Hoa văn này chính là ký hiệu của hoàng thất nước Chu Tước, chỉ người trong hoàng thất nước Chu Tước mới có tư cách sử dụng hoa văn này, nếu như người bình thường dùng hoa văn này thì chính là tội chết.
Bởi vậy có thể thấy được hắc y nhân ám sát mình chính là người trong hoàng thất nước Chu Tước. Sau khi biết được điều này, nét mặt Tô Tử Mạch thoáng cái trở nên ngưng trọng.
Lần này nàng đến nước Chu Tước, mục đích quan trọng nhất chính là để tìm ra hung thủ năm đó đã hại chết cha mẹ, mà kẻ đứng sau màn đã xác định chính là người của hoàng thất nước Chu Tước.
Hiện tại hoàng thất nước Chu Tước lại phái người tới giết mình trước, chẳng lẽ kẻ đứng sau màn đó đã biết mục đích mình đến nước Chu Tước lần này, cho nên muốn ra tay giết mình trước.
Nghĩ đến khả năng này, vẻ mặt Tô Tử Mạch cũng trở nên ngưng trọng hơn. Dù sao nơi này cũng là lãnh thổ nước Chu Tước, Tô Tử Mạch đang hành động trên địa bàn của người khác.
Nếu như là lúc bình thường, cho dù như vậy thì Tô Tử Mạch cũng không thấy đáng sợ gì, nhưng hiện tại Tô Tử Mạch lại sắp đến ngày sinh, thật sự không thể chấp nhận một xíu sơ xuất nào xảy ra vào thời điểm này.
Tô Tử Mạch suy nghĩ trong giây lát, cuối cùng quyết định. Trước khi thai nhi trong bụng mình thuận lợi sinh ra, nàng tạm thời không làm được những chuyện khác.
Hiện tại nàng cũng không có thời gian và tinh lực để quay về nước Thủy Vân, chỉ có thể ở lại nước Chu Tước, tìm một nơi an toàn để sinh đẻ, đợi sau khi đứa nhỏ được sinh ra rồi lại tính bước tiếp theo.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng đã có một bà lão rời khỏi khách điếm. Bà lão này trông mặt mũi nhăn nheo, nhưng thân hình lại có chút mập mạp, nhìn kỹ sẽ phát hiện ngũ quan của bà lão này và Tô Tử Mạch lại có phần giống nhau.
Bà lão này chính là do Tô Tử Mạch cải trang thành. Sau khi trải qua chuyện thích khách đêm hôm qua, Tô Tử Mạch biết hành tung của mình đã bị lộ, nói không chừng bây giờ có người đang ở gần khách điếm giám sát mình.
Dưới tình huống này, Tô Tử Mạch đương nhiên không thể xuất hiện với khuôn mặt thật, nếu không thì cho dù có đổi một nơi dừng chân khác, thì không bao lâu sau khẳng định sẽ còn có sát thủ khác theo đến.
Sau khi rời khỏi khách điếm, Tô Tử Mạch thậm chí còn không dám tiếp tục ở lại trong thành, nói không chừng trong thành này cũng đã giăng đầy tầm nhìn của hoàng thất nước Chu Tước. Tô Tử Mạch nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là ngoài thành an toàn hơn chút.
Khi sắc trời sáng tỏ, Tô Tử Mạch đã đến một khu rừng rậm ở ngoài thành. Nhìn thấy một mảnh đất trống ở giữa khu rừng thì Tô Tử Mạch lập tức có một ý nghĩ.
Hoàn cảnh ở đây đẹp và thanh tịnh, ít người tới, nếu như xây một căn nhà gỗ ở đây, thì đủ để nàng sống đến sau khi sinh đẻ.
Tuy đã có kế hoạch rồi, nhưng Tô Tử Mạch lại gặp một nan đề mới. Tình trạng hiện giờ của nàng căn bản là không thích hợp để làm một việc thể lực như xây nhà này, phải tìm một người giúp đỡ mới được.
Tô Tử Mạch đang định vào thành tìm một ** li làm việc thay mình, ai ngờ không đi được mấy bước thì nhìn thấy có một thiếu niên ngã ở bên đường.
Sắc mặt thiếu niên trắng bệch, môi khô khan như sắp nứt ra. Thỉnh thoảng cũng có người đi ngang qua, nhưng lại không có ai tiến đến quan tâm sự sống chết của thiếu niên đó.
Tô Tử Mạch thấy thế, trong lòng có chút không đành lòng, nàng đi đến chỗ thiếu niên đó, vừa lấy nước sạch trên người đưa cho thiếu niên đó uống, vừa hỏi thiếu niên: “Ê, ngươi tỉnh lại đi, ngươi không sao chứ?”
Sau khi uống nước, cuối cùng thiếu niên đó cũng chậm rãi mở mắt, nhìn thấy Tô Tử Mạch, thiếu niên lập tức không để ý tới thân thể mình đang yếu, trực tiếp bò dậy dập đầu với Tô Tử Mạch.
“Cảm ơn ơn cứu mạng của lão nãi nãi.”
Nghe thấy thiếu niên gọi mình là lão nãi nãi, Tô Tử Mạch đầu tiên là sửng ra, sau đó mới phản ứng lại. Bây giờ mình đã cải trang thành một bà lão, thiếu niên này gọi mình là lão nãi nãi cũng không có gì không đúng.
Tô Tử Mạch cười với thiếu niên, nói: “Chuyện nhỏ mà thôi. Chắc bây giờ ngươi đã không sao rồi nhỉ, vậy ta đi trước đây.”
“Đợi đã.”
Tô Tử Mạch đang định xoay người rời đi, thiếu niên đột nhiên lại kêu Tô Tử Mạch lại, Tô Tử Mạch quay đầu lại hỏi: “Hửm, ngươi còn chuyện gì sao?”
Lúc này thiếu niên nhìn Tô Tử Mạch, có chút ngại ngùng nói: “Lão nãi nãi, người có thể cho ta thêm một ít thức ăn và ngân lượng không? Ngày khác ta nhất định sẽ trả lại cho người.”
Tô Tử Mạch nghe vậy, lại lần nữa nhìn chằm chằm thiếu niên đó, đánh giá trên dưới một phen. Thiếu niên này đầu tóc rối bù, bẩn thỉu, quần áo trên người cũng rách nát, dáng vẻ trông rất nhếch nhác, nghèo túng, không khác gì một tên ăn mày.
Có điều là từ cách ăn nói cử chỉ của hắn ta, lại có vẻ rất có giáo dưỡng, khí chất cách biệt một trời với những tên ăn mày bên đường, hình như không chỉ đơn giản là một tên ăn mày.
Tô Tử Mạch đột nhiên lanh trí nói: “Ngươi muốn thức ăn và tiền cũng không thành vấn đề, chỉ là hiện giờ ta vừa lúc đang có một chuyện cần tìm người giúp, nếu như người bằng lòng giúp ta, vậy thì ta tự nhiên sẽ cho người đầy đủ tiền bạc làm thù lao.”
“Lão nãi nãi, người cứ việc mở miệng, thật không dám giấu gì, nhà ta gặp phải biến cố, đang chuẩn bị đi nương nhờ thân thích. Nhưng mà đi được nửa đường thì dùng hết lộ phí trên người, nên mới sa sút đến mức này. Nếu như người có thể chìa tay giúp đỡ, ta thật sự vô cùng cảm kích.”
Nghe thấy thiếu niên nói như vậy, Tô Tử Mạch mới hiểu ra, thì ra tên tiểu tử này còn thật sự là một thiếu gia nghèo túng.
Chẳng qua Tô Tử Mạch nhìn hắn ta coi như thuận mắt, huống chi nhìn dáng vẻ lúc nãy của tên này, hắn ta khẳng định không thể là người của hoàng thất nước Chu Tước, tìm hắn ta giúp đỡ chắc vẫn tính là an toàn.
Nghĩ đến đây, Tô Tử Mạch mở miệng nói: “Vậy ta cũng nói thật cho ngươi biết vậy. Lão nãi nãi ngươi tuổi tác đã lớn, chuẩn bị xây một căn nhà gỗ trong rừng để an hưởng tuổi già, nhưng mà tuổi tác của ta không thể làm được, xương cốt trên người thật sự quá yếu, việc thể lực như này ta không thể làm được. Ngươi tuổi trẻ sức lớn khẳng định không có vấn đề gì đi?”.
Truyện đề cử: Tình Nhân Không Nguyện Ý: Tổng Tài Cầu Buông Tha
“Lão nãi nãi người yên tâm, mặc dù ta không phải là rất hiểu cách xây nhà, nhưng vẫn có sức lực, người cứ việc phân phó là được.”
Tô Tử Mạch nghe vậy thì mừng thầm trong lòng, dẫn thiếu niên này vào trong rừng. Trải qua cuộc trò chuyện trên đường, Tô Tử Mạch cũng biết được tên thiếu niên là Đoạn Tranh.
“Đoạn Tranh, ngươi đợi ở đây trước, ta đi xem thử tình hình đằng sau.”
Sau khi sắp xếp Đoạn Tranh xong, Tô Tử Mạch đi vào chỗ sâu trong rừng phía sau, nhìn cây cối um tùm bốn phía, môi Tô Tử Mạch khẽ cong lên.
Chỉ thấy Tô Tử Mạch vừa nhấc tay lên, linh lực lập tức phát ra từ trong tay Tô Tử Mạch, hình thành một mũi dao.
Tô Tử Mạch vừa phất tay, mũi dao này lập tức quét về phía những cái cây, những cái cây to khỏe này ngay lập tức ngã rạp xuống.
Lúc cây cối sắp ngã xuống đất, Tô Tử Mạch lại dùng linh lực để giảm tốc độ ngã xuống của cây, như vậy mới không phát ra tiếng vang quá lớn.
Đợi đến khi làm xong những việc này, Tô Tử Mạch khẽ thở một hơi. Đối với Tô Tử Mạch trước kia, chuyện này vốn chỉ là một chuyện nhỏ, hiện tại chịu ảnh hưởng của việc mang thai lại khiến Tô Tử Mạch có chút mệt mỏi.
Cũng may công việc tiếp theo không cần Tô Tử Mạch phải nhọc lòng. Sau khi chặt cây xong, Tô Tử Mạch kêu Đoạn Tranh đến.
“Đoạn Tranh, số gỗ này là ta trước đó đã kêu thợ đến chuẩn bị, lát nữa ngươi dùng số gỗ này để giúp ta xây nhà gỗ, ta sẽ ở bên cạnh để chỉ ngươi, ngươi chỉ cần làm theo lời ta nói là được.”
Đoạn Tranh nghe thế thì vội vàng gật đầu nói: “Nãi nãi yên tâm, ta nhất định sẽ làm việc thật tốt.”