"Không xong rồi Thần tôn đại nhân."
Trong lúc Dạ Ly Thần sốt ruột chờ đợi, giọng nói của Cổ thần y truyền ra, Dạ Ly Thần vội vàng lao tới trước mặt Cổ thần y, mặt đầy vội vàng nói: "Đã xảy ra chuyện gì, có phải nàng có nguy hiểm gì hay không?"
Dạ Ly Thần hỏi Cổ thần y, tầm mắt lại vẫn luôn tập trung trên người Tô Tử Mạch.
Lúc này trông sắc mặt Tô Tử Mạch tái nhợt hết sức đau đớn, so với dáng vẻ xinh đẹp tươi trẻ thường ngày giống như là hai người vậy.
Nhưng Dạ Ly Thần lại không có chút ghét bỏ nào, trong ánh mắt tràn đầy yêu và không nỡ.
Lúc này gương mặt già nua của Cổ thần y nhăn lại nói: "Thần tôn đại nhân, lão phu đã cố hết sức nghĩ cách rồi, nhưng tình trạng của vị cô nương này quả thực quá mức nguy hiểm, vừa rồi lại xuất hiện tình trạng băng huyết, bây giờ…"
"Im miệng, xem ra ngươi đã quên những gì bản tôn vừa nói với ngươi rồi."
Dạ Ly Thần quát lên một tiếng, gương mặt cũng tỏ ra có phần dữ tợn, khí thế toàn thân vào giờ phút này càng phát ra vang dội. Cổ thần y bị dọa đến mức giật mình trực tiếp ngã ngồi dưới đất, cả người từ trên xuống dưới bị mồ hôi thấm ướt.
Trông dáng vẻ này của ông ta bây giờ cũng không khá hơn bao nhiêu so với Tô Tử Mạch đang sinh.
Lúc này mặt Cổ thần y đầy kinh hoàng, ông ta đã từng nghe nói tính cách của Dạ Ly Thần, trước đó Dạ Ly Thần đã từng nói nếu không thể mẹ con bình an hắn sẽ băm vằm ông ta ra thành trăm mảnh.
Chẳng qua là trong lòng Cổ thần y thật sự là có khổ không nói ra được, ông ta là thần y chứ không phải là thần tiên, loại chuyện này ông ta cũng không có cách nào.
Dạ Ly Thần quát mắng Cổ thần y xong nhưng trong lòng cũng hết sức mâu thuẫn, một bên là nữ nhân của hắn, một bên là cốt nhục ruột thịt của hắn, muốn đưa ra lựa chọn là khó khăn đến dường nào.
Chỉ thấy Dạ Ly Thần cau mày, môi cũng cắn thật chặt, môi cắn đến chảy cả máu mà Dạ Ly Thần cũng không hề phát hiện.
"A"
Ngay khi bầu không khí trong sân đang hết sức nặng, Tô Tử Mạch đã rơi vào hôn mê nằm ở trên giường không nén nổi phát ra một tiếng kêu lớn.
Vừa nghe thấy âm thanh của Tô Tử Mạch, mặt Dạ Ly Thần lập tức biến sắc. Khuôn mặt vừa rồi còn giận dữ trong nháy mắt khôi phục bình thường, cùng lúc đó luồng khí thế kia cũng biến mất không còn.
Cổ thần y bỗng thở dài, lúc này Dạ Ly Thần đã ngồi xuống, sát vào bên cạnh Tô Tử Mạch.
"Tô Tử Mạch nàng thế nào rồi, nàng không sao chứ? Nàng nhất định phải kiên trì."
Cổ thần y thấy vậy lấy hết can đảm mở miệng nói: "Thần tôn đại nhân, lão phu quả thực đã dùng hết khả năng, chỉ là…"
"Đừng nói nữa, cứu người lớn đi, có thể không cần đứa bé nhưng nàng nhất định không thể xảy ra chuyện."
Dạ Ly Thần không đợi Cổ thần y nói xong đã gần như là la lên, đối với hắn mà nói đứa bé và Tô Tử Mạch đều rất quan trọng, nhưng nếu quả thật nhất định phải lựa chọn giữa hai người vậy thì hắn đương nhiên sẽ không chút do dự lựa chọn Tô Tử Mạch.
Giờ phút này toàn bộ băn khoăn trong lòng Dạ Ly Thần đều tiêu tán mất tăm, ở trong lòng Dạ Ly Thần chỉ có một ý nghĩ, hắn tuyệt đối không thể mất đi Tô Tử Mạch.
Vừa nghĩ tới sau này có thể vĩnh viễn không còn được thấy Tô Tử Mạch nữa, trong lòng Dạ Ly Thần đã truyền tới một cơn đau dữ dội. Loại đau đớn này khắc cốt ghi tâm cho dù Dạ Ly Thần là thần tôn cũng khó mà chịu đựng được.
Nghe những gì Cổ thần y nói Dạ Ly Thần trong chốc lát nóng lòng mới nổi giận với Cổ thần y, thấy tình trạng bây giờ của Tô Tử Mạch cuối cùng Dạ Ly Thần cũng bình tĩnh lại.
Cũng chính là bởi vì như vậy, trong giây phút cuối cùng Dạ Ly Thần mới có thể không hề do dự mà đưa ra quyết định.
Cổ thần y nghe nói như vậy thở dài nói: "Thần tôn đại nhân, tình hình còn tệ hại hơn ngài tưởng tượng, bất kể thế nào cũng không cứu được đứa bé kia, cho dù là muốn cứu được vị cô nương này cũng không phải dễ dàng như vậy."
"Cái gì, ngươi không phải thần y sao? Bây giờ bản tôn cũng đã nói không cần đứa bé, thậm chí ngay cả người lớn ngươi cũng không cứu nổi."
Nghe được Cổ thần y nói Dạ Ly Thần lại nổi giận đứng lên, lúc nhìn về phía Cổ thần y trong hai tròng mắt lại là một sắc đỏ như máu, cũng không biết là vì tức giận hay là nôn nóng.
Cổ thần y thấy vậy vội vàng cúi đầu nói: "Thần tôn đại nhân, vị cô nương này mới vừa rồi xảy ra tình trạng băng huyết, mất máu quá nhiều dẫn đến sức sống của nàng cũng nhanh chóng biến mất. Chuyện này nhất định phải mau chóng tiến hành truyền máu cho nàng mới có một cơ hội sống."
"Vậy ngươi mau truyền máu cho nàng, còn đứng ngây ra đó làm gì?"
Lúc này Cổ thần y tỏ ra khó xử nói: "Thần tôn đại nhân, máu của người bình thường cũng không thể mang lại hiệu quả quá tốt, nếu muốn truyền máu thì máu của thần tôn đại nhân ngài chính là vật bổ nhất trong thiên địa, hiệu quả tốt nhất hơn nữa sẽ không xảy ra hiện tượng bài trừ, chẳng qua là…"
Thân phận của Dạ Ly Thần cao quý đến mức nào, Cổ thần y cũng không biết quan hệ giữa Tô Tử Mạch và Dạ Ly Thần, nếu tùy tiện đề nghị Dạ Ly Thần truyền máu cho Tô Tử Mạch chỉ sợ sẽ dẫn đến việc Dạ Ly Thần giận dữ, cho nên Cổ thần y mới có thể khó xử như vậy.
Nhưng điều làm cho Cổ thần y không ngờ tới là ông ta còn chưa dứt lời Dạ Ly Thần lại trực tiếp lấy dao găm ra cắt một nhát trên cổ tay của mình, không lâu sau đã bưng một bát máu tươi tràn đầy đến trước mặt Cổ thần y.
"Từng này đủ chưa, nếu không đủ bản tôn còn có."
Cổ thần y không nghĩ tới Dạ Ly Thần lại có thể hy sinh lớn như thế vì Tô Tử Mạch, không có nửa câu oán thán đã trực tiếp lấy nhiều máu như vậy.
Qua việc này Cổ thần y cũng nhìn thấu tấm lòng của Dạ Ly Thần đối với Tô Tử Mạch, bèn vội vàng gật đầu nói: "Đủ rồi đủ rồi, thần tôn đại nhân ngài chờ chốc lát, ta bón lượng máu này cho vị cô nương này uống trước đã, tin rằng nàng rất nhanh sẽ chuyển nguy thành an."
Cổ thần y vội vàng bón máu tươi còn bốc hơi nóng cho Tô Tử Mạch uống, sau khi uống máu xong sắc mặt Tô Tử Mạch từ từ khôi phục hồng hào với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Dạ Ly Thần thấy vậy rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, mà lúc này Cổ thần y đi tới trước mặt Dạ Ly Thần nhỏ giọng nói: "Thần tôn đại nhân, vừa rồi thai nhi khó sinh lão phu dùng thuốc trợ sản để cưỡng ép sinh ra thai chết kia rồi, thần tôn đại nhân ngài muốn xem qua hay không?"
Dạ Ly Thần vừa nghe đến hai chữ thai chết sắc mặt trở nên rất phức tạp, Cổ thần y thấy vậy trong lòng cũng âm thầm hối hận, ông ta thật là nói gì không nói sao lại nói chuyện này với Dạ Ly Thần chứ.
"Cứ để đó trước đi, bản tôn sẽ tự xử lý."
Sau khi quyết định từ bỏ đứa bé để cứu Tô Tử Mạch, mặc dù Dạ Ly Thần vẫn rất đau lòng chuyện đứa bé mất, nhưng Tô Tử Mạch có thể sống đã là may mắn trong bất hạnh.
Sau khi Cổ thần y lui ra Dạ Ly Thần vẫn luôn trông chừng bên cạnh Tô Tử Mạch, tay cũng nắm thật chặt bàn tay của nàng.
Chỉ chốc lát sau Tô Tử Mạch rốt cuộc chậm rãi tỉnh lại, Tô Tử Mạch vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh đã mơ mơ màng màng nói: "Đứa bé, con của ta đâu?"
Nghe thấy lời Tô Tử Mạch sắc mặt Dạ Ly Thần lại biến đổi, ánh mắt nhìn về phía Tô Tử Mạch mang theo sự đau lòng và thương xót.
Tô Tử Mạch vừa đi một lượt từ quỷ môn quan về, nếu bây giờ để nàng biết tin đứa bé không còn nữa, trong phút chốc nàng chắc chắn khó mà chấp nhận.
Nghĩ tới đây Dạ Ly Thần chỉ có thể nói dối: "Nàng tỉnh, đứa bé bình an vô sự, nàng cứ việc yên tâm là được.