Tô Tử Mạch cảm thấy có người ở sau lưng nên quay đầu lại nhìn, kết quả thì thấy ánh mắt quan tâm của Dạ Ly Thần.
“Hừ, nàng quên những gì ta nói rồi, thật là không làm người khác bớt lo.”
Tuy ngoài miệng thì Dạ Ly Thần trách móc nhưng hắn vẫn đặt Tô Tử Mạch xuống một cách nhẹ nhàng, Tô Tử Mạch thấy vậy thì chợt cảm thấy mất mặt.
Mỗi lần nàng chật vật nhất đều bị Dạ Ly Thần bắt gặp, tuy những lúc như thế này thì Dạ Ly Thần cũng cứu nàng, nhưng chuyện này mất mặt quá rồi.
Khi Tô Tử Mạch đang nghĩ trả lời Dạ Ly Thần thế nào thì một giọng nói tức giận vang lên: “Thật vô lý! Lúc đầu thấy hai ngươi là nữ nhân nên ta còn muốn để các ngươi được chết thoải mái một chút, xem ra là ta quá nhân từ.”
Tô Tử Mạch ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy vẻ mặt của nam nhân kia bị nàng làm bị thương trở nên hung dữ, ánh mắt cũng lộ ra sát khí nồng nặc.
Tô Tử Mạch đang muốn mở miệng, Dạ Ly Thần đã quát nam nhân kia: “Hừ! Ở trước mặt bản tôn mà cũng dám láo xược như vậy, để bản tôn nhìn xem ngươi có bao nhiêu cân lượng?
Vừa rồi nam nhân kia cũng nhìn thấy Dạ Ly Thần cứu Tô Tử Mạch, nhưng hắn ta không để ý Dạ Ly Thần, dù sao hắn ta là linh thánh cửu giai, chỉ cách linh vương một đoạn nhỏ.
Nhưng khi Dạ Ly Thần mở miệng, nam nhân kia mới cảm nhận được một áp lực cực lớn kéo về phía mình.
Vẻ mặt của nam nhân kia trở nên đỏ bừng trong nháy mắt, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ nhìn về phía Dạ Ly Thần.
Phải biết rằng Dạ Ly Thần còn chưa ra tay, hắn chỉ phóng ra khí thế của bản thân cũng đã áp chế được nam nhân kia, điều này cho thấy tu vi của Dạ Ly Thần cao hơn hắn ta nhiều.
Dưới áp lực đè nặng này, cuối cùng nam nhân kia cũng không chịu được mà gục xuống.
“Tử Mạch muội muội, nam nhân đẹp trai này là ai? Anh hùng cứu mỹ nhân vào thời khắc quan trọng, hơn nữa tu vi còn mạnh như vậy, đẹp trai quá đi mất!”
Nhìn thấy vẻ mặt say mê nhìn Dạ Ly Thần của Phượng Dao, trong lòng Tô Tử Mạch vừa vui mừng vừa khó chịu, nàng tự tay cản trở tầm mắt của Phượng Dao, nói: “Phượng Dao tỷ tỷ, tỷ đừng xem, người này khá tự luyến, không tốt như tỷ nói đâu!”
Lúc Tô Tử Mạch nói chuyện với Phượng Dao, Dạ Ly Thần quát nam nhân đang quỳ trên mặt đất: “Bản tôn còn tưởng rằng ngươi lợi hại, không ngờ một linh thánh nho nhỏ cũng dám làm càn như vậy, còn không mau xin lỗi!”
“Đúng, đúng… xin lỗi, tiểu nhân có mắt như mù, xin tiền bối tha cho tiểu nhân một mạng!”
Sau khi biết thực lực của Dạ Ly Thần, nam nhân kia lập tức dập đầu xin Dạ Ly Thần tha thứ mà không cần nghĩ ngợi gì.
Dạ Ly Thần thấy vậy thì lắc đầu nói: “Bản tôn không bảo ngươi xin lỗi bản tôn, ngươi nên xin lỗi nàng ấy!”
Nói rồi, Dạ Ly Thần chỉ vào Tô Tử Mạch, nam nhân kia vội vàng dập đầu về phía Tô Tử Mạch, nói: “Xin lỗi Tô tiểu thư, tiểu nhân sai rồi, cầu xin ngài rộng lượng tha tiểu nhân một…”
Nam nhân kia còn chưa nói hết lời thì đã ngã trên mặt đất, nhìn dáng vẻ thì thấy không còn khí tức, không cần nghĩ cũng biết là kiệt tác của Dạ Ly Thần.
Thấy vậy, Tô Tử Mạch không khỏi nhíu mày nói: “Sao ngài lại giết hắn ta?”
“Nàng không giết còn giữ hắn ta lại làm gì? Hơn nữa ta cũng đã để hắn ta xin lỗi nàng rồi!”
Nhìn thấy Dạ Ly Thần bá đạo như vậy, Tô Tử Mạch không khỏi cảm thấy khó chịu. Nàng không quan tâm tên sát thủ này sống chết ra sao, hơn nữa nàng cũng biết người đứng sau lưng hắn ta là ai, nhưng nàng không thích Dạ Ly Thần cứ làm theo ý mình mà không hề hỏi nàng.
Nghĩ vậy, Tô Tử Mạch hất tay một cái, nói: “Được rồi, mọi chuyện đã giải quyết xong hết rồi, nếu không có chuyện gì thì ngài có thể đi!”
Tô Tử Mạch càng nghĩ càng giận, rõ ràng Dạ Ly Thần cứu nàng là chuyện tốt, nhưng hắn luôn có vô số cách làm nàng tức giận, biến chuyện tốt thành chuyện xấu.
Dường như Dạ Ly Thần còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, hắn nhướng mày nói: “Tô Tử Mạch, thái độ của nàng là gì đấy? Ta vừa cứu nàng một mạng, nàng không cám ơn thì thôi, lại còn đuổi ta đi!”
Phượng Dao nhận ra bầu không khí giữa Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần không ổn, nàng ấy vội vã giảng hòa: “Ca ca đẹp trai này, cám ơn ngươi đã cứu ta cùng Tử Mạch. Gặp phải những chuyện này, Tử Mạch muội muội khó chịu trong lòng cũng là điều bình thường, ngươi đừng để bụng!”
“Phượng Dao tỷ đừng nói nhảm với hắn ta, chúng ta đi thôi!”
Tô Tử Mạch lười nói nhảm với Dạ Ly Thần, nàng kéo Phượng Dao chuẩn bị đi.
Thấy vậy, Dạ Ly Thần bước nhanh đến phía trước cản đường Tô Tử Mạch, Tô Tử Mạch ngẩng đầu trừng mắt nhìn Dạ Ly Thần một cái, lạnh lùng nói: “Chó khôn không cản đường! Mau tránh ra!”
“Tô Tử Mạch, nàng phát điên gì đấy? Nếu nàng đã không phân biệt tốt xấu như vậy thì sau này ta cũng không xen vào việc của người khác nữa, hy vọng nàng đừng hối hận!”
Nói rồi, Dạ Ly Thần xoay người rời đi, Tô Tử Mạch càng tức giận, sao người này lại không biết nói lời ngon tiếng ngọt để dỗ nàng chứ?
Mọi chuyện đã đi đến bước này, Tô Tử Mạch cũng không thể chịu thua, nàng kéo tay Phượng Dao nhanh chóng rời đi.
“Tử Mạch muội muội, ca ca đẹp trai vừa rồi là ai vậy? Đang yên đang lành, muội giận hắn ta làm gì?”
Trước câu hỏi của Phượng Dao, Tô Tử Mạch tức giận nói: “Muội không biết hắn ta, muội không giận cái tên theo chủ nghĩa đại nam tử cuồng tự luyến như hắn đâu.”
Nhìn thấy Tô Tử Mạch miệng nói một đường nhưng tâm nghĩ một nẻo như vậy, Phượng Dao không khỏi lắc đầu cười nói: “Tử Mạch muội muội đừng xem tỷ thành kẻ ngốc được không? Dù có là người mù cũng có thể nhìn thấy bây giờ muội đang rất tức giận. Nhưng mà ca ca đẹp trai đã cứu chúng ta, muội cứ đối xử với hắn ta như vậy làm tỷ cảm thấy không ổn.”
“Có gì không ổn chứ? Tỷ không nghe được lời của hắn ta sao? Sau này hắn ta cũng sẽ không xen vào chuyện của người khác nữa, vậy cũng tốt, muội không muốn nhìn thấy hắn ta nữa.”
Vừa nghĩ đến lời nói vừa rồi của Dạ Ly Thần, Tô Tử Mạch vừa cảm thấy tức giận vừa đau khổ, nhưng Tô Tử Mạch cũng không biết tại sao mình lại có cảm giác này.
Lúc này, đột nhiên Phượng Dao quay đầu ra đằng sau nhìn thoáng qua, nói: “Không đúng rồi Tử Mạch muội muội, ca ca đẹp trai kia còn đi theo chúng ta kìa!”
Nghe Phượng Dao nói vậy, Tô Tử Mạch vội vàng nhìn lại, quả nhiên Dạ Ly Thần đang cách bọn họ không xa.
Nhìn thấy Tô Tử Mạch đi về phía mình, Dạ Ly Thần vội vã dừng bước, hết nhìn đông lại nhìn tây, giả vờ đang ngắm phong cảnh, kỹ xảo vụng về làm người khác không nhịn được mà muốn cười.
Thấy vậy, Tô Tử Mạch đi tới chỗ của Dạ Ly Thần, sau đó mở miệng nói: “Ngài còn đi theo chúng tôi làm gì? Không phải ngài nói sau này không xen vào chuyện của người khác sao?”
Dạ Ly Thần nghe vậy thì lạnh lùng nói: “Tô Tử Mạch, nàng suy nghĩ nhiều quá rồi! Không lẽ chỉ có nàng mới có thể đi con đường này sao? Nàng đi được, lẽ nào ta thì không?”
Nghe vậy, Tô Tử Mạch chợt phát cáu, nặng nề nói: “Được! Vậy ngài cứ theo đi, để ta xem ngài có thể đi theo đến khi nào!”