Mặc dù Tô Tử Mạch rất ngạc nhiên khi nhìn thấy điều này, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến tình yêu của nàng dành cho đứa bé này, cho dù đứa bé trông như thế nào, nó vẫn là một miếng thịt từ trong bụng nàng.
Nghĩ vậy, Tô Tử Mạch nhanh chóng đưa tay ra đón đứa bé, nhưng chưa kịp chạm vào đứa bé, nàng đã nhận ra bên cạnh đã có một đôi tay to lớn ôm đứa bé vào lòng trước.
"Bảo bối, vừa mới chào đời đã gây ra chấn động lớn như vậy rồi, thật sự rất lợi hại."
Dạ Ly Thần dùng hai tay ôm lấy nách đứa bé rồi nâng đứa bé lên cao, trên mặt nở nụ cười trước đây chưa từng thấy, sắc mặt Tô Tử Mạch đen lại.
Dạ Ly Thần, một nam nhân mặt lạnh, luôn lạnh lùng, luôn có thái độ sống không quan tâm đến mọi thứ xung quanh, nhìn thế nào cũng không nhìn ra hắn như vậy mà lại thích trẻ con.
Cho dù Dạ Ly Thần thật sự đột nhiên thay đổi, nhưng đây rõ ràng là đứa bé của nàng, tại sao lại để cho Dạ Ly Thần tùy tiện đụng vào.
Nghĩ đến đây, Tô Tử Mạch không khỏi tức giận nói: “Dạ Ly Thần, ngài trả đứa bé lại cho ta, ta cảnh cáo ngài, đây là đứa bé do ta sinh ra, ngài không được phép chạm vào nó.”
Tô Tử Mạch đưa tay ra giật lấy đứa bé khỏi tay Dạ Ly Thần, Dạ Ly Thần thấy thế thì nhất thời có chút tủi thân.
Một lúc sau, vẻ mặt Dạ Ly Thần ủ rũ nói: “Đây là lần đầu tiên bản tôn nhìn thấy một đứa trẻ sơ sinh, cho nên nhất thời kích động, nàng nói không cho bản tôn chạm vào nó, nhưng nàng vừa mới sinh xong còn mang theo đứa bé, hay là nàng ở lại nơi này của bản tôn tịnh dưỡng một thời gian đi.”
Vốn dĩ Tô Tử Mạch không muốn gây rắc rối cho Dạ Ly Thần, nhưng khi nghĩ đến những gì Dạ Ly Thần nói quả thật rất có lý.
Tô Tử Mạch vừa mới sinh cơ thể đã rất yếu, đứa bé mới sinh này lại càng yếu ớt hơn, nếu như tùy tiện rời đi như vậy, lỡ gặp phải nguy hiểm thì phải làm sao.
Cho dù Tô Tử Mạch không quan tâm đến sự an toàn của mình, nàng cũng không thể để một đứa bé như vậy đi theo nàng mạo hiểm.
Nghĩ đến đây, Tô Tử Mạch gật đầu đồng ý, sau đó ôm đứa bé trong tay đi về phòng.
"Tô Tử Mạch, nàng có ở đó không? Bản tôn muốn đến gặp bảo bối."
Tô Tử Mạch trở về phòng không bao lâu, sau khi cho đứa bé bú xong thì cuối cùng nó cũng chìm vào giấc ngủ.
Đây là lần đầu tiên Tô Tử Mạch làm mẫu thân của người khác, nàng cứ lo lắng không yên, khi đang chăm chú nhìn đứa bé đang ngủ say thì nghe thấy giọng nói của Dạ Ly Thần.
“Ngài lớn tiếng như vậy làm gì, bảo bối đã ngủ rồi, ngài muốn gặp thì ngày mai hãy đến.”
Cửa phòng mở ra, vẻ mặt Tô Tử Mạch không được kiên nhẫn, Dạ Ly Thần cũng nhận ra giọng nói lúc nãy của mình quá lớn, hắn vội vàng thấp giọng lại, nói: “Đang ngủ cũng không sao, bản tôn chỉ ở bên cạnh nhìn bảo bối thôi, nhất định không gây ra tiếng động, còn nữa, đây là canh gà bản tôn đã dặn trù phòng hầm cho nàng, nàng vừa mới sinh xong, nhất định phải điều dưỡng cơ thể thật tốt."
Vừa nói, Dạ Ly Thần vừa đưa đầu nhìn vào trong phòng, hận không thể vươn dài cổ đến trước mặt bảo bối.
Tô Tử Mạch càng thêm bối rối khi nhìn thấy bộ dạng này của Dạ Ly Thần, biểu hiện này của Dạ Ly Thần quá thật rất bất thường, có điều hắn còn chuẩn bị cả canh gà cho nàng, vì vậy Tô Tử Mạch chỉ có thể ngượng ngùng đồng ý, không dám từ chối Dạ Ly Thần.
“Vậy ngài vào đi, nhưng phải cẩn thận không được gây ra tiếng động, còn nữa, ngài chỉ được phép nhìn thôi, không được chạm vào bảo bối.”
Sau khi đồng ý với điều kiện của Tô Tử Mạch, cuối cùng Dạ Ly Thần cũng được Tô Tử Mạch cho vào phòng.
Vừa bước vào phòng, Dạ Ly Thần đã kiễng chân thận trọng bước từng bước đến bên giường của bảo bối, nhìn Dạ Ly Thần giống như một tên trộm, Tô Tử Mạch không nhịn được nở nụ cười.
Từ sau khi Dạ Ly Thần vào phòng, hắn vẫn đứng yên cạnh giường của bảo bối, Tô Tử Mạch đã uống xong hai bát canh gà, Dạ Ly Thần vẫn duy trì tư thế cũ, không hề nhúc nhích.
Nếu Tô Tử Mạch không mở miệng, chỉ sợ hắn sẽ đứng nhìn bảo bối ba ngày ba đêm không chịu rời đi.
"Được rồi, ngài muốn nhìn cũng nhìn đủ rồi, ta đi ngủ đây."
Mãi cho đến khi Tô Tử Mạch mở miệng nhắc nhở Dạ Ly Thần, lúc này Dạ Ly Thần mới hồi phục tinh thần trở lại, bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn bảo bối vài lần, sau đó mới bước ra khỏi phòng.
"Tô Tử Mạch, lúc bản tôn không có ở đây, nàng nhất định phải chăm sóc bảo bối thật tốt, lúc bảo bối ngủ nàng phải cách một canh giờ, không đúng, cứ cách nửa canh giờ nàng phải kiểm tra bảo bối một lần, nếu không lỡ như trong khi ngủ, bảo bối trở mình vô tình làm nghẹt mũi hay miệng thì không xong, còn nữa, nàng phải cho bảo bối bú sữa đúng giờ, ngàn vạn lần cũng không được để bảo bối bị đói."
Cuối cùng Tô Tử Mạch vất vả lắm mới có thể đẩy Dạ Ly Thần ra ngoài cửa, nàng định lên giường đi ngủ, nhưng đột nhiên những lời Dạ Ly Thần vừa lải nhải lúc nãy cứ không ngừng vang lên trong đầu Tô Tử Mạch.
Nhớ lại những gì Dạ Ly Thần lải nhải, đột nhiên Tô Tử Mạch cảm thấy bản thân là một mẫu thân vô dụng, biểu hiện bây giờ của Dạ Ly Thần còn tốt hơn một mẫu thân như nàng.
"Tô Tử Mạch, nàng sững sờ cái gì? Vừa rồi nàng có nghe thấy bản tôn nói những gì không?"
Nhìn thấy Tô Tử Mạch phân tâm, Dạ Ly Thần trực tiếp lớn tiếng với Tô Tử Mạch, Tô Tử Mạch không kiên nhẫn nói: "Ta đều nghe thấy cả rồi. Đây là con của ta, cũng không phải con của ngài, ngài để tâm nhiều như vậy làm gì, trong lòng ta tự có tính toán.”
Tô Tử Mạch vừa nói xong, biểu hiện của Dạ Ly Thần đột nhiên có vẻ rất phức tạp, giống như hắn muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng bị nghẹn trở lại.
Một lúc sau, đột nhiên Dạ Ly Thần nghiến răng nói: “Không được, để một mình nàng chăm sóc bảo bối bản tôn thấy không yên tâm, bản tôn phải ở lại cùng nàng chăm sóc nó.”
Nói xong, Dạ Ly Thần bước vào phòng lần nữa, Tô Tử Mạch thấy vậy thì không khỏi khó chịu, nàng nhịn không được muốn tranh luận với Dạ Ly Thần.
Chỉ là khi Tô Tử Mạch nhìn thấy bảo bối đang say ngủ, lời nói đã đến bên miệng nàng cố nuốt nó trở vào, nếu vào lúc này nàng tranh cãi với Dạ Ly Thần sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của bảo bối.
Bên cạnh đó, Dạ Ly Thần có vẻ rất thích bảo bối, Tô Tử Mạch hít một hơi thật sâu rồi liếc mắt khinh thường nhìn về phía Dạ Ly Thần, nhưng cũng không đuổi Dạ Ly Thần đi.
“Bảo bối cười thật đáng yêu.”
Tô Tử Mạch sau khi sinh thật sự rất mệt mỏi, nàng ngủ một giấc tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao, nàng mơ mơ màng màng chưa mở nổi mắt thì đã nghe thấy giọng nói của Dạ Ly Thần và tiếng cười của bảo bối.
Tô Tử Mạch vừa mở mắt ra đã thấy Dạ Ly Thần đứng bên giường của bảo bối, mà trên mặt bảo bối cũng nở nụ cười rất tươi, một bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ vào chân giống như thật sự đang rất vui vẻ.
Nhìn thấy cảnh tượng ấm áp này, đột nhiên trong lòng Tô Tử Mạch cảm thấy rất bình yên, vốn dĩ những việc này là do phụ thân của bảo bối làm, nhưng đáng tiếc là nàng không biết phụ thân của bảo bối là ai.
Nhưng bây giờ bảo bối có thể được Dạ Ly Thần yêu thương như vậy, dù sao đây cũng là một chuyện tốt, Tô Tử Mạch không lên tiếng mà tiếp tục giả vờ ngủ.
“Oa oa oa!”
Một lúc sau, đột nhiên bảo bối cất tiếng khóc, Dạ Ly Thần thấy vậy thì chân tay luống cuống cả lên, Tô Tử Mạch nghe thấy tiếng khóc của bảo bối, trong lòng nàng cũng vô cùng căng thẳng, vội vàng đứng dậy đi đến bên cạnh bảo bối.