Lúc này Dạ Ly Thần cũng thấy Tô Tử Mạch đã quay về, dù cho hắn đang bế bảo bối cũng không quên quan tâm Tô Tử Mạch.
Tô Tử Mạch cố gắng trấn định, gật đầu nói: “Ăn rồi, bây giờ ta đang rảnh cứ để ta dẫn bảo bối đi, không cần làm phiền ngươi đâu.”
Dạ Ly Thần thấy Tô Tử Mạch lại định đuổi khéo hắn thì không khỏi mở miệng khẩn cầu nói: “Tô Tử Mạch, bảo bối đang chơi rất vui với bản tôn hay là nàng để bản tôn chơi với bảo bối thêm một lúc nữa đi.”
“Ta bảo ngài ra ngoài, ngài không nghe thấy sao.”
Tô Tử Mạch đột nhiên cao giọng, sắc mặt cũng mang vẻ nặng nề, âm trầm, nhìn qua giống như nàng đang cực kỳ tức giận.
Dạ Ly Thần nhìn thấy dáng vẻ này của Tô Tử Mạch cũng lờ mờ cảm thấy tình huống có chỗ khác lạ cho nên Dạ Ly Thần cẩn thận đặt bảo bối xuống, không nói thêm lời nào, lập tức ra khỏi phòng.
“A Mông, bản tôn có chuyện hỏi ngươi, lúc nãy Tô Tử Mạch còn bình thường sao bỗng nhiên lại đối xử lạnh nhạt với bản tôn, còn không để cho bản tôn ở cùng đứa bé, là vì lý do gì”
Từ lúc rời khỏi phòng của Tô Tử Mạch thì Dạ Ly Thần càng nghĩ càng cảm thấy không ổn nên hắn mới tìm đến quản gia A Mông hỏi thử xem.
A Mông trầm tư một lát rồi nói: “Thần tôn đại nhân, ta từng nghe nói là nữ nhân sau khi sinh con sẽ có một khoảng thời gian cảm xúc sẽ lên xuống thất thường, thỉnh thoảng cũng sẽ cáu giận vô cớ, có thể Tô Tử Mạch cô nương đang ở trong giai đoạn này.”
“Vậy ngươi nghĩ bản tôn nên ứng xử thế nào trong tình huống này, vả lại nếu tình huống này kéo dài có ảnh hưởng không tốt gì đến thân thể của Tô Tử Mạch hay không”
“Thần tôn đại nhân yên tâm, sau này lúc nào ngài rảnh thì cứ đến bầu bạn với Tô Tử Mạch cô nương nhiều hơn, thường xuyên trò chuyện với nàng ấy, lâu dần tình hình sẽ chuyển biến tốt thôi ạ.”
Dạ Ly Thần nghe vậy thì gật đầu, lộ ra vẻ mặt như đang suy tư điều gì đó.
Khoảng thời gian sau đó, Dạ Ly Thần mỗi ngày đều ân cần hỏi han Tô Tử Mạch, nhưng càng như vậy thì lại càng khiến Tô Tử Mạch lo lắng, sắc mặt nàng cũng càng thêm thâm trầm.
Đặc biệt theo thời gian khi đứa bé dần dần lớn lên, Tô Tử Mạch nhìn đưa trẻ sắp đầy tháng này, càng nhìn lại càng thấy ngũ quan của nó rất giống Dạ Ly Thần.
“Không được, chuyện này ta nhất định phải có được đáp án rõ ràng, cho dù đó có là sự thật đi nữa thì ta cũng không thể tiếp tục mơ hồ như thế này được nữa”
Trải qua mấy ngày đấu tranh nội tâm vô cùng kịch liệt thì Tô Tử Mạch cuối cùng cũng đã hạ quyết tâm, cần phải có biện pháp để nghiệm chứng suy đoán của bản thân mới được.
Sau khi Tô Tử Mạch hạ quyết tâm thì nàng đi đến trước mặt bảo bối, ôn nhu nói với nó: “Bảo bối, vì để tìm ra cha ruột cho con nên phải để con chịu ấm ức một chút rồi, con cũng đừng trách mẫu thân nhé”
Tô Tử Mạch vừa nói vừa bôi một ít thuốc màu màu đỏ lên người bảo bối, nhìn qua giống như bị dính một người đầy máu vậy.
Sau khi Tô Tử Mạch làm xong xuôi thì vội vã bước ra khỏi phòng, nàng vừa đi vừa hoảng hốt hô lớn: “Người đâu, mau tới đây, bảo bối xảy ra chuyện rồi”
Tô Tử Mạch vừa mới hô hai tiếng thì Dạ Ly Thần đã chạy đến như cơn gió, Dạ Ly Thần vừa thấy mặt Tô Tử Mạch đã khẩn trương hỏi: “Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì, bảo bối làm sao vậy”
Tô Tử Mạch nhìn thấy Dạ Ly Thần xuất hiện thì hốc mắt nàng bắt đầu đỏ lên, nói: “Lúc nãy bảo bối chơi đùa cũng không biết vì sao lại đụng phải dao lam nên bị cắt vài chỗ, còn chảy rất nhiều máu nữa, ngài mau vào xem thử đi”
Dạ Ly Thần vừa nghe nàng nói vậy thì sắc mặt đại biến, vội vàng đi đến bên mép giường thì quả nhiên thấy cả người bảo bối toàn là máu, đang hôn mê bất tỉnh.
“Tại sao lại như vậy, nàng chăm sóc bảo bối kiểu gì vậy, bây giờ có nói gì cũng cũng vô dụng, bản tôn sẽ lập tức mời Cổ thần y đến mời đây”
Khi Dạ Ly Thần nhìn thấy tình trạng lúc này của báo bối thì có thể thấy rõ hắn đang vô cùng khẩn trương và nôn nóng, thậm chí quên mất chuyện trong căn phòng này không hề có dao lam.
Tô Tử Mạch thu hết những phản ứng của Dạ Ly Thần vào trong mắt, nàng vẫn nói theo kế hoạch đã dự định từ trước: “Dạ Ly Thần, bây giờ dù có mời Cổ thần y đến cũng không còn kịp nữa rồi, ngài nên nhớ rằng ta cũng hiểu biết y thuật, bây giờ bảo bối đã mất máu quá nhiều, việc cấp thiết nhất bây giờ là phải truyền máu cho bảo bối.”
“Vậy nàng mau rút máu của bản tôn ra truyền cho bảo bối đi”
Lúc trước sau khi bảo bối sinh ra, rơi vào trạng thái chết giả thì chính Tô Tử Mạch là người đã cứu sống báo bối, Dạ Ly Thần tất nhiên không chút nghi ngờ những lời Tô Tử Mạch nói.
Tô Tử Mạch lại cau mày, ra vẻ khó xử nói: “Muốn truyền máu thì hai người cho và nhận phải có quan hệ huyết thống, nhưng ngài lại không phải là phụ thân của báo bối, máu của ngài chẳng những không có ích gì mà có khi còn phản tác dụng nữa, hay là thôi đi.”
Dạ Ly Thần nghe Tô Tử Mạch cự tuyệt thì hắn trong lúc cấp bách không hề nghĩ ngợi gì nhiều đã buột miệng thốt ra: “Ta chính là phụ thân của bảo bối, nàng mau lấy máu của ta đi”
Dạ Ly Thần vừa nói dứt lời thì Tô Tử Mạch cực kỳ bàng hoàng, đôi mắt nàng tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng nổi đây là sự thật.
Cho dù Tô Tử Mạch mấy ngày này vẫn luôn hoài nghi chuyện này, nhưng đến lúc nghe chính miệng Dạ Ly Thần khẳng định thì đáp án này vẫn khiến Tô Tử Mạch cảm nhận được sự khiếp sợ cực kỳ lớn.
Lúc này Dạ Ly Thần cũng đã ý thức được bản thân đã lỡ miệng, nhưng bây giờ việc quan trọng nhất là cứu được bảo bối.
Dạ Ly Thần nhìn chằm chằm Tô Tử Mạch bằng ánh mắt sáng quắc nói: “Tô Tử Mạch, chuyện đó sau này bản tôn sẽ tự mình giải thích mọi chuyện với nàng, còn bây giờ thì nàng mau rút máu của bản tôn cứu bảo bối trước đã”
Dạ Ly Thần gần như hét lên nhưng Tô Tử Mạch lại cười lạnh nói: “Không cần, bảo bối không hề bị thương gì cả, ta cố ý làm như vậy để dụ ngài nói ra chân tướng thôi.”
“Cái gì, Tô Tử Mạch nàng lại dám lấy chuyện này ra lừa bản tôn sao”
Khi Dạ Ly Thần biết Tô Tử Mạch chỉ đang lừa gạt hắn thì sắc mặt lập tức trở nên âm trầm.
Nhưng Tô Tử Mạch không đợi hắn kịp hỏi tội thì nàng đã giành quát mắng Dạ Ly Thần trước: “Dạ Ly Thần, tên cầm thú như ngươi lại dám làm ra chuyện như vậy với ta, đúng là tên khốn ra vẻ đạo mạo.”
Tô Tử Mạch nhớ lại chuyện bản thân hoài thai mười tháng vất vả, lại còn gặp phải những lời đàm tiếu khi ở Tô gia, thì tất cả những ấm ức trong lòng mà Tô Tử Mạch chôn giấu đều bộc phát trong nháy mắt này.
Dạ Ly Thần thấy Tô Tử Mạch đột nhiên bùng nổ như vậy thì bắt đầu thấy hơi lúng túng.
“Tô Tử Mạch, nàng nghe bản tôn giải thích đã, chuyện lúc trước không phải như nàng tưởng tượng đâu, tối hôm đó là nàng tự mình chạy trên giường của bản tôn”
“Câm miệng, Dạ Ly Thần ngài đúng là không biết xấu hổ, loại chuyện này mà ngài còn không biết xấu hổ nhắc lại, ngài nói không xấu hổ nhưng ta thì có đấy, ngài cút xa một chút, đừng để ta gặp lại ngài lần nào nữa”
Tô Tử Mạch vừa nói vừa đánh không ngừng lên người của Dạ Ly Thần, nhưng Dạ Ly Thần lại đứng im tại chỗ, không hề có chút ý định nào đánh trả Tô Tử Mạch.
“Bụp bụp bụp.”
Tô Tử Mạch đấm thùm thụp vào người Dạ Ly Thần, nàng xuống tay rất mạnh, mỗi cú đấm đều dùng toàn lực như muốn trút hết nỗi oan ức lên người Dạ Ly Thần.
Sau khi Tô Tử Mạch đấm liên tục mấy mấy cú thì nàng mới thấy hơi nguôi giận, ngay lúc nàng ngẩng đầu lên thì lại phát hiện khóe miệng của Dạ Ly Thần có máu tươi chậm rãi chảy ra.
“Nàng đã hả giận chưa, nếu vẫn chưa đủ thì nàng cứ đánh tiếp đi”
Dạ Ly Thần vừa nhìn thẳng vào Tô Tử Mạch vừa tự chỉ vào bản thân, Tô Tử Mạch thấy hắn hành động như vậy thì thoáng ngây ngẩn cả người.