Lọc Truyện

Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Lê Đạt nghe vậy, có hơi khó khăn nhìn con gái đang nằm bò trên đất ở cách đó không xa, trong mắt có sự đau lòng.

Chỉ có một đứa con gái như này, con gái rơi vào kết cục như ngày hôm nay, hắn không thể không đau lòng.

Nhưng chuyện này tóm lại vẫn là con gái của hắn sai.

Lần trước phu nhân đã từng cho một cơ hội, lần này hắn đâu còn mặt mũi bảo phu nhân cho thêm một cơ hội nữa?

Lê Đạt biết, con gái ở trước mặt phu nhân không còn cơ hội nữa.

Mà Tiêu nương tử vừa nghe thấy Lưu Ly để cho Lê Đạt nói ra cách xử lý con gái, trong lòng đã thở phào, chỉ cho rằng đây là cơ hội xoay chuyển của con gái.

Bèn nhìn sang Lê Đạt, nói: “Phu quân, chúng ta chỉ có một đứa con gái là Tiểu Anh.”

Ánh mắt đó, không nói cũng hiểu, chính là kêu Lê Đạt giúp cầu xin, từ đó xử lý nhẹ Lê Anh.

Tiêu nương tử lúc này không phân rõ phải trái đúng sai, Lưu Ly không cảm thấy có gì cả, dù sao Lê Anh là con gái của bà ta, nhưng ánh mắt Lưu Ly nhìn Tiêu nương tử cũng đã lạnh đi vài phần.

Lê Đạt không có quan tâm tới Tiêu nương tử, mà dập dầu với Lưu Ly: “Nô tài chỉ có một đứa con gái này, nô tài biết nó sai lại càng sai, không thể tha thứ, chỉ cầu xin phu nhân có thể tha cho nó một con đường sống, nô tài cảm kích không thôi, sẽ dùng cả đời để tận tâm tận lực với phu nhân, dùng cách này báo đáp phu nhân.”

Lưu Ly: “Vậy nếu ta bán con gái của ông đi, ông có gì nói không?”

Lê Đạt không hề do dự: “Nô tài không có gì để nói, có thể sống đã là tạo hóa của nó rồi.”

Con gái bị bán đi, tuy hắn không nỡ, nhưng cũng hết cách.

Điều may mắn duy nhất là phu nhân là người tốt, sẽ không bán con gái vào nơi bẩn thỉu đó.

Chỉ là lời này của Lê Đạt mới dứt, Tiêu nương tử ở một bên lập tức cầu xin: “Phu nhân có thể đừng bán con gái của ta không?”

Lê Đạt thấy thê tử nhà mình như vậy, có chút tức giận bà ta không nhìn rõ tình hình, bèn lên tiếng nhắc nhở: “Đại Nữu không được, phu nhân đã nhân từ rồi.”

Nhưng Tiêu Đại Nữu không nghe khuyên can, bà ta biết Lưu Ly đã coi như nhân từ rồi, nhưng bà ta chỉ có một đứa con gái, bà ta sao có thể chơ mắt nhìn con gái nhà mình rời xa mình chứ?

Điều này cũng không khác gì lấy mạng của bà ta.

“Phu nhân, cầu xin cô, đừng bán Tiểu Anh của nhà ta.” Tiêu Đại Nữu khóc lóc, trông rất đáng thương.

“Mẹ...” Lê Anh từ dưới đất mất sức bò dậy, bởi vì nội tạng bị thương, Lê Anh còn ho ra mấy ngụm mấy, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Tiêu Đại Nữu thấy con gái như này thì lập tức bò tới, ôm Lê Anh vào lòng, trong miệng còn lẩm bẩm “con gái đáng thương của mẹ”.

Đừng nói là Lưu Ly, dù là Khương lão thái nhìn cũng cảm thấy một màn này rất gay mắt, không nhịn được mà nói móc: “Con gái của cô đáng thương, phu nhân không đáng thương sao? Phu nhân tốt bụng đối đãi với các người, các người lại muốn cướp phu quân của phu nhân, chưa từng thấy ai vong ân phụ nghĩa như các người.”

Nếu Khương lão thái không có tố chất thì lúc này đã nhổ nước bọt vào đôi mẹ con đó rồi.

Cánh tay ôm Lê Anh của Tiêu Đại Nữu chợt cứng đờ, giọng nói khựng lại, sau đó tiếp tục khóc.

Lúc này Lê Anh đã dừng ho, trong đôi mắt nhìn sang Lưu Ly vẫn mang theo sự không cam tâm, lại nói với Tiêu Đại Nữu: “Mẹ, chúng ta không cầu xin cô ta... không cầu xin.”

Nỗi nhục ngày hôm nay, nàng ta nhớ rồi.

Sớm muộn gì sẽ có một ngày nàng ta khiến Lưu Ly phải ngước nhìn mình.

Bị bán đi thì sao chứ? Chỉ cần nàng ta muốn, nàng ta vẫn có thể trở thành chủ nhân.

Đối với kết cục của mình, Lê Anh không hề lo lắng, thậm chí tới lúc này, Lê Anh vẫn mơ làm người bề trên.

Ánh mắt của Lê Anh Lưu Ly nhìn thấy, cũng nhìn hiểu rồi, nhưng không để tâm.

Nếu Lê Anh có năng lực có thể đứng ở vị trí cao hơn, cô còn phải kính nàng ta là một nữ tử có năng lực.

Tiêu Đại Nữu nghe thấy lời nói của con gái mình, biết mình có cầu xin nữa cũng vô dụng thì có chút quật cường nhìn sang Lưu Ly: “Nếu phu nhân muốn bán Tiểu Anh, thì bán luôn ta đi.”

Khương lão thái tức tới trợn ngược mắt.

Còn cho rằng Tiêu Đại Nữu là một người thật thà, không ngờ lại là kẻ làm người khác tức chết mà không cần đền mạng, kẻ không biết tốt xấu như này, hù dọa ai chứ?

Nhưng thấy Lưu Ly cũng không nói gì, Khương lão thái cũng biết tốt xấu, không lên tiếng.

Tống Ân Ân lại chêm một câu: “Cái thứ không biết tốt xấu như này, giữ lại cũng vô dụng, bán thì bán thôi.”

Lưu Ly nhìn sang Lê Đạt: “Ông nói như nào?”

Lê Đạt giờ phút này cả người giống như già đi mười mấy tuổi, dường như đã thất vọng, có hơi lực bất tòng tâm nói: “Nghe theo phu nhân xử lý.”

Có vợ con như này, hắn thật sự hết cách.

Lưu Ly gật đầu: “Nếu đã như vậy...”

Lưu Ly khựng lại, giọng nói kéo dài, ngay cả Ngộ Chân nhắm mắt ngồi thiền cũng mở mắt nhìn sang bên này, chỉ là ánh mắt đó rất bình tĩnh.

Lê Đạt rất lo lắng, có thể nhìn ra từ hai nắm đấm siết chặt của hắn.

Còn cặp mẹ con kia, bọn họ hiện nay ôm lấy nhau, mặt mày không sợ hãi, giống như Lưu Ly mới là người xấu làm nhiều chuyện ác.

“Lê Đạt, vợ con của ông ta bỏ ra 10 lượng bạc ra mua, nếu bọn họ không muốn ở lại, vậy ta cũng không giữ, nếu ông muốn làm việc cho ta, vậy thì ta bán khế ước bán thân của bọn họ cho ông, coi như ông nợ ta 10 lượng bạc đi.”

Lưu Ly nói ra quyết định của mình.

Lê Đạt nhìn rõ hình tình, biết tốt xấu, tuy trước đó nói để mặc cô xử lý nhưng cũng không vì bản thân mà thật sự bỏ mặc con gái, mà cầu xin cô giữ lại một con đường sống cho con gái của hắn, dù cái giá là bán con gái của hắn đi, hắn cũng không nói gì, người như này là một người có tình nghĩa.

Nhân tài có tình nghĩa, biết tốt xấu, nhìn rõ tình hình, lại say mê với nông nghiệp, cô giữ lại cũng được.

Còn về việc bán khế ước bán thân của vợ con hắn cho chính hắn, đây cũng là một loại ơn.

Sử dụng cả ân huệ và uy nghiêm với người ta mới có thể khiến người ta hiểu hơn về sự biết ơn.

Quả nhiên, vừa nghe thấy Lưu Ly xử lý như này, mặt mày Lê Đạt rất vui mừng.

Tuy hắn nói để mặc Lưu Ly xử lý, nhưng nếu con gái thật sự bị bán ra ngoài, trong lòng hắn thật ra cũng không sống tốt được.

Hiện nay như này, chỉ khiến hắn nợ phu nhân 10 lượng bạc, như vậy thật sự là ân tình lớn nhất rồi.

Lê Đạt cảm kích không thôi, dập đầu mãi với Lưu Ly.

Lưu Ly bảo hắn đứng lên, chỉ nói: “Sau này nghiêm túc làm việc, đợi ông tích đủ tiền, đương nhiên cũng có thể chuộc thân cho mình.”

Khế ước bán đợ là như vậy.

Thấy Lê Đạt còn muốn cảm ơn, Lưu Ly cũng kệ, không có cản, chỉ nói: “Ông trước tiên đưa bọn họ đi thu dọn đồ đạc, ta hy vọng khi ta trở về không phải nhìn thấy bọn họ nữa.”

Nói xong, Lưu Ly đi ra ngoài.

Sự việc đã giải quyết, bây giờ cô không có việc gì để làm, dứt khoát đi tìm ba cha con.

Tống Ân Ân nói ba người đi lên núi, vậy tất nhiên là tới sơn cốc.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT