô tội ư?” Lưu Ly hỏi.

Những chuyện này người Cố Tại Ngôn phái đi chỉ tốn một ngày thì tra được.

Điều cô không ngờ là chuyện này cũng lại có liên quan tới Lưu Tiểu Cúc.

Người sai khiến Vương Đào Hoa làm chuyện này chính là Lưu Tiểu Cúc.

Đồ mà Vương Đào Hoa lấy đi bán ở trong tiệm son phấn của Chu gia, Lưu Tiểu Cúc vì là người đưa ra chủ ý, có ăn hoa hồng đối với những món hàng đó.

Mà vì có qua lại với Chu gia của tỉnh thành, cho nên Lưu Tiểu Cúc muốn thiếu gia của Chu gia lấy Vương Đào Hoa làm bình thê cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.

Vương Đào Hoa tham phú quý, cũng đã đồng ý với Lưu Tiểu Cúc.

Trong chuyện này điều khiến Lưu Ly kinh ngạc nhất là từ trước khi xưởng của cô tuyển người bên ngoài, Lưu Tiểu Cúc đã mua chuộc Vương Đào Hoa rồi.

Lưu Tiểu Cúc bày bố như vậy rõ ràng là nhằm vào cô từ sớm, mà cô lại mãi sau mới phát giác.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT