Lọc Truyện

Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Lưu Ly vừa quay đầu, quả nhiên thấy Cố Tại Ngôn đã tới gần cô.

Lưu Ly lập tức sửng sốt, vội vàng dùng hai tay che chắn ở trước ngực: “Chàng làm gì?”

Cô thật sự mệt rồi!

Cố Tại Ngôn lại không quan tâm vẻ mặt của Lưu Ly, từ từ tới gần, trên mặt còn nở nụ cười tà mị.

Nụ cười tà mị, góc nghiêng đẹp trai, cộng thêm hơi sương lượn lờ, cho dù trên mặt còn có vết sẹo ngăn chặn, cũng không ảnh hưởng tới vẻ mặt lúc này của Cố Tại Ngôn.

Đặc biệt là cả người cơ bắp vừa rắn chắc vừa đẹp đó, cộng thêm nước giọt óng ánh, khiến Cố Tại Ngôn nhìn trông vô cùng dụ người.

Lưu Ly vô thức nuốt nước bọt, đợi nuốt xong nước bọt, Lưu Ly mới ý thức được mình đang làm gì, lập tức có hơi nghẹn lời.

Mà Cố Tại Ngôn lúc này dừng ở trước mặt cô, mặt của hắn và mặt của cô chỉ cách nhau nửa bàn tay, hô hấp của Cố Tại Ngôn cũng thổi vào tai của cô.

“Nàng cho rằng ta muốn làm gì?” Cố Tại Ngôn hỏi, giọng nói cực kỳ dụ dỗ.

Lưu Ly: “Ta...”

Muốn lên tiếng thì thấy tay của Cố Tại Ngôn vòng qua đầu của cô...

Lưu Ly nhắm chặt mặt lại.

Thật sự là có trốn cô cũng không thoát được Cố Tại Ngôn, cũng chỉ có thể nhắm mắt.

Sau đó, Lưu Ly cảm nhận được bên tai có tiếng gió, sau đó là tiếng cười của Cố Tại Ngôn.

Lưu Ly cảm thấy không đúng, mở mắt ra, bèn thấy trong tay Cố Tại Ngôn cầm quần áo của hắn, rất là ngợi đòn mà nói: “Ta chỉ là lấy quần áo của mình mà thôi.”

Lưu Ly: “...” Thì ra là cô tự mình đa tình?

Lưu Ly vừa buồn bực vừa thẹn thùng trừng mắt với Cố Tại Ngôn, sau đó cô dứt khoát quay người đi, không đếm xỉa tới Cố Tại Ngôn.

“Khoan đã.”

Cố Tại Ngôn cũng sợ thật sự chọc giận Lưu Ly, bèn dừng kịp thời, để lại câu này thì Cố Tại Ngôn đã đi ra ngoài.

Trong suối nước nóng, nhìn làn da có hơi nhăn, Lưu Ly có hơi buồn bực.

Như vậy rất không có cảm giác an toàn, giờ mà có người tới, cô chẳng phải sẽ rất mất mặt hay sao?

Đang nghĩ thì cửa truyền tới âm thanh.

Lưu Ly vô thức trốn vào trong nước: “Để quần áo ở đây.”

Là giọng của Cố Tại Ngôn, sau đó Cố Tại Ngôn đi ra ngoài.

Lưu Ly thở phào, nhìn thấy quần áo khô ở trên bờ, Lưu Ly lập tức lên bờ.

Đợi khi Lưu Ly ra khỏi căn nhà gỗ nhỏ thì thấy Cố Tại Ngôn đợi ở bên cạnh căn nhà gỗ, Lưu Ly không khỏi nghi hoặc: “Sao ở đây có quần áo của ta?”

Cố Tại Ngôn cười như không cười nhìn Lưu Ly: “Ta cho người đi lấy.”

Lưu Ly tỏ ý đã hiểu, nhưng sau đó Lưu Ly cảm giác không đúng.

Cố Tại Ngôn vừa đi ra không lâu thì cầm quần áo đi vào, vậy có phải chứng tỏ Cố Tại Ngôn thật ra đã dặn dò người đi lấy quần áo từ trước rồi không?

Vậy nên bọn họ làm gì ở trong suối nước nóng có phải cũng biết hết không?

Nghĩ tới đây, Lưu Ly chỉ cảm thấy trên mặt nóng bừng, trừng mắt với Cố Tại Ngôn rồi đi tìm Bình Bình và Yên Yên.

Cố Tại Ngôn bị lườm: “...” Khá đột ngột, cũng không biết mình tại sao lại bị lườm.

Cuối cùng Cố Tại Ngôn quy lại là mình thật sự làm Lưu Ly mệt quá mới như vậy thì đuổi theo Lưu Ly, không nói không rằng bế ngang người Lưu Ly.

Lưu Ly: “Chàng làm cái gì?”

Vào lúc này, hai đứa trẻ vừa hay chạy tới, đằng sau còn có Bạch Nhạc.

Lưu Ly: “...” Bị đụng phải một cảnh này, có chút mất mặt.

Giãy dụa không được, không giãy dụa cũng không được, cuối cùng Lưu Ly quyết định từ bỏ giãy dụa, vui đầu vào trong lòng Cố Tại Ngôn.

Yên Yên: “Cha, mẹ sao rồi? Có phải bị bệnh rồi không?”

Bình Bình cũng nhìn Cố Tại Ngôn với vẻ mặt hỏi han.

Cố Tại Ngôn mặt không đỏ thở không gấp nói: “Mẹ của các con mệt không đi được, cha bế mẹ trở về, các con đi với Bạch Nhạc là được.”

Lưu Ly càng vùi đầu chặt vào trong, cô cứ cảm thấy Cố Tại Ngôn có thể đang giăng bẫy, nhưng cô không có chứng cứ.

Bình Bình Yên Yên vừa nghe thấy mẹ mệt, đương nhiên không nghĩ nhiều, trực tiếp để Cố Tại Ngôn đưa mẹ mình đi nghỉ ngơi trước.

Hai đứa trẻ cái gì cũng không hiểu, nhưng vành vai của Bạch Nhạc lại hơi đỏ, đương nhiên Lưu Ly vùi đầu trong lòng Cố Tại Ngôn là không nhìn thấy.

Nếu nhìn thấy vành vai của Bạch Nhạc luôn rất điềm tĩnh cũng đỏ bừng, cô chắc chắn sẽ cực kỳ xấu hổ.

...

Thời gian đón tết trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt đã tới tết nguyên tiêu.

Cố Tại Ngôn sau tết nguyên tiêu phải rời đi, vậy nên muốn dẫn Lưu Ly và bọn trẻ đi chơi trong huyện.

Vốn Cố Tại Ngôn chuẩn bị đưa Lưu Ly tới tỉnh thành, nhưng tỉnh thành quá xa, tốn thời gian đi đường, Lưu Ly đã đưa ra đề nghị này.

Sáng sớm hôm tết nguyên tiêu, Lưu Ly cho người trong nhà nghỉ lễ.

Còn nhà xưởng thì Lưu Ly đã cho người thông báo ngày tết nguyên tiêu không cần đi làm từ trước đó, cho nên Triệu bà cũng rảnh.

Nhân lần nghỉ lễ này, Triệu bà chuẩn bị dẫn cháu trai Tôn Văn Thành lên trấn để cả nhà toàn viên, cho nên mới sáng ra cũng có tinh thần sảng khoái.

Trong nhà Khương lão thái chỉ có bà ta và cháu trai, hai bà cháu luôn ở với nhau, ngược lại cũng không cần đi đoàn viên với ai cả.

Nhưng Khương lão thái cảm thấy cháu trai và một bà già như bà ta đón tết nguyên tiêu thì thật sự quá nhàm chán, vì vậy xin Lưu Ly, hỏi Lưu Ly có thể dẫn Hỷ Bảo cùng đi nhìn cảnh vật xung quanh không, xem hoa đăng trong huyện.

Từ sau khi Hỷ Bảo tới Cố trạch thì khá trầm mặc, cũng khá cố gắng.

Bình Bình dạy cậu bé học chữ, cậu bé nghiêm túc học, khi Bình Bình luyện võ, Hỷ Bảo cũng không lười, cùng nhau đứng tấn, người trông cũng rắn rỏi hơn.

Có lẽ vì biết thân phận và trách chức sau này của mình, cho nên tuy Hỷ Bảo không tới 7 tuổi, nhưng nhìn trông trầm ổn hơn trước rất nhiều, khiến người khác không thể coi cậu bé thành một đứa trẻ chỉ 7 tuổi.

Cho dù như vậy, Hỷ Bảo vừa nghe thấy nãi nãi của mình xin phu nhân có thể mang cậu bé đi chơi cùng không, hai mắt của Hỷ Bảo đã sáng lên.

Thấy như vậy, Lưu Ly cũng thật sự không nhẫn tâm từ chối, huống chi chỉ là một đứa trẻ nên cũng gật đầu đồng ý.

Còn Tống Ân Ân, vốn cũng muốn đi cùng, nhưng vừa nghe thấy Ngộ Chân không đi, tuy Tống Ân Ân còn có hơi tiếc, nhưng vẫn rất kiên định ở lại cùng với Ngộ Chân.

Mà những người khác, ví dụ như Vệ Chính thì không có ý muốn ra ngoài.

Vì vậy, đợi xe ngựa chuẩn bị xong, do Tại Lâm đánh xe ngựa, trong xe ngựa ngoài có Lưu Ly, Bạch Nhạc và Bình Bình Yên Yên Hỷ Bảo ra thì có thêm Triệu nương tử và Tôn Văn Thành thuận đường đi lên trấn.

Còn Cố Tại Ngôn và Ám Ngũ thì cưỡi ngựa ở phía trước.

Xe ngựa rất nhanh đã tới trấn, để bà cháu Triệu bà xuống xe thì xe ngựa tiếp tục đi về phía huyện thành.

Khi đến huyện thành, tuy nói chưa tới buổi trưa, nhưng trong huyện thành đã có không ít người, rất náo nhiều, so với lần họp chợ của năm trước cũng tương đương.

Mà những điều này đều là vì hội đèn buổi tối.

Nghe nói mỗi năm huyện thành đều sẽ tổ chức một hội hoa đăng lớn, sẽ thu hút không ít nam thanh nữ tú tài tử giai nhân tới tham gia, rất náo nhiệt.

Cũng vì đông người, tốc độ đi của xe ngựa rất chậm.

Yên Yên dứt khoát vén rèm cửa ra nhìn bên ngoài, cô bé rất phấn khích.

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT