Với tu vi của Dạ Ly Thần cho dù không đánh trả mà chỉ cần dùng linh lực bảo vệ thân thể thì cho dù Tô Tử Mạch có đánh ba ngày ba đêm cũng không thể làm Dạ Ly Thần bị thương.
Nhưng mà bây giờ Dạ Ly Thân lại bị Tô Tử Mạch đánh đến thổ huyết, vậy thì chỉ có thể nói rõ một vấn đề, lúc Dạ Ly Thần bị đánh căn bản không dùng linh lực, hoàn toàn dựa vào thân thể của mình chống đỡ lại.
Lúc này Tô Tử Mạch rốt cuộc dừng lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào hắn nói: “Sao ngài không đánh trả, không phải ngài đường đường là thần tôn sao? Ngài đánh lại đi chứ.”
Từ lời của Tô Tử Mạch có thể nghe ra được sự hờn giận mãnh liệt, Dạ Ly Thần biết Tô Tử Mạch vẫn chưa nguôi giận, vẻ mặt đầy thành khẩn nói: “Tô Tử Mạch, chuyện giữa ta và nàng tuy rằng là hiểu lầm nhưng dù sao đi nữa nàng cũng là nữ nhân, bản tôn cũng không thể trốn tránh trách nhiệm trong chuyện này được, bản tôn chắc chắn sẽ không động thủ với nàng?”
Thấy vẻ mặt Dạ Ly Thân đầy thành khẩn, trong lòng Tô Tử Mạch cũng đột nhiên trở lên vô cùng phức tạp.
Lúc trước Dạ Ly Thần thực sự đã làm sai trước nhưng mà thái độ bây giờ cũng không tệ, trước hay sau khi mình sinh con đều bận trước bận sau, đối với mình vô cùng cẩn thận, cũng xem như là lấy công chuộc tội.
Dạ Ly Thần thấy biểu cảm của Tô Tử Mạch dần buông lỏng, thừa cơ mở miệng nói: “Tô Tử Mạch nàng nghe bản tôn giải thích, đêm đó sau khi bản tôn về phòng thì phát hiện nàng nằm trên giường của bản tôn, hơn nữa còn chủ động với bản tôn, bản tôn dù sao cũng là nam nhân huyết khí dồi dào, nhất thời không nhịn được mới làm ra chuyện sau đó.”
“Câm miệng, ai biết lời ngài nói có phải thật là vậy hay không.”
Nghe thấy Dạ Ly Thần nói vậy Tô Tử Mạch không nhịn được mà kêu lên, sau khi xuyên không, ký ức về đoạn thời gian đó luôn mơ mơ hồ hồ.
Bây giờ bị Dạ Ly Thần nhắc lại Tô Tử Mạch rốt bảo bối nhớ ra được đôi phần, hình như Tô Tử Mạch thật sự bị mấy nữ nhân kia của Tô gia hạ xuân dược, kết quả là vô tình vào trúng phòng của Dạ Ly Thần rồi gặp phải Dạ Ly Thần.
Tô Tử Mạch bị người ta hạ dược tuy rất thảm, nhưng mà nói ra thì thực sự thì Dạ Ly Thần cũng là người bị hại, tình duyên đêm đó hoàn toàn là trùng hợp.
Sau khi Dạ Ly Thần nói xong nhất thời trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái, thấy Tô Tử Mạch cúi đầu không nói, Dạ Ly Thần thậm chí đảo khách thành chủ nói: “Tô Tử Mạch, nàng vô duyên vô cớ ngủ cùng bản tôn, nhưng sau đêm đó lại không thấy tung tích đâu nữa, bản tôn vì chuyện này mà bị vây khốn nghĩ mãi không thôi, sau này cuối cùng cũng có cơ hội gặp lại nàng, nhưng bản tôn chưa từng nghĩ sẽ kiếm nàng gây phiền phức, vậy mà nàng lại đối xử với bản tôn như vậy, thật làm người ta vừa thất vọng lại vừa đau lòng mà.”
Dạ Ly Thần chuyển thế công làm như bản thân là người chịu uất ức, Tô Tử Mạch thấy thế không khỏi sững sờ.
Nói thế này tựa hồ Dạ Ly Thần cũng có lý, là một người xuyên không đến từ thế kỷ 21, Tô Tử Mạch vẫn quan niệm nam nữ bình đẳng.
Dạ Ly Thần là một trai tơ nhà lành vô duyên vô cơ bị mình lăn giường, nói như vậy thì thực sự cũng chịu thiệt rồi.
Thấy Tô Tử Mạch vẫn im lặng như cũ, Dạ Ly Thần càng thêm được một tấc lại muốn tiến một thước nói: “Có điều bản tôn là nam nhân tấm lòng càng thêm rộng lớn, chuyện lúc đó bản tôn có thể không tính toán, nhưng mà bây giờ nàng đã biết được sự thật bản tôn là phụ thân ruột của đứa nhỏ rồi, sau này bản tôn muốn thăm đứa nhỏ nàng không được ngăn cản.”
Dạ Ly Thần thừa cơ nói ra yêu cầu của mình, Tô Tử Mạch vừa thấy biểu cảm Dạ Ly Thần vô cùng đắc ý trong lòng nhất thời tức giận không thôi.
Cho dù lúc hai người xảy ra loại chuyện đó là hiểu lầm, nhưng thái độ của Dạ Ly Thần bây giờ cũng quá lớn lối rồi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Tử Mạch chợt đổi, nghiêm nghị quát Dạ Ly Thần: “Dạ Ly Thần chuyện hôm đó là hiểu lầm chúng ta hòa nhau, vậy sau này lúc gặp lại ta rồi sao ngài không nói cho ta biết sự thật biến ta thành kẻ ngốc không biết gì vui lắm sao?”
Tô Tử Mạch lộ rõ vẻ tức giận, đôi mắt ửng hồng như sắp khóc bất cứ lúc nào.
Vốn Dạ Ly Thần vất vả lắm mới tìm được cơ hội xoay mình, nhìn thấy dáng vẻ của Tô Tử Mạch, Dạ Ly Thần lập tức hoảng sợ.
“Bản tôn không nói những lời này với nàng đương nhiên là vì có nỗi khổ tâm, lúc đó nàng đang mang thai bản tôn sợ nàng biết được sự thật rồi sẽ chịu không nổi kích thích quá lớn, nếu như ảnh hưởng đến cái thai trong bụng vậy thì không hay, huống hồ những năm nay bản tôn có không ít kẻ thù, nếu nhỡ bọn chúng biết được quan hệ của nàng và bản tôn thì an toàn của nàng sẽ không được đảm bảo.”
Lời giải thích này của Dạ Ly Thần cũng xem như hợp tình hợp lý, nhưng Tô Tử Mạch vẫn không thuận theo không buông tha như cũ, nói: “Dạ Ly Thần, ngài không cần nguỵ biện, rõ ràng ngài có không biết bao nhiêu cơ hội có thể giải thích với ta, nhưng ngài lại không làm, ngài rõ ràng chính là ở cố ý trêu ta, ta sẽ không tha thứ cho ngài.”
Nói xong, Tô Tử Mạch trực tiếp đẩy Dạ Ly Thần ra khỏi cửa, Dạ Ly Thần uất ức đầy bụng lại không biết nói đi đâu.
Sau khi đuổi Dạ Ly Thần đi, Tô Tử Mạch dần bình tĩnh lại, sau khi biết được mối quan hệ giữa Dạ Ly Thần và mình, Tô Tử Mạch đột nhiên không biết sau này sẽ phải đối mặt với Dạ Ly Thần như thế nào.
Mặc kệ lúc trước là vì nguyên nhân gì, nhưng bây giờ bảo bối đã ra đời, mà quan hệ máu mủ của bảo bối cùng Dạ Ly Thần dù thế nào cũng không thể gạt bỏ.
“Dạ Ly Thần, cho dù bảo bối là huyết mạch của ngài thì sao ta đây là mẹ ruột của bảo bối, chuyện lúc đầu ta không cách nào chọn lựa chẳng lẽ bây giờ ta cũng không thể lựa chọn nữa hay sao?”
Tô Tử Mạch nhanh chóng đưa ra quyết định, vừa tự lẩm bẩm một mình vừa nắm chặt tay lại. truyện xuyên nhanh
“Thần tôn đại nhân, nhìn ngài hình như không vui cho lắm, có phải là cãi nhau với Tô tiểu thư rồi không?”
“A Mông, bản tôn hỏi ngươi, nếu như bản tôn chọc một nữ nhân tức giận thì phải làm thế nào nàng ấy mới tha thứ cho ta.”
Sau khi bị Tô Tử Mạch đuổi đi, Dạ Ly Thần tìm đến quản gia A Mông, bắt đầu thỉnh giáo ông ta.
A Mông nghe được lời Dạ Ly Thần nói, mặt mày khiếp sợ, trước kia Dạ Ly Thần không bao giờ gần nữ sắc, lần này chẳng những dẫn theo Tô Tử Mạch về thậm chí còn hỏi ông ta làm thế nào để được nữ nhân tha thứ, đây thật sự là chuyện động trời hiếm thấy.
A Mông suy tư lát sau vẫn mở miệng nói: “Thần tôn đại nhân, nữ nhân đều muốn được dỗ dành, ta thấy Tô tiểu thư cũng không giống người không nói lý lẽ, thần tôn đại nhân ngài chỉ cần mỗi ngày đều hỏi han chăm nom Tô tiểu thư, còn nữa nữ nhân sinh con rồi sẽ luôn tràn ngập tình mẹ, thần tôn đại nhân ngài lại đối xử tốt với con của Tô tiểu thư một chút, như vậy Tô tiểu thư không có lý do nào không tha thứ cho ngài.”
Dạ Ly Thần vẫn chưa nói chuyện bảo bối là con ruột của mình cho mọi người biết nên A Mông cũng không biết chuyện này.
Nghe A Mông nói xong Dạ Ly Thần mặt mày thất vọng lắc đầu, những lời A Mông nói ra hắn đã làm từ lâu rồi, huống hồ bảo bối là con ruột của hắn, kẻ làm phụ thân còn không đối xử tốt với con mình nữa sao.
Đáng tiếc bây giờ Tô Tử Mạch còn đang giận bốc lên đến đỉnh đầu, hắn làm gì cũng vô dụng, xem ra chỉ có kiên nhẫn đợi Tô Tử Mạch bớt giận.
Sau khi hạ quyết tâm, Dạ Ly Thần kiềm chế chế không đi tìm Tô Tử Mạch trong vài ngày, trọn vẹn ba ngày sau, Dạ Ly Thần cuối cùng cũng không nhịn được nữa, chuẩn bị đến gặp Tô Tử Mạch để xin lỗi một lần nữa.